Mười một giờ trưa ngày hôm sau, buổi tập của đội tuyển đã kết thúc, các cầu thủ bắt đầu di chuyển từ sân tập về lại khách sạn.
Vì buổi sáng đi cổng chính, gặp quá nhiều phóng viên lẫn cổ động viên chen lấn, một vài người cảm thấy hơi mệt mỏi nên khi quay về đã chọn đi vòng đường cổng sau.
Hai người đầu tiên đi về là Văn Thanh và Công Phượng.
Buổi tập hôm nay chỉ là khởi đầu nên không có gì quá nặng nề, nhưng có lẽ vì còn vướng mắc chuyện tối qua, Công Phượng đã không hoàn toàn tập trung vào bài tập nên có xảy ra sai sót, bị chấn thương nhẹ ở chân. Bây giờ thì Văn Thanh đang nhằng nhẵng đi đằng sau đòi cõng anh.
"Anh ~ Lên đây em cõng đi mà! Chân anh đau kìa!" - Thanh niên to xác hết vòng bên trái lại sang bên phải anh người yêu, dài giọng ỉ ôi.
Công Phượng bực bội đẩy cậu ra: "Tao chỉ bị đau một tí thôi! Chưa liệt! Giữa đường giữa xá cõng với bồng để mai lên báo à?"
Văn Thanh vẫn chưa chịu thôi: "Thôi mà, anh. Cổng sau này khuất đường lớn mà, có mấy ai thấy đâu? Lên em cõng đi mà. Hay là bế nhé? Đi ~~~ Anh nhìn xung quanh xem, làm gì có người nào!"
"Anh Thanhhhhhh!"
Văn Thanh vừa nói dứt câu thì một giọng nữ cao vút tận quãng tám vang lên, khiến cả cậu và Công Phượng đều phải giật mình.
Đùa, cũng thiêng quá rồi đấy! Vừa bảo không có người nào thì người xuất hiện rồi này.
Văn Thanh và Công Phượng theo bản năng nhìn sang phía tiếng nói phát ra, thấy một cô gái mặc áo khoác đen dài dắt tay một đứa bé chừng ba tuổi chạy tới. Khoảnh khắc nhìn thấy đứa bé, trái tim Công Phượng như vừa hẫng mất một nhịp...
Đứa bé đó... khoác trên người chiếc áo đấu số 17 của Văn Thanh...
Và vì hôm qua đã lật xem những tấm ảnh trong hộp quà trái tim kia đến mấy chục lần, Công Phượng rất nhanh đã nhận ra đứa bé chính là Vũ Nguyễn Thiên Ân, con gái chưa được chứng thực của Vũ Văn Thanh - người yêu anh.
Thanh và Phượng đều chưa kịp phản ứng gì thì cô gái và bé gái đã chạy đến nơi. Cô ta lập tức ôm chầm lấy Văn Thanh, xúc động sụt sùi: "Anh Thanh! Cuối cùng em cũng tìm được anh rồi! Anh có biết ba năm qua mẹ con em nhớ anh biết nhường nào không?"
Bên dưới, cô bé trong chiếc áo đấu rộng thùng thình dài tới qua đầu gối cũng lật đật đi tới ôm chân Văn Thanh, giọng trẻ con non nớt gọi: "Bố! Bố Thanh!"
Văn Thanh sững sờ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vội vã muốn gỡ tay cô gái ra khỏi người mình: "Này! Cái gì thế hả? Hai người là ai? Tôi đâu quen biết gì hai người? Bỏ ra!"
Vốn dĩ sức Văn Thanh không thể nào yếu hơn một cô gái, nhưng ngặt vì dưới chân còn vướng cô bé nhỏ, mà cậu cũng không nỡ ra tay quá mạnh với phụ nữ, cuối cùng giằng co đến mấy phút vẫn không gỡ được tay cô gái ra khỏi người mình, ánh mắt đầy bất lực nhìn sang Công Phượng cầu cứu.
Nhưng Công Phượng nào còn để ý đến Văn Thanh được nữa, từ nãy đến giờ anh chỉ chăm chăm nhìn đứa bé nhỏ xíu đang ôm chân Văn Thanh không ngừng gọi bố, nhìn chiếc áo đấu trên người nó... Đúng thật là áo của Văn Thanh không sai... trên áo còn có chữ ký của cậu... Cả người anh như bị đông cứng, không biết làm gì hơn ngoài đứng chết trân tại chỗ, mắt cũng không chớp lấy một cái.
Cách đó không xa, những thành viên khác trong đội đã di chuyển đến gần. Thấy cảnh tượng bên này, ai nấy cũng đều sửng sốt đến đơ người. Sau mấy giây, không ai bảo ai, dạt hết cả sang hai bên, người núp lùm cây kẻ trốn sau tường ngó sang nghe ngóng động tĩnh.
Đức Huy: Ôi vcl gì đây? Đừng nói với tao là mẹ con con bé Thiên An Thiên Ân gì hôm qua tìm đến tận nơi đấy nhé.
Xuân Trường: Tuy rằng không muốn tin, nhưng có vẻ đúng thế thật...
Quế Hải: Chứ gì nữa? Không thấy đứa bé còn mặc áo đấu của thằng Thanh kia à?
Đình Trọng: Ôi thôi thế là xong! Vậy là chấm hết rồi đúng không? Vậy là tất cả đổ xuống sông! Thầm cầu mong đó là giấc mơ và tỉnh dậy anh vẫn ở kế bên...
Đức Huy: Đm Tư Dũng bịt mồm thằng Trọng lại! Tao sang giã cho nó tịt loa luôn bây giờ!
Tiến Dũng: Được rồi tôi bịt rồi, mọi người tiếp tục đi.
Tiến Linh: Đm thế này mà còn cãi nữa thì bố tao cũng chả nghe được! Thằng Đức bỏ tao ra để tao sang đấm ông Thanh!
Hoàng Đức: Thôi mà anh Linh! Bình tĩnh! Anh Phượng còn bên đó mà, anh Phượng sẽ giải quyết.
Văn Toàn: Quyết con mẹ gì nữa? Đéo thấy Phượng nhà tao đứng như trời trồng thế kia rồi à? Mì buông tôi ra! Hôm nay không đấm thằng Thanh tôi không phải Văn Toàn!
Tiến Linh: Em đi với! Đm thằng Đức mày bỏ ra! Tao đánh luôn cả mày bây giờ!
Văn Toàn: Mì bỏ tôi ra!
Quế Hải: Nào hai thằng chọi con này! Đánh đấm cái gì? Chuyện nhà chúng nó chứ chuyện hai chúng mày à mà nhảy vào? Tao cũng muốn xông lên lắm rồi nhưng phải nhịn đây này! Im lặng xem nào!
Đức Chinh: Nhưng mà nhìn anh Phượng tội quá kìa! Mình cứ để mặc thế à?
Hùng Dũng: Tạm thời để yên đi, nếu lúc nữa mà chưa xong thì mình phải lên nói giúp thôi. Đang ngoài đường ngoài xá thế này, nhỡ mà có ai hay phóng viên nào đi qua chụp được là tiêu đời luôn đấy.
Thanh Bình: Hu hu em sợ quá!
Tấn Tài: Anh cũng sợ vãi này chứ riêng gì mày. Khiếp bà kia nhìn ghê thế! Câu thằng Thanh như koala ôm cây ấy!
Quế Hải: Này này này! Koala không có thế kia nhé! Rõ ràng là phù thủy bạch tuộc!
Văn Toàn: Ông Hải bớt trẻ trâu đi!
Hồng Duy: Sao thằng Thanh không đẩy bà kia ra nhỉ?
Duy Mạnh: Có đẩy mà! Rõ ràng nó có đẩy nhưng đẩy không ra thôi!
Tiến Linh: Trâu chó thế mà có một đứa con gái cũng không đẩy ra được à? Làm màu cho ai xem?
Duy Mạnh: Mày nói cái gì hả?
Hồng Duy: Thôi! Bên kia chưa đâu vào đâu bên này tính nội chiến luôn à? Thằng Đức bịt miệng thằng Linh lại đi! Mạnh cũng im luôn! Giờ không phải lúc mày bênh bạn!
Tấn Trường: Chời ơi anh không ngờ Thanh nó để gái ôm trước mặt Phượng dị lun á!
Nguyên Mạnh: Không thể mạnh tay với phụ nữ mà, dưới chân còn bé gái nữa kìa.
Đức Chinh: Uầy anh Phượng lên can rồi kìa!
Văn Đức: Hơ anh Phượng nói gì mà bà kia buông luôn Thanh ra thế? Nãy thì Thanh gỡ mãi không ra.
Minh Vương: Đứa nào tai thính nghe xem thằng Phượng nói gì cái? Nghe được mỗi tiếng bà kia gào rú chửi thôi.
Đình Trọng: Rap diss còn hơn bồ Mạnh luôn! Quá đáng sợ!
Tiến Dũng: Ỉn ơi đấy không phải thứ đáng chú ý đâu...
Thành Chung: Á bà í đẩy anh Phượng kìa!
Quang Hải: Đẩy mạnh không kém gì tụi mình xô xát trên sân... Là bà này khỏe hay anh Phượng yếu...
Thành Chung: Chắc là anh Phượng nhường phụ nữ thôi...
Đức Chinh: Sao anh Thanh để mặc bà í chửi anh Phượng của em?
Văn Toàn: Vl còn bảo Phượng tuesday! Chửi Phượng biến thái kìa! Đm Mì buông tôi ra ngay! Tôi không chịu nổi bà điên này nữa rồi!
Xuân Mạnh: Nào Toàn bình tĩnh! Để yên Phượng với Thanh giải quyết!
Tiến Linh: Ông Thanh đéo thèm can luôn đúng không? Đm để tôi!
Hoàng Đức: Anh ơi từ từ đừng nóng!
Duy Mạnh: Đm đéo ai thấy con bé cứ nhằng nhẵng ôm chân thằng Thanh kia à? Thế kia thì nó xông ra can làm sao được?
Thanh Bình: Úi chị kia đánh anh Phượng!
Minh Vương: Vđ tính vật nhau à mà túm lấy Phượng thế kia?
1
Xuân Trường: Chết mẹ! Thằng Phượng không đánh con gái đâu... Cứ thế này giằng co đến tết à?
Bên kia xô xát ngày càng kịch liệt, đội hóng hớt bên này cũng bàn tán càng lúc càng sôi nổi. Ai cũng muốn xông ra giúp đỡ, nhưng lại không một ai biết phải làm thế nào vào lúc này...
Rồi bất chợt, có vẻ Công Phượng không chịu nổi, đẩy cô gái kia một cái.
Cô ta đang đà nhào lên, bị đẩy thì mất thăng bằng, lảo đảo ngã về sau.
Đứa bé đang ôm chân Văn Thanh, thấy mẹ bị ngã liền kêu lên một tiếng "Mẹ!!!", đôi chân nhỏ vội vã chạy lại muốn đỡ.
Nhưng thân hình cô bé quá nhỏ, làm sao đỡ nổi mẹ mình, cuối cùng còn bị kéo ngã theo, đập đầu xuống đất...
Thiên Ân khóc thét, hai tay nhỏ xíu đưa lên ôm đầu, mơ hồ còn có thể thấy máu chảy ra...
Người phụ nữ thấy con bị thương, tâm trạng lập tức bị kích động, mắt trợn lên đầy vẻ kinh hãi, gào rú: "Thiên Ânnnnnn!!!"
Cô ta nhào tới ôm con, không ngừng khóc lóc: "Ân ơi con có sao không? Trời ơi sao con chảy nhiều máu thế này! Nguyễn Công Phượng mày là đồ giết người! Mày giết con tao rồi! Ối làng nước ơi ra đây mà xem! Nguyễn Công Phượng giết người rồi!!!"
7
Công Phượng đứng chết lặng, hồn phách như lạc đi đâu mất, anh hoàn toàn không ngờ chuyện lại thành ra thế này. Anh chỉ muốn đẩy cô ta ra thôi... Anh không hề cố ý...
Lúc này, những đồng đội khác cũng không thể ngồi yên hóng chuyện được nữa rồi, vội vã chạy tới nơi xảy ra vụ việc. Người thì vây lấy Phượng an ủi, người thì sang xem tình hình đứa bé, cố gắng trấn an người phụ nữ đang liên tục la lối.
Hùng Dũng: Cô bình tĩnh đi, cho tôi xem cháu bé.
Cô gái: Không! Các người đều là một lũ độc ác! Các người giết con tôi! Ân ơi!
Hùng Dũng: Cô bình tĩnh, chúng tôi không làm hại cháu bé! Bé đang bị thương kìa cô thấy không? Chúng ta phải đưa cháu đi bệnh viện!
Cô gái: Không! Các người tránh ra! Anh Thanh!!! Anh Thanhhhhhh! Cứu em! Người ta muốn giết con mình anh Thanh ơi!!!
Cô ta một mực không để cho Hùng Dũng hay bất kỳ ai chạm vào mình cũng như bé Ân. Đến cuối cùng, thấy tình hình không thể cứ tiếp diễn thế này mãi, Xuân Trường liền đẩy Văn Thanh ra, bảo cậu đưa hai mẹ con cô ta đi bệnh viện. Bây giờ ngoài cậu ra, cô ta không cho ai chạm vào cả.
Đứa bé có phải con của cậu hay không thì còn chưa rõ, nhưng dù sao bé cũng đang bị thương, việc khẩn cấp trước mắt là phải đưa bé đi bệnh viện...
Văn Thanh dù có trăm ngàn cái không muốn, nhưng với tình hình hiện tại, nếu cậu không đi, cô ta sẽ còn làm loạn, đứa bé sẽ gặp nguy hiểm mà nguy cơ bị người lạ phát hiện là rất cao.
Đội tuyển chỉ vừa tập trung, không thể để xảy ra chuyện được...
Văn Thanh nhìn Công Phượng, thấy anh cắn chặt môi, nhẹ gật đầu thúc giục cậu mau chóng nghe theo lời Xuân Trường. Anh em đồng đội xung quanh cũng mỗi người một câu lên tiếng khuyên. Cậu không chần chừ thêm được nữa, cắn răng cúi xuống, bế xốc đứa bé lên, tức tốc chạy ra đường lớn gọi taxi. Cô gái kia cũng đã chạy theo...
Hiện trường thoáng chốc chỉ còn lại Công Phượng và đồng đội.
Anh ngẩn ngơ nhìn theo bóng ba người, viền mắt đỏ lên nhanh chóng, nhưng lại không có một giọt nước mắt nào rơi. Văn Thanh... Văn Thanh của anh...
Tiến Linh đứng bên cạnh ôm vai anh, nhẹ vỗ vỗ an ủi, thì thầm như dỗ dành bảo anh mau chóng đi vào trong.
Sau chừng mấy phút, Văn Thanh và cô gái kia đã đi khuất từ lâu, anh mới thôi không nhìn nữa, khẽ đẩy Tiến Linh ra, quay lưng lại, tập tễnh bên chân đau đi về phía khách sạn.
Lúc bước lên mấy bậc cầu thang, Công Phượng vì thất thần nên không để ý, vấp chân một cái, cả người ngã nhào về phía trước.
Tiến Linh theo sát sau anh, thấy thế liền theo phản xạ đưa tay ra muốn đỡ, nhưng không kịp, chỉ kịp kêu lên một tiếng: "Phượng!"