Rạp Xiếc Drama P1




Phòng 12/5, 10 giờ sáng. 




Trước cửa

Đình Trọng: Mọi người... em có thể vào trong hóng trực tiếp không? Đây là phòng em mà.

Tiến Dũng (01): Mày vào thì còn chuyện gì để hóng nữa? Yên cho hai thằng nó tự giải quyết.

Đình Trọng: Bồ Dũng ~

Tiến Dũng (04): Ỉn ngoan đi em, Dũng nói đúng đấy. 

Đức Chinh: Ừ, để Linh Đức nói chuyện riêng với nhau đi. Chuyện này mình muốn chen vào cũng không được đâu Trọng.

Văn Toàn: Nhưng mà với IQ EQ của hai thằng này thì làm ăn được cái gì không? Chứ tao là tao chỉ thấy một chữ toang thôi.

Hồng Duy: Kể ra trà xanh này cao tay hơn hẳn Thanh Hương Lyly gì đó nhỉ.

Văn Đại, Trọng Đại: Thôi mà!!!

Đức Huy: Suỵt! Hai thằng mày bé mồm thôi! Chúng nó nghe thấy bây giờ!

Quang Hải: Lo quá... không biết Đức có tỉnh ra được không, mà không biết Linh định xử lý thế nào, chứ thấy mặt Linh lúc đi về căng lắm.

Đình Trọng: Ai cá với em xem có chia tay hay không đi.

Trọng Đại: Lại nữa hả đội trưởng phu nhân?

Tiến Dũng: Hạnh phúc của em chồng mày mà mày đem ra cá cược được à?

Quế Hải: Cá mạnh chứ việc quái gì không cá! Tao vote chia tay! Gì thì gì bênh trà xanh là không chấp nhận được rồi.

Hồng Duy: Vote chia tay cùng anh Hải lớn luôn nha.

Duy Mạnh: Tao theo Duy, chia tay đi, tao soạn sẵn lyrics rồi, chờ thằng Linh ra là tao vào rap diss giác ngộ cho thằng Xa Dần luôn.

Văn Toàn: Hai thằng này mới yêu nhau chưa bao lâu, chia tay thì ấy quá... Thôi tao vote không chia tay.

Xuân Mạnh: Tôi muốn vote theo Toàn, nhưng mà nhìn tình hình có vẻ không khả quan lắm.

Xuân Trường: Thằng Linh thằng Đức với cả cái cô Hiền kia làm tao lú thật sự! Không biết nên theo đằng nào luôn.

Quang Hải: Em cũng thế. Cảm giác cứ cấn cấn cái gì đấy mà không biết là cấn cái gì...

Đức Huy: Cái chỗ cấn duy nhất là thằng Đức bênh người yêu cũ! Hết! Tao nhìn ngứa mắt lắm rồi, chia tay mẹ đi! Tao tìm cho thằng Linh mối khác.

Thanh Bình: Đừng mà anh Huy... tội anh Đức lắm. Anh Đức theo đuổi anh Linh bao lâu mới được mà.

Việt Anh: Anh cũng theo đuổi em lâu lắm rồi này, sao em không tội anh?

Thanh Bình: Anh đừng có lạc tay lái nữa! Đang nói chuyện anh Linh anh Đức mà.

Tấn Tài: Tội thì có tội nhưng ngu quá thì đỡ làm sao được hả em?

Văn Toản: Rốt cuộc thế lực nào khiến Đức cứ bênh người yêu cũ chằm chặp vậy?

Văn Thanh: Bản thân thằng Xa Dần là một thế lực đầy khó hiểu rồi. Cái sự ngơ của nó làm tao muốn quỳ lạy luôn ấy!

Xuân Trường: True. Ngày trước còn đỡ đỡ, càng ngày càng ngu hơn hay sao ấy.

Văn Hậu: Các cụ có câu là thông minh đến mấy yêu vào cũng ngu.

Minh Vương: Mày nói thế ông Hoàng nhột, chưa có người yêu mà đã ngu rồi kìa.

Văn Hoàng: Ủa??? Tự nhiên tỉa đạn sang tôi? Tôi đang im lặng hóng mà. 

Hồng Duy: Thôi nha, đang chăm chú hóng drama đừng có bắt đẩy thuyền lúc này nha.


Đình Trọng: Mọi người vote tiếp đi! Đừng lảng sang chuyện khác nữa.

Minh Vương: Vote chia tay! Cho thằng Đức đi học khai sáng đầu óc đi rồi về tính tiếp. Chứ ngu quá không ai đỡ được.

Tấn Tài: Xác đáng, chia tay đi. 

Văn Toản: Nghĩ hơi tội nhưng mà thôi chia tay đi... Viettel vác người về dạy lại rồi hãy thả đi kiếm vợ.

Xuân Trường: Viettel dạy thì mày nghĩ được nước non gì không?

Văn Hậu: Bảo anh Tuấn Anh dạy cho.

Đức Huy: Thôi ngay! Nhô nhà tao không phải trung tâm cứu hộ cứu nạn mà cái gì cũng đẩy cho nó.

Văn Thanh: Hoàng Anh Gia Lai không ai nhận dạy trường hợp này đâu, bó tay!

Tấn Trường: Việt Anh dạy được hông em? Chứ để nhà tụi nó tan hoang vầy anh thấy cũng tội.

Việt Anh: Em dạy được nhưng anh Đức hiểu được hay không là chuyện khác. 

Thanh Bình: Sốt ruột quá! Sao trong kia mãi không thấy có động tĩnh gì?

Đình Trọng: Í í í nói gì kìa! Im lặng im lặng!

Đức Chinh: Suỵt! 




Trong phòng

Hoàng Đức: Anh Linh...

Tiến Linh: Hửm?

Hoàng Đức: Sao anh... không nói gì ạ? 

Tiến Linh: Tao đang bình tâm suy nghĩ lại mọi chuyện, nhìn nhận mối quan hệ giữa tao với mày.

Hoàng Đức: ...

Tiến Linh: Tại sao mày không mở lời trước thay vì chờ tao nói đi?

Hoàng Đức: Dạ... tại em... em muốn để anh nói trước. Mà em cũng không biết phải nói gì.

Tiến Linh: Chúng ta đã đến mức nhìn mặt nhau mà không biết nói gì rồi cơ à? 

Hoàng Đức: Ơ không! Không phải! Không phải như thế! Ý em là...

Tiến Linh: Được rồi, nếu mày không nói gì thì tao nói trước cũng được vậy. Dù sao cũng luôn là tao phải mở mồm trước.

Hoàng Đức: Anh...

Tiến Linh: Đống đồ đôi đồ tặng đó, mày còn có ý định mặc không?

Hoàng Đức: Không ạ, về nước em sẽ gửi trả hết cho Hiền. 

Tiến Linh: Tại sao không vứt luôn?

Hoàng Đức: Số đồ đó đều là Hiền tự tay lên ý tưởng thiết kế, có những cái là sản phẩm đầu tay của cô ấy... cô ấy rất coi trọng nên không nỡ bỏ đi. 

Tiến Linh: À... thế ra đây là lí do tao bị chửi quá đáng ghê gớm bắt nạt mày à?

Hoàng Đức: Anh Linh, em xin lỗi. Hôm đó em cũng mắng Hiền ngay rồi mà, cô ấy cũng định xin lỗi anh luôn, chỉ là sau đó anh tắt máy không nghe nữa... 

Tiến Linh: Nói ra rồi, xin lỗi được cái gì? 

Hoàng Đức: Anh đừng trách Hiền, tính cô ấy xưa nay nói chuyện không suy nghĩ nên mới lỡ lời thôi ạ, cô ấy không có ý gì xấu đâu.

Tiến Linh: Cả cái group chat bảo nó trà xanh, mày vẫn còn bênh được?

Hoàng Đức: Em...

Tiến Linh: Đức, tao hỏi mày một lần cuối.


Hoàng Đức: Dạ...

Tiến Linh: Mày có cắt đứt được với Hiền không?

Hoàng Đức: ... Cái này... em... 

Tiến Linh: Ấp úng tức là không?

Hoàng Đức: Anh Linh... Hiền thực sự không phải người xấu mà...

Tiến Linh: Nói thử tao nghe xem, một người yêu cũ có gì để mày cứ phải dây dưa không dứt mãi thế?

Hoàng Đức: Hiền là người yêu cũ của em, nhưng cũng là bạn học với em, cô ấy đã giúp em rất nhiều từ chuyện học hành đến cuộc sống sau này.

Tiến Linh: À, lại còn thế nữa cơ à?

Hoàng Đức: Em đi thi đấu thường xuyên xa nhà, cũng là cô ấy thỉnh thoảng chạy sang thăm nom bố mẹ em, đợt mẹ em đi viện cấp cứu cũng là cô ấy đưa đi, chăm mẹ em cả đêm đến lúc em về. Gia đình em mang ơn cô ấy. Nên em mới...

Tiến Linh: Ồ... Vậy là tao thua người ta sao...

Hoàng Đức: Anh Linh, em không có ý đó! 

Tiến Linh: Người ta gặp mày trước, gắn bó với mày thân hơn, lâu hơn, lại còn được bố mẹ mày yêu quý. Trong khi tao còn chưa được gặp bố mẹ mày... tao lấy cái gì để so với người ta? 

Hoàng Đức: Không phải đâu anh. Em chỉ muốn anh biết là em coi Hiền cũng như em gái em thôi, tuy em quý trọng cô ấy nhưng em hoàn toàn không còn tình cảm gì với cô ấy nữa. Em yêu anh mà, chỉ anh thôi...

Tiến Linh: Ban đầu tao cũng rất tự tin rằng mày yêu tao, nhưng dần dần tao lại không thể tiếp tục tự tin như thế nữa.

Hoàng Đức: Anh Linh, anh đừng như vậy. Em xin thề em chỉ yêu mình anh mà. Nếu anh muốn, sau vòng này em sẽ dẫn anh về gặp bố mẹ luôn! 

Tiến Linh: Để làm gì?
1

Hoàng Đức: Ơ... anh... 

Tiến Linh: Không phải chuyện gì lỡ rồi cũng có thể làm lại được đâu Đức. 

Hoàng Đức: Anh Linh... em...

Tiến Linh: Cái quan trọng không phải là mày có dẫn tao về gặp bố mẹ mày hay không, mà là tại sao mày không nghĩ đến chuyện này trước khi tao nói ra?

Hoàng Đức: Không phải thế! Em...

Tiến Linh: Cũng giống như việc tại sao mày không trả lại hết đống áo đôi áo thiết kế riêng đó cho người yêu cũ của mày, mà phải để tao nói mới trả.

Hoàng Đức: Tại em cũng không nghĩ tới... Anh Linh, em thật sự không phải cố ý muốn giữ lại vì còn tình cảm hay níu kéo gì đâu, chỉ là em ngu nên không nhớ ra được thôi. Anh muốn thì em sẽ trả lại hết mà.

Tiến Linh: Nếu làm thì làm từ đầu, để đến bây giờ thì có khác gì bình vỡ gắn keo?

Hoàng Đức: Anh...

Tiến Linh: Đến bây giờ tao mới chợt nhận ra, tại sao rõ ràng là mày theo đuổi tao, nhưng cái gì cũng là tao phải chủ động.

Hoàng Đức: Anh ơi... em xin lỗi. Đều tại em...

Tiến Linh: Ngay cả lời tỏ tình, nếu không phải mày buột miệng, chắc tao cũng sẽ chẳng được nghe. 

Hoàng Đức: Vì khi ấy anh còn thích anh Phượng... em sợ nói ra anh sẽ ghét em, xa lánh em, nên em không dám...
4

Tiến Linh: Từ khi yêu nhau, chưa một lần nào mày chủ động làm điều gì cả. Tao cảm giác như lúc nào mày cũng ở đằng sau tao, dù tao đã rất cố gắng đi chậm để chờ, cố gắng kéo mày tới gần, nhưng kết quả chẳng được gì cả.

Hoàng Đức: Em xin lỗi... Tại em quá nhát, quá ngơ, là em làm anh buồn...

Tiến Linh: Không phải đâu Đức, tao nghĩ là... có lẽ mày đã hiểu lầm rồi.

Hoàng Đức: Dạ???

Tiến Linh: Hiểu lầm suy nghĩ, hiểu lầm tình cảm của bản thân rồi.


Hoàng Đức: Không mà anh Linh! Em không có! Em biết rõ là em...

Tiến Linh: Dừng! Hãy nghe thôi, và suy nghĩ, đừng nói gì cả.

Hoàng Đức: Anh Linh...

Tiến Linh: Đức ạ, em còn nhỏ, và còn quá ngây thơ, nên có lẽ em thực sự không hiểu hết thế nào là tình yêu. Để tôi, một lần cuối, dùng thân phận người yêu, nói cho em biết.

Hoàng Đức: Anh ơi... anh đừng như thế mà...

Tiến Linh: Có lẽ em không thật sự yêu tôi như em đã nghĩ đâu.

Hoàng Đức: Không! Em yêu anh mà!

Tiến Linh: Có rất nhiều thứ tình cảm gần với tình yêu, và rất nhiều người dễ nhầm lẫn. Anh Phượng đã nói như thế. 

Hoàng Đức: Nhưng em biết em yêu anh mà!

Tiến Linh: Đến người yêu cũ của em ra sao em còn không nhìn nhận được đúng, em nói tôi phải dựa vào đâu để tin cái câu "em biết em yêu anh" của em?

Hoàng Đức: Anh Linh, không phải như thế! Em yêu...

Tiến Linh: Đức, bình tĩnh lại, nghĩ kỹ hơn đi, có thể em chỉ thích tôi, thích cảm giác chinh phục mà thôi, khi có được rồi, em sẽ dần dần chán ghét.

Hoàng Đức: Không! Em không chán ghét anh! Em yêu anh mà!
1

Tiến Linh: Có thể người em yêu không phải là tôi đâu. Người em tin tưởng, em ra sức bảo vệ, em không nỡ cắt đứt, là Hiền cơ mà.

Hoàng Đức: Anh ơi, em thật sự không yêu Hiền mà... Hiền cũng không yêu em. Cô ấy...
5

Tiến Linh: Tôi đã nói em bình tĩnh lại và nghĩ kỹ đi mà. Đừng vội kết luận, giống như tôi đã vội chấp nhận lời yêu của em. Giá như tôi chậm lại một chút, tỉnh táo một chút, thì có lẽ bây giờ đã không thành ra thế này...

Hoàng Đức: Anh... anh nói như vậy... chẳng lẽ...

Tiến Linh: Có lẽ là tôi không phải người nắm giữ được tình yêu của em như tôi đã nghĩ, tôi chưa từng thực sự có được tình yêu của ai cả... Cho nên...

Hoàng Đức: Không! Anh ơi! Anh tin em đi mà, em cầu xin anh! Tuy em có ngu ngốc, có chậm hiểu, nhưng em biết người em yêu là anh. Anh đừng như vậy... đừng bỏ em có được không? 

Tiến Linh: Đừng dùng vẻ mặt tội nghiệp đó, tôi sẽ cảm thấy tội lỗi và lại nhắm mắt đưa mình vào cái vòng tình cảm sai lầm của em... mất thời gian của cả hai chúng ta thôi. 

Hoàng Đức: Anh ơi đừng mà... Em xin anh... Đừng bỏ em...

Tiến Linh: Nếu em là của tôi thì mới gọi là bỏ, nhưng em vốn không thuộc về tôi, tôi có muốn bỏ cũng đâu có tư cách bỏ? 

Hoàng Đức: Anh Linh ơi... 

Tiến Linh: Cho nhau thời gian và khoảng trống nhìn lại bản thân đi, có thể em sẽ nhận ra đâu mới là người em thực sự cần, thực sự muốn, thực sự yêu. 

Hoàng Đức: Không mà! Em chỉ cần anh thôi!

Tiến Linh: Nhân lúc tình cảm chưa quá sâu đậm, kết thúc sớm bớt đau khổ. Vậy đi.

Hoàng Đức: Không! Em không muốn đâu! Anh Linh ơi! Anh Linh...

Hoàng Đức quỳ hẳn xuống sàn níu lấy cánh tay Tiến Linh, viền mắt cũng đỏ cả lên và nước mắt thì chực chờ tuôn trào, nhưng anh còn chẳng nhìn cậu lấy một cái. Anh thật sự muốn dứt bỏ, anh nghĩ mình không thể tiếp tục nữa rồi.

Không phải anh không yêu Hoàng Đức, không phải anh không muốn níu giữ đoạn tình cảm này, nhưng chính cậu lại khiến anh cảm thấy dù anh có cố gắng đến đâu thì cũng chỉ là vô nghĩa.

Người ấy... người yêu cũ của cậu... có tất cả mọi thứ hơn anh, kể cả vị trí trong lòng cậu.

Cho đến tận giây phút cuối cùng anh giật tay ra mà quay đi, cậu cũng không hề thốt ra một câu nào là sẵn lòng từ bỏ cô gái đó để níu kéo anh, dù anh đã có một chút mong chờ...

Đối với cậu, địa vị của anh vốn đã không ngang hàng với cô ấy, hi vọng để cậu đặt hai người vào thế để lựa chọn còn không có chứ nói gì đến chọn anh... 

Có lẽ cậu thật sự đã hiểu nhầm cảm giác của bản thân, và anh thì đã quá vội vàng tin vào tình cảm của một đứa trẻ chưa trưởng thành. 

Nghĩ lại, Tiến Linh cảm thấy thực sự không đáng. 

Anh sẽ dứt bỏ, là giải thoát cho mình, cũng là để cậu có thể nhìn nhận rõ ràng hơn, đừng vì một thứ tình cảm không có thật mà hành hạ cả mình lẫn người khác.

Sẽ đau, anh biết, bởi vì nước mắt đang tràn ra dù anh ngàn vạn lần không muốn. Nhưng thà là thế, anh cũng không thể dây dưa thêm. 

Ít nhất là ở thời điểm hiện tại.




Hoàng Đức: Anh Linh ơi... đừng bỏ em mà...

Còn lại một mình trong phòng, Hoàng Đức nhìn theo bóng lưng người thương khuất sau cánh cửa, cuối cùng cũng không kìm được mà bật khóc.

Giống như những gì cậu luôn lo sợ, anh đã thật sự rời bỏ cậu rồi.


Anh ơi... 




Bên ngoài phòng, khi Tiến Linh đi ra, cả hội hóng hớt đã nháo nhác mỗi người một hướng chạy biến. Không ai ra ngoài sau đó nữa, nhưng nhóm chat thì lại bùng nổ...

___

Group chat Rạp xiếc trung ương




Mầm Non: SOS! 2214 cháy to thật rồi! Anh Linh đòi chia tay anh Đức nhà bọn em rồi! Cứu với!

Huy Hoàng Tử: Tao bảo mà! 

Duy Pinky: Dính vào trà xanh mà không tỉnh ngộ thì chả chia tay chứ còn làm gì được nữa?

Mạnh Gắt: Tao nên sang rap diss bây giờ hay đợi thằng xa dần nín khóc rồi sang?

Thanh Nô Tài: Thôi đợi đi, dù sao cũng tại nó ngu quá chứ không phải hãm... thương nó tí.

Hải Ké: Ngu cũng là cái tội, Mạnh diss nó cho anh! Diss nhiệt tình vào!

Trường Híp: Cần phụ họa không? Thằng Chinh thằng Trọng sẵn sàng đấy.

Chinh Đen: Yé

Trọng Ỉn: Nói chia tay là đùa thôi... làm thật đấy à?

Toàn Kpop: Tao đã bảo thằng Việt Anh linh lắm mà, nó nói toang cái toang thật.

Phượng Công Chúa: Chia tay rồi à?

Toàn Kpop: Ừ, Linh bảo chia tay. Hôm nay mày đi với nó an ủi nó kiểu gì đấy Phượng?

Phượng Công Chúa: Tao an ủi được nó chứ tao đỡ làm sao được quả người yêu cũ của thằng Đức?
4

Thanh Nô Tài: Thôi, công chúa đừng lo cho hai thằng này nữa, kệ chúng nó đi.

Phượng Công Chúa: Nhưng tao muốn đánh thằng xa dần một trận được không? 

Thanh Nô Tài: Để em đánh cho.

Tư Ngơ: Đánh cho tỉnh thì được chứ đừng đánh cho lính nhà anh ngu hơn nhé Thanh.

Chung Chờ Chồng: Anh Thanh đánh, anh Mạnh rap diss giác ngộ là vừa đẹp.

Hải Ké: Ý kiến sáng suốt đấy! Triển luôn đê!

Toản Bánh Bao: Nhưng mà mọi người ơi...

Vương Cao: Sao em?

Toản Bánh Bao: Chia tay xong hai ông thế kia... mai ra sân đá rồi... tính sao...

Huy Hoàng Tử: Thằng này đá không được thì thay thằng khác! Hoặc chiều nay đi tập đá bóng vào đầu thằng Đức ấy xem có tỉnh ra mà cứu vớt tình hình được không đi!

Hoàng Thượng: Nhìn đi nhìn lại tôi vẫn cứ thấy vụ này kỳ kỳ... 
1

Trọng Ỉn: Cảm giác như còn điều gì đó chưa được làm rõ...

Phượng Công Chúa: Thôi kệ chúng nó, chia tay cũng được không chia cũng được, lớn rồi tự biết lựa chọn đi. Chuẩn bị xuống ăn trưa, chiều còn đi tập.
1

Thanh Nô Tài: Vâng ạ.

Mầm Non: Ơ thế là mặc kệ anh Đức thật ạ... Em thấy hai anh còn yêu nhau mà, chia tay thế tội lắm.

Hoàng Thượng: Có duyên thì hợp không duyên thì tan mà. Có lẽ chuyện chưa kết thúc ở đây đâu em.

Bùi Đoàn Việt Mõm: Bé mầm đừng lo, rồi đâu sẽ có đó.
1

Trọng Ỉn: Mày biết manh mối gì khác rồi hả Việt Anh?

Bùi Đoàn Việt Mõm: Đâu có, em nói cho vui thôi chứ toang hẳn rồi. 
4

Đức Cọt: Haizzzzzzzzzzz... 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận