Sau khi nhận được tin về hộp quà và bó hoa kỳ lạ được gửi đến cho Hồng Duy, Công Phượng, Duy Mạnh, Hồng Duy, Quang Hải cùng Văn Hậu đã nhanh chóng quay về khách sạn.
Hộp quà hiện đã được Công Phượng giữ và đem vào phòng 2010 cùng Hồng Duy, Duy Mạnh. Ngoài ba người ra, không một ai được vào hay được hỏi han gì thêm về món quà bất ngờ này.
Lúc này, cả ba người đang ngồi trên giường, trước mặt họ là hộp quà cùng bó hoa. Hồng Duy được Duy Mạnh ôm trong lòng, sắc mặt hơi tái, ánh mắt lộ rõ sự lo lắng, sợ hãi.
Duy Mạnh: Anh Phượng, chuyện gì đang xảy ra vậy? Mấy thứ này là thế nào?
Công Phượng: Tao cũng chưa biết nữa, nhưng chắc chắn không phải cái gì tốt lành rồi.
Duy Mạnh: Trong hộp này là cái gì? Có mở ra được không?
Hồng Duy: Đừng! Đừng mở!
Duy Mạnh: Được rồi được rồi, bình tĩnh, có Mạnh đây mà, bình tĩnh đừng hoảng.
Hồng Duy: Đừng mở, tuyệt đối không được mở, thật sự không thể mở đâu...
Duy Mạnh: Di sao vậy? Có chuyện gì à?
Hồng Duy: Đừng mở...
Công Phượng: Duy, mày biết người gửi những thứ này cho mày là ai đúng không?
Hồng Duy: ...
Công Phượng: Có phải là...
Hồng Duy: Anh Phượng! Đừng!
1
Duy Mạnh: Duy...
Hồng Duy: Chuyện này... Duy sẽ giải quyết được, sẽ không sao đâu, không để ảnh hưởng đến mọi người đâu.
Duy Mạnh: Nhưng rốt cuộc là chuyện gì? Ít nhất Duy cũng phải nói cho tao biết chứ. Tao là người yêu của Duy mà!
Hồng Duy: Không được... không thể nói được...
Duy Mạnh: Tại sao?
Hồng Duy: Đừng hỏi tao nữa được không... Tao có lí do riêng của tao mà.
Duy Mạnh: Nhưng mà...
Công Phượng: Mạnh!
Công Phượng gọi một tiếng, đồng thời nhẹ lắc đầu một cái, ra hiệu cho Duy Mạnh tạm thời đừng tiếp tục ép hỏi Hồng Duy.
Đoạn, anh quay sang cầm bó hoa lên, giở tấm thiệp ra xem thật kỹ càng. Hoa hồng trắng, mười tám bông, không thừa không thiếu, được gói bằng giấy đen tuyền, nhìn không phải không đẹp, nhưng mang cảm giác hơi lạnh người. Tấm thiệp được cài trên hoa lại là màu đỏ thẫm, bên ngoài ghi dòng chữ Dear Pinky viết tay rất nắn nót, bên dưới là ảnh Hồng Duy. Giống như những gì Tiến Linh và Hoàng Đức đã mô tả, tấm ảnh có vết cắt rất rõ ràng, có vẻ là ảnh Hồng Duy chụp cùng với ai đó, nhưng người bên cạnh đã bị cắt mất. Mặt trong tấm thiệp cũng chỉ ghi nội dung rất ngắn gọn: chúc mừng chiến thắng. Không kí tên, không có dấu hiệu gì khác.
Công Phượng cầm tấm thiệp, nghiền ngẫm một hồi, đôi mày hơi nhíu lại.
Sau đó, ánh mắt anh đã chuyển sang hộp quà màu hồng phấn nhìn có vẻ không ăn nhập gì với bó hoa kia. Do dự một lúc, anh cầm nó lên...
Hồng Duy giật mình hốt hoảng, vội đè tay anh xuống, lắc đầu lia lịa. Ý tứ rất rõ ràng, cậu không muốn Công Phượng mở hộp quà này ra.
Công Phượng: Duy.
Hồng Duy: Đừng mở... có được không? Hoặc ít nhất, không phải là bây giờ.
Công Phượng: Mày nhìn kỹ lại bức ảnh bị cắt trên tấm thiệp đi, rồi xem tao nên mở cái này bây giờ hay là không.
Hồng Duy: Ảnh...
Công Phượng: Ảnh đó là ảnh chụp chung của mày với thằng Mạnh, nhìn kỹ lại xem đúng không.
8
Hồng Duy: ...
Duy Mạnh: Anh nói em mới để ý, ảnh này đúng là ảnh em chụp với Duy. Nhưng tại sao lại bị cắt mất một nửa? Người gửi quà tới là ai? Có ý gì?
Hồng Duy: Không đâu... không sao... sẽ không...
Công Phượng: Giờ chưa nói được gì, tao phải mở cái hộp này ra đã, xem có thêm manh mối gì không. Nhưng có một điều có thể chắc chắn, nó đã biết tới thằng Mạnh, và đang nhắm vào thằng Mạnh đấy.
Hồng Duy: Không mà! Làm sao biết được! Không thể!
Công Phượng: Chúng ta đều không phải tên đó, nên không nói chắc được rốt cuộc nó biết những gì đâu. Nếu mày thực sự muốn bảo vệ thằng Mạnh, thì phải cho nó biết. Hiểu chứ?
Hồng Duy: Không...
Công Phượng: ...
Duy Mạnh: Duy, đừng giấu tao nữa. Sợ đến mức run lẩy bẩy lên như vậy mà vẫn cố chấp nói không sao là thế nào? Chúng ta là người yêu, Duy đã hứa sẽ không giấu tao chuyện gì nữa mà!
Hồng Duy: Nhưng mà... chuyện này...
Duy Mạnh: Duy, mày có yêu tao không?
Hồng Duy: Mạnh...
Duy Mạnh: Trả lời tao đi, mày có yêu tao không?
Hồng Duy: Có, yêu rất nhiều. Cho nên tao mới...
Duy Mạnh: Vậy mày có tin tao không?
Hồng Duy: T...tin gì?
Duy Mạnh: Tất cả, mày có tin vào tao không? Tin tao yêu mày, tao có thể bảo vệ mày cho dù bất cứ chuyện gì xảy ra, tin không?
Hồng Duy: Tao...
Duy Mạnh: Duy!
Hồng Duy: Tin.
Duy Mạnh: Vậy thì bây giờ mở cái hộp này ra, xem trong đó có gì, sau đó mày kể tao nghe rốt cuộc đầu đuôi câu chuyện là thế nào, được không?
Hồng Duy: Không... Mạnh ơi! Tao...
Duy Mạnh: Duy, chúng ta phải cùng nhau đối mặt. Mày gạt tao ra ngoài, lỡ có chuyện gì, mày muốn tao cắn rứt cả đời hay sao?
Hồng Duy: ...
Duy Mạnh: Duy, tao thương mày mà, mày không thương tao à?
Hồng Duy: Được rồi...
Công Phượng: Thế tao mở hộp nhé.
Hồng Duy: Vâng.
Công Phượng nhận được sự đồng ý của Hồng Duy, đưa tay tới hộp quà, chầm chậm mở nắp ra.
Dù ba người đều đã có chuẩn bị trước cho những tình huống tồi tệ có thể sẽ xảy ra, nhưng khi nhìn thấy món đồ trong hộp quà, cả ba vẫn không khỏi sững sờ.
Món quà này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của họ.
Không hề có gì đáng ngờ hay đáng sợ, chỉ có một đôi giày, một đôi giày mới, hãng Adidas, hoàn toàn không có một điểm gì bất thường.
Ngoại trừ size giày.
Quà là tặng cho Hồng Duy, nhưng size giày, là của Duy Mạnh.
Ba người nhìn nhau, vẻ mặt ai nấy đều không giấu nổi hoang mang.
Thế này là thế nào?
8
___
Group chat Rạp xiếc trung ương
Thanh Nô Tài: Công chúa ơi!
Huy Hoàng Tử: Gọi nó làm gì?
Thanh Nô Tài: Công chúa vào phòng hai thằng kia lâu quá vẫn chưa thấy ra, muốn hỏi tình hình.
Trọng Ỉn: Anh Thanh cũng không được theo vào luôn à?
Chinh Đen: Thê thì vụ nay nghe dữ dội r đó.
Vương Cao: Hi vọng những gì tao nghĩ không đúng.
Hoàng Thượng: Ông nghĩ gì?
Nhô: Vương.
Vương Cao: Biết rồi mà, không nói lộ ra đâu.
Trường Híp: Nếu mà là vụ đấy thì đúng là không nên nói.
Hải Ké: Vụ đấy là vụ gì? Sao dân Gia Lai rén thế?
Chung Chờ Chồng: Tiết lộ một xíu xíu thôi được không?
Hải Con: Đội trưởng nhà Hải bảo không nói được, tốt nhất vụ này không nên biết, ai biết rồi thì cố gắng bỏ nó ra khỏi đầu đi.
Hải Ké: Thằng Toàn biết không?
Toàn Kpop: Không. Hình như có mỗi hội 95 Gia Lai với Duy là biết.
Thanh Nô Tài: Có cố gặng hỏi công chúa rồi, mà nịnh nọt hờn dỗi đủ trò công chúa vẫn không nói, không biết phải làm sao nữa.
Nhô: Tóm lại là ít người biết thì tốt hơn, trừ Mạnh ra, không nên có thêm một người nào biết nữa.
Linh Ốc Hương: Nghe nguy hiểm quá vậy, ba người kia có ổn không?
Nhô: Chưa biết, chờ Phượng lên hỏi tình hình.
Thanh Nô Tài: Rốt cuộc là có chuyện gì? Không cho ai biết thì cũng phải cho tôi biết chứ! Lỡ công chúa tham gia vào rồi xảy ra chuyện thì sao?
Trường Híp: Mày bình tĩnh đi, sẽ có người giải quyết được mà, lần trước cũng thế.
Thanh Nô Tài: Bình tĩnh thế quái nào được? Thử là thằng Hải bé dính vào xem anh có sốt vó lên không!
Toàn Kpop: Mình mày lo đâu, tao cũng lo này, mà cả Nhô cả Phượng đều chủ trương không nói thì phải chịu thôi chứ biết sao giờ?
Đại Của Chung: Anh Phượng luôn sáng suốt, anh Tuấn Anh cũng thế, nên sẽ ổn thôi mà, Thanh yên tâm đi.
Đức Cọt: Nhưng mà lúc Linh với Đức bảo nhận được bó hoa nghe rùng rợn thật ấy.
Linh Ốc Hương: Chả rợn, hoa thì trắng toát còn bọc giấy đen... cái thiệp đỏ chói cài đó, nhìn ghê ơi là ghê.
Nắng Ấm Đây Rồi: Mà cái ảnh dán trên thiệp cũng kỳ, như kiểu là ảnh chụp chung mà cắt riêng anh Duy ra ấy.
Trọng Ỉn: Vừa đi search ý nghĩa hoa hồng trắng...
Tư Ngơ: Thôi Trọng ơi! Đừng!
Hoàng Thượng: Ừ, ai muốn biết thì search, chứ nói ra thấy nó cứ như điềm gở, xui xui sao ấy, tốt nhất là không nói.
Ông Trời Con: Thế còn cái hộp kia đựng gì đấy?
Linh Ốc Hương: Không biết, anh Phượng bảo đừng mở nên cũng chẳng xem được, cầm thấy khá nặng tay, xóc thì không nghe tiếng.
Trọng Ỉn: Trong đầu giờ đang có một loạt các kịch bản khác nhau, mà cái nào cũng rùng rợn cả...
Tấn Tài Tấn Lộc: Chuyến này đi quên mang tràng hạt cap tặng rồi... giờ run quá mà không biết làm sao cho bình tĩnh lại.
Thầy Chíp: Anh có mang này, sang đây anh đưa cho.
Tấn Tài Tấn Lộc: Hu hu yêu cap lắm luôn!
Chú Trường: Còn không cho anh xin cái... già rồi thần kinh hơi yếu.
Chú Mạnh: Em ké nữa.
Thầy Chíp: Em có một cái thôi, cho Tài rồi.
Ông Trời Con: Nhanh tay vl! Chưa kịp xin đã hết...
1
Hoàng Thượng: Thánh biết tuốt với thánh tiên tri có lời phán nào cho vụ này không?
Trọng Ỉn: Em nói rồi đó, không dám phán.
Bùi Đoàn Việt Mõm: Chuyện này nằm ngoài phạm vi tư duy của em, không phán được, cũng không dám phán bừa.
Mầm Non: Hu hu em cũng vừa đi search ý nghĩa hoa hồng trắng, sao càng ngày càng giống phim kinh dị vậy trời!
Bùi Đoàn Việt Mõm: Không sao đâu bé, anh sẽ bảo vệ em mà.
Hải Ké: Lâm ơi!
Lâm Tây: Lâm cũng sẽ bảo vệ Hải, đừng sợ.
Toàn Kpop: Ông ngoài Gia Lai mà, sợ gì? Vụ này có dính chắc chỉ dính mỗi dân Gia Lai.
Chung Chờ Chồng: Có ông Mạnh kìa! Dính cả Hà Nội nữa!
Hải Con: Chúng ta đều sẽ không sao đâu mà, đúng không?
Trường Híp: Dù có sao anh cũng sẽ đảm bảo em không sao, đừng lo nha bé.
Huy Hoàng Tử: Haiz...
Thầy Chíp: Được rồi, các thầy gọi xuống liên hoan rồi, xuống đi mọi người.
Thầy Chíp: @Puzzle Nguyễn @Đỗ Duy Mạnh @Nguyễn Phong Hồng Duy Ba đứa xong việc chưa? Xuống luôn không?
Phượng Công Chúa: Mọi người xuống trước đi, tầm hai, ba phút nữa em xuống sau.
Thanh Nô Tài: Công chúa, anh có sao không?
Phượng Công Chúa: Ở trong phòng thì có sao gì được?
Nhô: Có phải người đó không?
Phượng Công Chúa: Tám chín phần mười là phải.
Vương Cao: Đm thật à? Vừa đặt chân xuống giường đọc tin nhắn cái muốn nhũn chân đi không nổi.
Hoàng Thượng: Cần đỡ không?
Vương Cao: Cần! Hic...
7
Trường Híp: Là cái đợt năm sáu năm trước ấy hả?
Phượng Công Chúa: Ừ.
Thanh Nô Tài: Là vụ gì? Công chúa nói em biết được không?
Phượng Công Chúa: Đợi đến lúc thích hợp sẽ nói, giờ thì đừng làm loạn nữa, ngoan.
Thanh Nô Tài: Công chúa...
Nhô: Vậy có gọi về báo không? Lần đấy cũng là anh giải quyết.
Phượng Công Chúa: Để xem tình hình sao. Tao bảo thằng Duy cố gắng nói chuyện rồi, nếu không được nữa thì chắc phải gọi, có mỗi anh hiểu tính nó nhất.
4
Đại Bự: Mọi người... nói gì cho em hiểu với được không?
Hải Ké: Mà không nói thì ra nhắn riêng đi! Tao tò mò!
Ông Trời Con: Sao nghe cứ như Gia Lai chuẩn bị nhảy ra một thế lực mới.
Trường Híp: Thế lực thì không đến, nhưng đúng là có bản lĩnh, ít nhất là trong vụ này.
Toàn Kpop: Ai?
Phượng Công Chúa: Anh Lương.
23