hắn đã tính toán mọi khả năng, lại chỉ sót điều này. Buông tay, để cho cô đi.
hắn trầm mặc, cô cũng không giục, im lặng chờ hắn.
"Nếu như, tôi đã nói với cô, tôi không cho phép cô chết, cô sẽ thế nào?" Rốt cuộc hắn cũng mở miệng giọng nói bình tĩnh.
"trên thế giới này, muốn sống mới khó, còn chết thì rất dễ dàng, đây là anh dạy tôi, anh nhớ rõ không?" cô nhìn hắn, cho dù lần này không chết được,thì còn lần sau.
Bởi vì quá hiểu cô, cho nên hắn hiểu, lời của cô là thật.
Lần này hắn trầm mặc càng lâu, lâu đến mức sắc trời cũng dần tối, bóng tối bao phủ căn phòng vây lấy hai người, giống như thủy triều, không cách nào hô hấp, không cách nào cử động, chỉ có ánh mắt lóe sáng.
Rốt cuộc, hắn cũng cử động, tiến đến phía cô, cô đề phòng lùi lại phía sau.
Tới sát tường, không còn đường lui, nhìn hắn càng lúc càng tiến lại gần, cô gấp muốn chết, quyết tâm, đẩy mạnh dao đâm vào cổ họng...
hắn nắm chặt dao, lưỡi dao sắc bén cứa vào lòng bàn tay hắn, máu tươi nhỏ giọt trên mặt cô, ấm áp.
Tay của cô buông lỏng, con dao xuôi theo bàn tay hắn rơi xuống, đập vào sàn nhà tạo ra tiếng vang thanh thúy, tiếng vang này cũng đập mạnh vào trong lòng cô.
"Vu Giai Thần." Giống như miệng vết thương trên tay không ảnh hưởng gì đến hắn, giọng điệu của hắn vẫn không có chút gì thay đổi, "Muốn như vậy sao?"
"Ừ."
"Chết cũng muốn rời đi?"
"Đúng!
hắn nhìn cô, bàn tay giữ vai cô, máu tươi không ngừng trào ra, thấm ướt áo cô.
cô muốn giãy dụa, bây giờ cô không thể chịu đựng được hắn đụng vào người, cho dù bị thương, tay của hắn vẫn có lực như vậy, cô không thoát ra được.
"...cô tự do."
cô dừng động tác trừng mắt nhìn hắn.
"Vu Giai thần, cô tự do." nói xong câu này, hắn từng bước một tiến ra phía cửa.
Trái tim cô đập điên cuồng, cái loại cảm giác ước mơ sắp đạt được lại không thể tin, cẩn thận từng li từng tí nhìn hắn, nhìn từng hành động của hắn.
Lúc hắn đi tới cửa, cô gấp gáp mở miệng: "Tôi muốn rời đi, hoàn toàn rời đi."
hắn dừng bước lại, đứng ở đó, gương mặt anh tuấn. Ánh trăng chiếu sáng qua tầng mây, chiếu trên người hắn, có một cảm giác kì lạ không thể nói rõ.
Vu Giai Thần đưa tay vịn chặt bàn học, thể lực cô đạt tới cực hận, còn cố gắng chống cự, suy yếu thở hổn hển, nhưng ánh mắt lại sáng ngời, chăm chú nhìn hắn.
hắn không quay đầu lại, vẫn đứng đó. một lúc lâu, hắn bước chân ra ngoài.
Tiếng đóng cửa dưới tầng vang lên khiến cô hồi hồn, cô đã hiểu. cô đã đạt được! đã đạt được!
Niềm vui tới quá nhanh, cô không còn lực mà cao hứng. cô đi không được rồi, thật sự không đi được. Thời gian lâu như vậy không có ăn uống, cơ thểcô không chống đỡ được, đưa tay đẩy gian phòng cách vách, là phòng ngủ của cha mẹ lúc còn sống.
cô muốn ngủ một giấc, ngủ một giấc thật ngon. Thời gian lâu như vậy, cô không có cách nào ngủ yên ổn, bây giờ, có thể rồi. Nơi đây tràn ngập hơi thở của cha mẹ, cô cảm thấy rất an toàn.
Sau khi tỉnh, mọi việc sẽ khác.
Kéo chăn, phủ kín đầu, nước mắt điên cuồng trào ra, tiếng khóc nức nở nỉ non.
Đầu sỏ gây nên mọi chuyện là hắn, không phải cô! Chết tiệt không phải cô, nhưng cũng không phải hắn, vậy đến cùng là ai? Hay có thể không phải ai, chỉ là do vận mệnh an bài mà thôi?
Tất cả, quá rối loạn, bây giờ phải chấm dứt, phải kết thúc.
***
Bạn tốt của cô, giống như đã thay đổi.
Thư Dĩ An cắn ống hút, hai mắt lúng liếng nhìn chằm chằm vào Vu Giai Thần đang ngồi trước mặt, tràn ngập hoang mang.
rõ ràng vẫn gương mặt xinh xắn như vậy, ngoại trừ hơi gầy, những cái khác không hề thay đổi. Nhưng vì sao cô vẫn cảm thấy không giống như trước? Hơn nữa cái khác nhau này, còn rất nghiêm trọng đấy.
Tất nhiên là nghiêm trọng, bất kì là ai trong mấy tháng ngắn ngủi phải trải qua những việc trọng đại như vậy, thì đều thay đổi. Thư Dĩ An cố dẹp nỗi nghi ngờ trong lòng, nở nụ cười sáng lạn, "Tiểu Thần, lát nữa đi dạo phố với mình, rất lâu rồi chúng ta chưa đi dạo phố."
trên thực tế, không chỉ là dạo phố, đã rất lâu rồi cô chưa được gặp Vu Giai Thần.
Lúc đầu tiểu Thần xin nghỉ dài ngày, sau đó nhà bạn tốt gặp chuyện không may, cho tới giờ ngồi trước mặt cô đã là ba tháng, nghỉ hè cũng đã kết thúc, học kì mới cũng bắt đầu.
Vu Giai Thần cúi đầu uống trà, không nhanh không chậm, giống như chén trà đó là món ngon nhất trên đời này, vô cùng chăm chú.
"Tiểu Thần! Tiểu Thần!" không được bạn tốt đáp lại Thư Dĩ An liên tục gọi.
"...Hả?" Vu Giai Thần ngẩng đầu, vẻ mặt mờ mịt, nhìn bạn tốt, "Làm sao vậy?"
Được rồi, Thư Dĩ An nhụt chí bả vai rũ xuống, nhưng không thể trách bạn tốt phân tâm, dù sao tình cảm của tiểu Thần với ba mẹ rất tốt, cô cũng hiểurõ.
Xảy ra nhiều chuyện như vậy, tiểu Thần tất nhiên là đau lòng. Công ty phá sản, nghe nói nợ rất nhiều rất nhiều tiền, cũng không biết tiểu Thần xử lí như thế nào. Từ trên cao thoáng cái rơi xuống đáy cốc, lại mất đi cha ẹ, đả kích như vậy, chỉ sợ người bình thường cũng không thể chịu nổi.
"Mình hỏi bạn có muốn đi dạo với mình không?" Có lẽ đi ra ngoài một chút, sẽ có lợi cho bạn tốt? Ít nhất bạn tốt sẽ không giống như bây giờ, giống như người mất hồn.
"Ừ." Sau đó lại cúi đầu uống trà. Trong khoảng thời gian này, cuộc sống của cô u mê, cảm giác như mọi thứ đều phù phiếm.
Người đàn ông kia, hình như thật sự buông tay.
Khóa học này giáo sư khác tiếp nhận, tuy các học sinh vô cùng bất mãn, nhưng mà hắn cũng không phải giáo sư của trường, vì vậy cũng không thể ép buộc.
Nghe nói, hắn đã trở về anh.
Tự do đến quá nhanh, ngược lại cảm giác không chân thực. Vu Giai Thần vẫn không thể tin hắn đã đáp ứng yêu cầu của mình. Nhưng mà không đáp ứng thì sao, nếu như vẫn ở cạnh hắn, cô không biết mình sẽ làm ra điều chuyện gì nữa.