Kể từ khi Cố An biết Giang Nghiên, anh đã xuất hiện trong bộ dạng cậu ấm lạnh lùng khó ưa rồi.
Mặc dù cô biết dưới lớp vỏ ấy là một tâm hồn vô cùng dịu dàng, nhưng đây là lần đầu tiên anh thu hết gai nhọn, ngoan ngoãn nghe lời, nhỏ giọng đáp lại cô “Anh biết rồi”.
Giọng điệu nhẹ nhàng lẫn một chút giọng mũi, đem lại cảm giác cưng chiều vô cớ.
Vành tai Cố An nóng lên.
Nhiệt độ tăng dần như muốn biến nhà bếp thành lò nướng.
Nhưng cô biết, Giang Nghiên chắc chắn không nghĩ đến chuyện cô vừa nghĩ.
Tên thẳng nam đó sao có thể hiểu những suy nghĩ vòng vo của cô gái nhỏ được chứ…
Cô phồng má, thở dài, thầm trách móc, anh thì biết cái gì.
Em thấy anh chẳng hiểu cái gì hết.
Chờ tới khi nhịp tim ổn định hơn, hơi nóng trên mặt bay hết, cô nhanh chóng lảng sang chuyện khác: “Anh Giang Nghiên, anh có biết nấu cơm không?”
Đôi mắt xinh đẹp của Giang Nghiên cụp xuống: “Không biết, nhưng anh có thể giúp.”
Cố An không hiểu sao cậu ấm sống trong nhung lụa như anh đột nhiên lại thấy hứng thú với việc bếp núc, bèn thử thăm dò: “Thế anh rửa nguyên liệu nhé?”
Giang Nghiên gật đầu, hành động như một đứa trẻ mẫu giáo muốn thể hiện trước mặt giáo viên.
Cố An quyết định cho anh một cơ hội thử xem việc, nhưng ba giây sau, cô hối hận…
“Anh, anh làm vậy thì cả tấn nước cũng chẳng rửa sạch được cái chậu nguyên liệu đấy, để em làm đi.”
“Anh, anh định dùng cái thìa muối đó để bắt em uống nước cả ba ngày ba đêm đúng không? Để em làm đi.”
“Anh…” Cố An nhăn mặt, dở khóc dở cười: “Thôi tốt nhất để em làm.”
Khóe mắt Giang Nghiên hơi cong.
Thật ra anh rất thích nghe cô lẩm bẩm nói nhảm, khuôn mặt nhỏ nhăn lại hệt bà cụ non, đáng yêu chết người.
Anh lặng im nghe cô dạy dỗ, ý cười hiện trong mắt từ đầu đến cuối.
Cố An chê thẳng thừng người mình thích một phen, chê xong lại thấy hơi hối hận.
Không biết nãy giờ mình có nặng lời quá không nhỉ?
Liệu có đả kích sự nhiệt tình của đại thiếu gia hay không, hiếm hoi lắm người ta mới xuống bếp một lần…
Nghĩ vậy, cô áy náy nhìn Giang Nghiên.
Hàng lông mày của anh đẹp trai nào đó giãn ra, con ngươi trong veo ẩn chứa ánh sáng dịu dàng, trông có vẻ như dù bị ghét bỏ tâm trạng vẫn rất tốt.
Cố An bĩu môi, có lẽ do gần đây anh được phát thêm tiền thưởng chăng?
Cố An trở về khiến căn phòng trống trải trở nên giống một căn nhà bình thường hơn bao giờ hết.
Một bàn đồ ăn đầy ú với màu sắc sặc sỡ, nóng hôi hổi.
Tuy ngoài miệng Cố Trinh chê bai nhưng tay vẫn gắp thức ăn lia lịa, khóe miệng cũng cong nhẹ.
“Anh ơi, anh nhớ em lắm đúng không?” Cố An bê bát, cười khúc khích để lộ răng khểnh.
Cố Trinh gắp món sườn heo yêu thích của cô vào trong bát cô, chất thành đống: “Nằm mơ đi.”
Vẫn là ở nhà tốt nhất.
Tiết trời đầu thu se se lạnh, nhưng Cố An vẫn cảm thấy hơi ấm dịu dàng đang bao quanh mình.
Ăn cơm tối xong, cô nằm một góc trên ghế sofa xem TV, nhai khoai tây chiên kêu rộp rộp.
Nhãi con thấy cô về thì chẳng đi lung tung nữa, yên tĩnh ngồi xổm bên chân cô, như thể kỵ sĩ bảo vệ công chúa.
Giống chó chăn cừu Đức có vẻ ngoài khá dữ, nhưng thực tế lại vô cùng hiền lành với gia đình mình.
Nói ra thì, nó rất giống với chủ nhân của nó.
“Nhãi con, lúc chị không ở nhà em có khỏe không?”
Tim Cố An mềm nhũn, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve lông chú chó.
“Khỏe lắm.” Giang Nghiên cao lớn, cầm quyển sách ngồi xuống bên cạnh cô: “Dù sao cũng không có người chơi với nó.”
Giọng nói trong trẻo lạnh nhạt, âm điệu vẫn bình tĩnh như thường, nhưng Cố An lại mơ hồ phát hiện ra chút xíu mùi vị uất ức.
Như thể không phải đang nói về Nhãi con, mà là đang nói tới… chính anh.
Ánh trăng chiếu vào từ cửa sổ, anh cúi đầu đọc sách, sườn mặt trắng nõn tinh tế, lông mi rũ xuống như lông quạ, trông vô cùng lịch sự nhã nhặn.
Người này quả thật quá hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ của cô, mạnh mẽ, rắn rỏi.
Đường nét trên người anh quá đỗi hoàn hảo, từ cằm tới yết hầu rồi kể cả phần cổ ẩn trong cổ áo sơ mi trắng cũng không chê vào đâu được.
Vậy nên… Chắc là ảo giác thôi nhỉ?
*
Sang ngày mùng 2 tháng 10, vì sinh nhật ông nội nên Giang Nghiên phải trở về nhà một chuyến, mới vừa vào cửa đã bị bà nội gọi lại: “Tiểu Nghiên, ông nội bảo con đến phòng sách đấy.”
Ông Giang năm nay đã hơn 80 tuổi, nhưng tinh thần vô cùng minh mẫn, khi mở miệng nói chuyện vẫn giữ được phong thái người lính thời trẻ: “Ba năm trước sau khi tốt nghiệp trường cảnh sát cháu luôn ở tuyến đầu chống ma túy Tây Nam, có một chuyện ông vẫn chưa nghiêm túc đề cập với cháu.
Năm đó lúc cháu bị bắt cóc về phía Nam có được một cảnh sát già giải cứu, mấy năm trước ông ấy qua đời, chỉ có một cô cháu gái, năm nay chắc hẳn đã đến tuổi trưởng thành rồi.”
Giang Nghiên gật nhẹ.
Anh biết chuyện ông ấy qua đời, cũng đã lặng lẽ tới tham dự đám tang ông ấy.
Về phần cô cháu gái kia, có lẽ chính là cô bé đi theo sau lưng anh.
Vậy mà giờ đã lớn rồi.
“Năm đó ông với người cảnh sát kia vừa gặp đã thân, cũng đã đính hôn cho hai đứa.” Ông Giang nhướng mắt lên nhìn anh, ánh mắt sáng ngời, mang theo uy nghiêm khiến người khác không dám phản kháng.
Giang Nghiên biết mình có hôn ước, nhưng lại chưa từng để ý.
Thứ nhất là anh không coi là thật, hai là không định nghe theo, ba là, anh chưa từng suy nghĩ tới chuyện kết hôn.
“Ông, chuyện hôn ước cháu không thể nghe theo, đây là ép buộc cả cháu lẫn cô ấy.”
Trên thực tế, vào kỳ nghỉ năm đầu tiên ở trường cảnh sát, anh đã bay về phía Nam để thăm người cảnh sát già đã cứu mạng anh.
Lúc đó, cơ thể ông đã yếu lắm rồi, nhưng khi nghe anh nói mình học trường cảnh sát thì vô cùng vui vẻ.
Cô bé con không có nhà, nghe nói là ra bờ sông câu tôm hùm với các bạn.
Ông Giang cả đời là quân nhân, tính tình rất cứng rắn, mãi cho đến khi về già mới ôn hòa hơn một chút: “Chuyện này ông sẽ suy xét cẩn thận, tôn trọng ý kiến của hai đứa.”
Lúc Giang Nghiên từ phòng sách đi ra, Giang Ninh đang cầm điện thoại gửi WeChat hăng say:
“Cố An, ngày mai ban nhạc cậu thích tổ chức concert ở thành phố Kinh, cậu biết không?”
“Mình có biết một tên đầu cơ, vừa xem bài đăng mới trên vòng bạn bè của người đó xong!”
“Cậu có muốn đi xem không? Tớ đưa WeChat của anh ta cho cậu?”
Chưa đến vài phút, người bên kia đáp lại bằng chất giọng nhẹ nhàng: “Mình định đi đón ở sân bay… Nếu được thì đi dạo một vòng ngoài sân vận động he he he.”
Giang Nịnh nghe xong thì giật giật khóe miệng.
Có lẽ mình không nên đề cập đến buổi hòa nhạc với Cố An thì hơn.
Trong nhận thức của cô, đã thích là phải nhích, tiền không là cái gì cả, tiền sao mua được sự vui sướng.
Nhưng trong lúc phấn khích cô lại quên mất rằng, Cố An và mình không giống nhau.
Cô ấy sẽ vì muốn tiết kiệm tiền mà kìm chế bản thân…
“Con muốn đi xem ca nhạc à?” Mẹ Giang Ninh nghe xong hỏi.
“Không phải ạ, là cô bạn nhỏ ngồi cùng bàn với con.
Cô ấy thích một ban nhạc tận bảy năm, giờ khó có một lần họ tới Trung Quốc biểu diễn thì cô ấy lại không chịu đi xem.”
Nhắc tới Cố An, Giang Ninh bất giác nói nhiều hơn: “Mẹ biết không, bố mẹ cậu ấy ly hôn khi cậu ấy còn rất nhỏ, vậy nên cậu ấy sống với ông bà ngoại.
Về sau ông bà ngoại qua đời, cậu ấy cũng chỉ có thể ăn nhờ ở đậu…”
“Đúng là một cô bé ngoan, hôm nào mời con bé tới nhà ăn cơm, mẹ sẽ nấu một bữa thật thịnh soạn.”
“Dạ!” Giang Nịnh nhào vào lòng mẹ làm nũng: “Mẹ thật tốt…”
–
Cố An thích một ban nhạc rock đã 7 năm.
Khi vé concert bắt đầu mở bán, cô nghĩ nếu có thể giành được chắc chắn sẽ đi xem, dù sao tiền cũng có thể kiếm lại được.
Còn không giành được thì lại càng tốt, có thể tiết kiệm được một khoản lớn tiền sinh hoạt.
Thế nhưng ban nhạc này thật sự rất nổi tiếng, hàng chục nghìn vé được bán hết trong một giây, nếu muốn mua chắc chỉ có thể mua từ tay bọn đầu cơ với giá tăng gấp 10 lần.
Cô quyết định đi theo nhóm hỗ trợ đón idol ở sân bay, nhìn từ xa thôi cũng được.
Dù sao đến concert chủ yếu là để nghe nhạc, nói không chừng ở bên ngoài sân vận động cũng có thể nghe được!
Tới khi Giang Nghiên về Cố An vẫn còn thức.
Không biết hôm nay anh đẹp trai đi tham dự buổi lễ trọng đại gì mà diện áo sơmi trắng được là thẳng thớm, quần tây đen, áo vest đen vắt ngang trên khuỷu tay, trông hệt một cậu ấm nhàn hạ, kiêu ngạo.
Anh cởi bỏ hai nút trên cùng áo sơ mi, để lộ xương quai xanh tinh xảo gây chú ý.
“Sao còn chưa ngủ?”
“Đi ngủ đi ngủ đây!” Cố An ôm laptop vào lòng, đứng dậy khỏi ghế sô pha.
Hình nền máy tính cô chính là ảnh ban nhạc rock ‘n roll kia.
Ca sĩ chính của ban nhạc này siêu đẹp trai, từng bị fan đùa rằng sau này dù không đi hát cũng có thể dựa vào mặt mà kiếm cơm.
Nhưng giờ cô lại cảm thấy vẫn còn thua xa vị đồng chí cảnh sát hình sự áo sơ mi quần âu này.
“Thích à?”
“Dạ?”
Giang Nghiên hất cằm, nhìn màn hình máy tính của cô.
Cố An thở phào nhẹ nhõm.
Hết hồn.
Vừa rồi còn tưởng anh hỏi có phải cô thích anh không.
Suýt chút nữa đã nói “Đúng đúng đúng” với khuôn mặt tuyệt sắc nhân gian kia.
“À… ý anh là ban nhạc này hả… em thích lắm!”.
Ngôn Tình Hài
Tóc tai cô hơi rối, búi tóc nhỏ trên đầu cũng bị lệch, nhưng đôi mắt sáng lấp lánh, khi cười để lộ hai chiếc răng khểnh xinh xinh.
Giong điệu lạnh như băng của Giang Nghiên bất giác dịu đi:
“Bạn anh tặng cho hai vé.”
“Muốn đi xem không?”
Lại có chuyện tốt như vậy sao?
Có người bạn tốt như vậy sao?
Hai mắt Cố An mở to, miệng cũng há hốc như hình chữ “O”.
Cô sững người tại chỗ, không tin vào những gì tai mình vừa nghe được.
Xem ra rất thích đây.
Giang Nghiên nhịn cười chọc chọc trán cô: “Đi không, không đi thì vứt vé đi, anh cũng không thích lắm.”
“Đi đi đi! Đừng vứt đừng vứt!”
Cố An cười vui vẻ, lăn qua lộn lại suốt cả đêm không ngủ.
A! Cuộc đời mới tươi đẹp làm sao!
Cô sẽ được đi concert với người mình thích!
Cố An quấn chăn quanh mình, lăn qua lộn lại trên giường không biết bao nhiêu lần mới chìm vào giấc ngủ.
Buổi sáng hôm sau tỉnh dậy vẫn trong trạng thái hưng phấn, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi chứng mất ngủ.
Buổi concert sẽ diễn ra vào tối hôm nay, tức là chỉ mười mấy tiếng sau thôi.
Cố An xỏ dép, chạy đến tủ chọn quần áo.
Trời sang thu, cô thường xuyên thấy Giang Nghiên mặc chiếc áo hoodie màu xanh đậm kia.
Cố An mở tủ quần áo, phát hiện mình cũng có một cái hoodie màu xanh.
Cô lấy ra rồi kết hợp với chiếc váy yếm denim.
Cô nhìn mình trong gương, tự nhủ:
Mày cảm thấy nó đẹp nên mới mặc.
Chứ không phải vì muốn mặc đồ đôi với anh ấy.
Đúng, chính là như vậy!
Cô tự lừa mình dối người, nhưng gò má lại ửng đỏ, mãi cho đến khi sửa soạn xong xuôi ra ngoài mới trắng nõn trở lại.
Buổi concert bắt đầu vào lúc 7 giờ tối.
Đúng 6 giờ, Cố An đã đứng chờ trước cửa Cục Công an thành phố Kinh.
Cô mặc bộ đồ màu xanh, đeo một chiếc túi màu trắng sữa, trông tươi mát ngọt ngào như một ly nước chanh mùa hè.
Cố An chắp tay sau lưng đi đi lại lại trước cửa Cục Công an, giả bộ như một cô gái nhỏ thùy mị, nhưng thực tế trong lòng đang vô cùng kích động.
Vậy mà lại có thể đi xem buổi biểu diễn của nhóm nhạc yêu thích bảy năm với người mình thích.
Không khí xung quanh cô trở nên ngọt ngào, bong bóng màu hồng bắt đầu nổi lên từ tận đáy lòng bao quanh lấy cô.
Đến thời gian tan làm, mọi người lần lượt ra ngoài.
Cô ngẩng đầu, nhanh chóng nhìn thấy Giang Nghiên.
Anh đẹp trai nên dù đứng ở đâu, trong thời gian nào cũng là tâm điểm chú ý, chưa kể anh đã thay từ đồng phục cảnh sát sang quần áo ngày thường trước khi đi làm hôm nay.
Vừa hay anh mặc chiếc hoodie màu xanh đậm, quần jeans xanh đã giặt và một đôi giày thể thao màu trắng.
Anh mặc như vậy…
Quá phạm quy rồi!
Dáng cao gầy, phong cách gọn gàng, trên người mang theo hơi thở của tuổi trẻ.
Cố An nhìn anh cách đó không xa, thậm chí có thể tưởng tượng dáng vẻ hồi còn học đại học của anh.
Sau đó cô nhận ra không chỉ có mình là có đôi mắt đang nhìn anh chằm chằm, mà còn có một người đẹp cao gầy xuất hiện phía sau Giang Nghiên không biết từ lúc nào.
“Anh Giang Nghiên!” Giọng nữ vừa nhẹ nhàng vừa nũng nịu, Cố An đơ cả người.
Giang Nghiên dừng bước, lạnh nhạt ngước mắt, trước mặt là con gái của lãnh đạo đơn vị.
“Anh Giang Nghiên, anh có rảnh không? Em muốn mời anh đi ăn tối, hôm nay em mới từ nước ngoài về.”
Thì ra người đẹp và anh quen biết nhau…
Cố An cắn môi, đột nhiên cảm thấy chua xót.
Nhưng cô không có tư cách để chua xót.
Rõ ràng là tại Giang Nghiên, nhưng không có cách nào trách cứ anh, chỉ có thể cúi đầu giả bộ đi qua.
Nhìn người ta mà xem, tóc xoăn, eo nhỏ chân dài, nếu bạn là con trai liệu có thích không?
Rồi nhìn lại mình, trông không khác gì đậu cove đâu chứ, vóc dáng không cao, chân… Mặc dù tỉ lệ cơ thể nhìn cũng ổn, nhưng lùn!
Còn mặt, Cố An đưa tay véo thịt trên má mình.
Mỗi lần cô gặp các bạn họ đều sẽ véo má cô, nói mềm như cái bánh kem nhỏ, sờ vào rất thích.
Nhưng người đẹp đứng bên cạnh Giang Nghiên giơ tay nhấc chân cũng mang vẻ phong tình, một nữ sinh như cô còn không rời mắt được.
Vì vậy tổng kết lại, cô thua hoàn toàn.
Hai người họ đứng bên nhau quả thực xứng đôi vừa lứa, mỹ nam chân dài cùng mỹ nữ xinh đẹp, rất thu hút ánh nhìn của người khác.
Bọn họ đang nói cái gì vậy?
Sao còn chưa nói xong!
Cố An tự nhủ với bản thân, phải thật bình tĩnh, không được nhìn nữa.
Nhưng đôi mắt như thể có suy nghĩ riêng, trái tim nhỏ bé cũng vậy, không thể kìm chế nhịp đập hỗn loạn.
Giang Nghiên đứng thẳng người, khuôn mặt tuấn tú như phủ một tầng băng mỏng.
Anh nhìn về phía cô, hơi gật đầu, không biết đang nói gì với cô gái kia.
Nụ cười trên mặt của chị gái xinh đẹp lập tức cứng đờ, cũng theo ánh mắt của anh nhìn sang.
Giang Nghiên dáng người cao ngất, đi vài bước đã đến chỗ cô, giơ tay lên chạm vào gáy cô: “Đi thôi.”
Cố An “ồ” một tiếng, vội vàng chạy theo.
Cô tò mò không biết Giang Nghiên từ chối lời mời đi ăn tối của chị gái xinh đẹp như thế nào, rồi lại cảm thấy anh từ chối thế nào cũng chẳng liên quan đến mình.
Bản thân không nên hỏi quá nhiều, sẽ mang lại cảm giác rất phiền phức.
“Chờ bao lâu rồi?”
Cố An lắc đầu: “Em vừa tới.”
Sau đó thì thấy anh nói chuyện với chị gái xinh đẹp.
Nửa tiếng sau, hai người có mặt tại sân vận động tổ chức concert.
“Nhìn anh chàng đó kìa, đẹp trai quá đi mất!”
“Hình như anh ấy có bạn gái rồi? Cô gái nhỏ bên cạnh kìa…”
“Không phải, giống em gái hơn.”
Mới nãy Cố An còn nhảy nhót tung tăng, nhưng giờ thì ủ rũ chán nản, không khác gì cây nấm tự kỉ.
Nỗi chua xót trong lòng không hiểu sao cứ lặng lẽ bành trướng.
Mặc dù Giang Nghiên mới chỉ nói vài lời với cô gái kia, trên mặt cũng không có biểu cảm gì, nhưng vẫn khiến trực giác của cô cảm thấy rằng khoảng cách giữa hai người không chỉ có bảy năm.
Còn bị ngăn cách bởi lý lịch, cách bởi nhiều cô gái cũng mơ ước đến anh.
Không phải chỉ cần cô nỗ lực trưởng thành là có thể biến người này thành bạn trai mình.
Giang Nghiên cụp mắt, hôm nay bé lảm nhảm quá mức yên tĩnh.
Cô cúi đầu, lông mi dài cong vút như chổi nhỏ, khuôn mặt búp bê trắng nõn phồng lên, không biết đang suy nghĩ gì.
Khóe môi bình thường kể cả không cười cũng sẽ hơi nhếch lên giờ lại trề xuống, nhìn đáng thương vô cùng.
“Không vui à?”
Cố An ngẩng đầu, thật ra ánh mắt Giang Nghiên lúc nhìn cô khác hoàn toàn khi nhìn cô gái kia, rất dịu dàng, giống như anh trai nhà bên vậy.
Đưa đi xem concert, ngày thường cũng vô cùng nuông chiều, đến thế rồi mà cô vẫn còn cảm thấy không vui thì liệu có phải quá đáng quá không…
Dù sao cũng là bản thân mình thích người ta, anh đâu có tội.
Cố An cong khóe miệng, lắc đầu nói, “Không ạ.”
“Có thể nói cho anh biết không?” Giọng nói lành lạnh của anh nhẹ nhàng vang bên tai, mang theo ý dỗ dành.
Lòng Cố An càng thêm chua xót.
Hu hu hu, sao anh lại dịu dàng như thế!
Nhưng lại không phải chỉ dịu dàng với một mình cô…
“Hoặc không thì, phải làm thế nào tâm trạng em mới tốt hơn?”
Nghe đến đây, Cố An ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh: “Em muốn gì anh cũng đồng ý hả?”
So với việc cô không vui.
Thì cô cứ việc yêu cầu những gì mình muốn.
Giang Nghiên nhàn nhạt mở miệng: “Em cứ nói đi.”
Là tự anh nói đấy nhé!
“Em…” Đôi mắt tròn xoe ướt át nhìn anh không chớp mắt.
Có vẻ như lời muốn nói cần rất nhiều can đảm, ngay cả bàn tay cũng nắm chặt lại, các đốt ngón tay trắng bệch.
Muốn nói gì vậy?
Giang Nghiên hơi cúi người, ghé tai đến gần miệng cô, tư thế chăm chú lắng nghe.
Cô gái nhỏ tiến đến gần cùng với hương trái cây ngọt ngào trên người.
“Em muốn chọt má lúm đồng tiền của anh.”
“Anh cho em chọt một cái…”
Cô ngẩng cổ, khuôn mặt đã đỏ bừng nhưng vẫn kiên trì nói hết: “Cho e chọt một cái là em sẽ vui.”
Cố An nói xong, Giang Nghiên ngẩn người.
Vị đại thiếu gia lạnh như băng với lông mi thật dài, đôi mắt sạch sẽ, thoạt nhìn… cực kỳ vô tội, như thể trai ngoan bị người ta đùa giỡn.
Bầu không khí đông cứng tức thì, giọng nói trên khán đài ồn ào, nhưng cô lại nghe tiếng tim mình đập càng lúc càng lớn, mặt cũng bắt đầu nóng lên.
Đột nhiên cô thấy hơi hối hận.
Cô chỉ là hơi nhỏ nhen một tẹo, hay nói đúng hơn là ghen bóng ghen gió nên nói bừa, nói xong cũng cảm thấy mình quá bốc đồng.
Cực kỳ vô lý.
Lần trước chỉ nhìn, vậy mà lần này lại muốn chọt một phát.
Bạn học Cố An, sao mày lại mặt dày như thế hả…
“Anh phải làm sao với em đây.”
Giọng nói nhẹ nhàng bên tai nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy, càng giống như một tiếng thở dài, rồi lại có chút nuông chiều, khiến trái tim Cố An như ngừng đập trong chốc lát.
Cô ngẩng đầu lên, nét mặt Giang Nghiên trông có vẻ hết sức bất lực.
Ngày thường vì đặc thù nghề nghiệp nên trên người anh luôn mang theo khí chất uy nghiêm lạnh lùng, nhưng giờ thì mất sạch.
Anh duỗi tay xoa đầu cô, như thể không còn cách nào ngoài thỏa hiệp.
Và ngay giây tiếp theo, anh thật sự khom lưng tới gần.
Anh giữ nguyên tóc đầu đinh từ năm ngoái, gương mặt sạch sẽ không có bất cứ thứ gì che chắn.
Anh bất thình lình cúi xuống, hoàn toàn không cho cô thời gian thích ứng đã phải nhìn trực diện.
Gương mặt tuấn tú trẻ trung như được điêu khắc từ bạch ngọc, đầu mày đuôi mắt khí chất trong trẻo lạnh lùng.
Nhưng vào những lúc không làm mặt lạnh, hàng mi anh vừa dài vừa nhẹ nhàng, đẹp không sao tả xiết.
“Đến đây đi.” Khóe môi anh nhếch lên, đầu hơi nghiêng để lộ ra má lúm đồng tiền mà cô hằng ao ước.
Cố An duỗi tay, đầu ngón tay dừng ở trên mặt anh.
Không ngờ khuôn mặt của mỹ nam lại mềm mại như vậy.
Thấy cô ngây người, anh chớp mắt, khuôn mặt đẹp trai vô tội, giọng nói tựa hồ mang theo ý cười: “Vậy được chưa?”
Cố An rụt tay ngay tức khắc, mặt đỏ ửng.
Giang Nghiên nín cười nhìn cô.
Rốt cuộc trong đầu cô bạn nhỏ này đang suy nghĩ chuyện kỳ lạ gì vậy?
Trước khi cô học đại học, Cố Trinh đã được trải nghiệm cảm giác làm bố trước cả chục năm, còn anh thì chẳng hiểu sao lại hiểu cảm giác làm anh.
Lúc trước đăng bài lên vòng bạn bè, chẳng qua là anh muốn tìm cớ để cô nói chuyện với mình.
Nói bừa cái gì đó cũng được, nhưng không ngờ cô lại vội vã đi từ trường về nhà.
Giờ thì đưa người ta đi xem concert.
Má lúm đồng tiền cũng cho người ta chọc.
7 giờ tối, buổi biểu diễn đúng giờ mở màn.
Trước mắt là ban nhạc cô yêu thích nhất, mỗi bài hát dường như đều hợp với hoàn cảnh, tới cuối cùng lại không nhịn được nhìn người bên cạnh.
Ánh đèn sân khấu chói lóa phản chiếu trong đôi mắt trong veo của anh, rực rỡ lung linh, trăng sáng và những vì sao trên trời cũng không dịu dàng bằng một phần vạn lúc này.
Khi concert kết thúc đã là 12 giờ đêm, sự chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm ở thành phố Kinh sau vào thu rất lớn.
Cố An vì muốn đẹp nên chỉ mặc chiếc váy jeans tới đầu gối, gió đêm thổi qua khiến cô nổi cả da gà, không nhịn được mà ôm cánh tay nhẹ nhàng chà xát.
Lúc này, chiếc áo vốn được Giang Nghiên cầm trên tay khoác lên người cô, mang theo hương bạc hà thoang thoảng, mà trên người anh lại chỉ có một chiếc áo hoodie mỏng manh.
“Mặc vào.”
Cố An ngẩng đầu: “Anh không lạnh à, nhỡ bị cảm thì sao?”
“Cái này là để cho em mặc.”
Giờ Cố An mới nhớ tới, cái áo này là sau khi xuống xe anh đã lục lấy ra từ ghế sau, nãy giờ cũng chỉ xách trên tay chứ không mặc.
Áo của anh quá lớn, dài tới tận đầu gối, tay áo cũng thế, toàn thân cô bị bao trùm bởi mùi hương nhẹ nhàng thoang thoảng từ chiếc áo khoác.
Bàn tay Cố An giấu bên trong vô thức nắm chặt, không biết nghĩ đến cái gì mà mặt đỏ bừng.
Trong lòng cô, cảm giác chua xót nhỏ nhoi vào buổi trưa giờ giống như giọt nước gặp được ánh mặt trời, chậm rãi bốc hơi, chỉ còn lại chút hơi ấm và mùi áo khoác của anh.
–
Hôm sau là mùng 4 tháng 10, một ngày hiếm hoi không nhận được thông báo làm thêm giờ, Cố Trinh dậy thật sớm, đi mua một đống đồ Cố An thích ăn, để chất đầy cả bàn ăn.
Cố An vui tươi rạo rực, khi cười để lộ chiếc răng nanh, anh trai đúng là thiên thần nhỏ miệng cứng tim mềm! Kiêu ngạo quá, nóng nảy có, nhưng chung quy lại vẫn đáng yêu hết nấc!
“Anh Giang Nghiên vẫn chưa dậy ạ?”
“Hình như bị cảm rồi, sáng có ra ngoài chạy 10km rồi lại về ngủ tiếp.”
Cố Trinh đặt bữa sáng lên bàn, xoay người đi vào bếp, lúc đi ra thì cầm thêm cốc nước với thuốc: “Đi đi, mang cho anh trai Giang Nghiên uống.”
“Sao lại là em?” Mặt Cố An nóng lên, ngoan ngoãn cầm lấy đồ trong tay anh trai.
“Bởi vì anh tình cờ phát hiện, tính ngái ngủ khi bị gọi dậy của cậu ta không được áp dụng với em.”
Thật không? Thật vậy sao?
Khóe miệng Cố An không tự chủ được hơi nhếch lên, ngẩng đầu nhìn Cố Trinh, ra vẻ bĩnh tĩnh hỏi: “Thật không anh?”
Cố Trinh gật đầu, suy nghĩ một chút, cuối cùng nhìn chằm chằm vào đôi mắt nai đang nhếch lên của em gái, trầm ngâm nói: “Có thể là bởi vì em vừa lùn vừa nhỏ, không khác gì con chó con mèo con nên cậu ta không cáu nổi cũng nên.”
Bong bóng màu hồng ngọt ngào trong lòng Cố An bị chọc thủng không thương tiếc, cô “Ồ” một tiếng thật dài rồi lê dép đi tới phòng Giang Nghiên.
Cô đứng ở cửa, lễ phép gõ: “Anh Giang Nghiên, em vào được không…”
Trong phòng chỉ có một ngọn đèn ngủ nhỏ màu vàng được bật lên, rèm cửa màu xám sẫm được kéo kín mít, trong không khí đều là hương bạc hà chanh sạch sẽ.
Sau khi mất một vài giây để mắt thích ứng với bóng tối, Cố An nhẹ nhàng đi từng bước, đặt nước ấm và viên thuốc lên tủ đầu giường.
Vì hơi cúi người nên trong nháy mắt khoảng cách giữa cô và Giang Nghiên bị rút ngắn, gần đến mức trong ánh đèn mờ, cô có thể thấy rõ ràng hàng lông mi dày hơi cụp xuống.
“Anh Giang Nghiên…”
“Anh Giang Nghiên?”
“Giang Nghiên!”
Giang Nghiên vùi mặt vào chăn, dường như cảm thấy hơi phiền phức, chỉ lộ ra đôi mắt và chiếc mũi cao thẳng.
Cố An đưa tay ra sờ trán anh, cảm giác da kề da khiến đầu ngón tay cô có hơi run, nhanh chóng rút tay về như bị điện giật.
May quá!
Không quá nóng.
Chắc anh bị cảm lạnh vì hôm qua đã đưa áo khoác cho cô.
Biết thế không mặc váy cho rồi.
Làm hại anh giờ bị ốm.
Trời bên ngoài bắt đầu mưa, là thời tiết cô ghét nhất.
Nhưng trong thời tiết mưa gió mà cô ghét, lại có người đàn ông mình thích ngay trước mặt.
Cố An chống cằm, ngồi xếp bằng trên tấm thảm cạnh giường.
Chàng hoàng tử này, chàng đang đợi nàng công chúa của mình đến đánh thức bằng nụ hôn hay sao?
“Xem ra chị gái xinh đẹp hôm qua cũng không tệ.”
“Cảm giác chiều cao cũng rất thích hợp.”
“Mặt cũng giống nhau, đều là kiểu người có nhan sắc hạc giữa bầy gà.”
“Chị ấy cũng có vẻ thích anh, ánh mắt nhìn anh không bình thường lắm…”
“Lớn lên đẹp trai thì phải biết tự bảo vệ bản thân khi ra ngoài đấy có biết không hả?”
Cố An hô to, nói ra cái khiến trong lòng thoải mái hơn nhiều.
Mí mắt Giang Nghiên giật giật, cặp lông mi dài khẽ run.
Anh không mở mắt, giọng nói rất nhẹ còn mang theo giọng mũi, không rõ là khó chịu bởi tiếng ồn ào của cô hay là đang nói mớ, hoặc là đang đáp lại những suy nghĩ từ tận đáy lòng cô.
“Ngoan.”
“Anh trai không thích cô ấy.”.