Mưa bên ngoài xối xả, trong phòng chỉ có ánh đèn hiu hắt, lạnh lẽo chiếu lên thân hình cao to của anh.
Đầu ngón tay anh hơi lạnh, vừa chạm vào đã rút về, như thể hành động vừa rồi chỉ là ảo giác của cô.
Ngón tay Cố An vô thức nhéo chăn trong tay.
Rõ ràng cô nghe anh nói là “cô nhóc tò mò” nhưng cái đầu bé nhỏ lại tự động loại bỏ hai chữ phía sau.
Chỉ còn lại cô nhóc, cô nhóc, cô nhóc,…
Cô đột nhiên không dám ngẩng đầu nhìn anh.
“Có sợ chó không?” Giang Nghiên hỏi.
“Hả?” Cố An ngẩng mặt lên, con ngươi cô rất đen, lúc nhìn đối phương không chớp mắt, mê man mông lung, ngây ngốc vô tội.
“Không sợ!” Cô lắc đầu, tóc trên đầu được cột gọn lắc lắc theo nhịp, “Em thích chó, nhất là chó bự.”
Giang Nghiên khẽ nhướn mày, “Đi khóa cửa.”
“Oh…” Cố An chậm chạp theo sau.
Đến trước cửa, Cố An vịn chốt cửa, nhô đầu nhỏ từ sau cửa ra, nhỏ giọng tạm biệt Giang Nghiên, “Tạm biệt anh.”
Giang Nghiên “Ừ” một tiếng, đút tay vào túi đi xuống cầu thang.
Cố Trinh không ở nhà, một người đàn ông xa lạ như anh ở lại không thích hợp.
Rốt cuộc sợ đến thế nào mới gọi “anh trai” với không khí cho mình thêm cam đảm khi nghe tiếng chuông đây?
Nhưng liên quan gì đến anh.
Cô là em gái Cố Trinh, không phải em gái anh.
Anh nhíu mày, cơn khó chịu bỗng dưng quay về.
Đến 11 giờ, khi thấy đèn phòng tắt, chiếc xe việt dã màu đen mới nổ máy, lái ra khỏi tiểu khu.
*
Sáng sớm hôm sau.
Mưa xối xả ngoài gác xép rửa sạch bầu trời, giống như bức tranh trong truyện của Miyazaki Hayao(1), những đám mây trắng như kẹo bông.
(1)Miyazaki Hayao: là nhà làm phim hoạt hình, họa sĩ truyện tranh, nhà biên kịch và là người đồng sáng lập xưởng phim hoạt hình Studio Ghibli.
Những tác phẩm tiêu biểu của ông bao gồm: Hàng xóm của tôi là Totoro, Dịch vụ giao hàng của phù thủy Kiki,….
Tuy chưa tỉnh ngủ nhưng Cố An vẫn nhớ bản thân có chuyện quan trọng cần làm.
Cô đứng dậy lấy điện thoại, thấy có thông báo mới.
Hôm qua trước khi đi ngủ cô có nhắn cho Cố Trinh một tin, rạng sáng nay anh mới trả lời:
[Ngốc, đừng nghĩ bậy bạ, anh em vẫn khỏe.]
Tâm trạng bất ổn lúc này mới tiêu tan.
Cố An thoải mái ngả người ra sau, nằm xuống chăn bông mềm mại, lại không biết anh trai hiện tại đang làm gì.
Trong ba năm đầu Cố Trinh làm nhiệm vụ hoàn toàn không có tin tức gì, mỗi ngày cô đều lo lắng đề phòng.
Khi đó bà ngoại còn ở trên đời, người già tin Phật, lúc nào cũng niệm vài câu cầu anh trai bình an.
Cố An chuyển mình đứng lên.
Hôm nay nhất định phải ra ngoài.
Cô mở tủ lạnh, vừa định bỏ đồ ăn ngày hôm qua còn vào lò vi sống thì “Cạch” một tiếng, quay đầu lại liền thấy Giang Nghiên từ bên ngoài vào, tùy ý đặt đồ ăn được gói xinh đẹp lên bàn ăn.
Anh mặc một bộ đồ thể thao màu đen trơn, khóa kéo kéo đến tận cằm, tóc đen rũ xuống trái, mũi cao, giống cậu sinh viên mới vừa chạy bộ về.
Bên chân anh còn có chú chó chăn cừu Đức màu đen, dáng oai vệ nhưng ánh mắt lại rất ngoan, rất hiền.
Cố An với chú chó mắt to trừng mắt nhỏ một lát, rốt cuộc không nhịn được “A” một tiếng.
Cô ngước khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn anh, lại im lặng quan sát chú chó thân hình to lớn trước mắt, khóe môi nhướng lên, lộ chiếc răng khiểnh với lúm đồng tiền, cười ngây ngô.
Vậy là, em ấy thích đúng không?
Khóe miệng Giang Nghiên nhếch lên, bàn tay xoa lông chú chó, khuôn mặt không còn lạnh lùng như thường lệ.
Cố An nhìn chú chó không chớp mắt, “Anh dắt ở đâu tới vậy? Đẹp quá!”
“Nhận nuôi.” Chất giọng lạnh lùng thường ngày nay nhẹ nhàng hẳn.
Anh rũ mi, hàng mi ấy dài và cũng tô điểm cho anh thêm dịu dàng.
“Anh tới đâu nhận nuôi nó thế?”
Cô An siết chặt tay, chú cho uy phong như vậy, muốn nuôi quá đi! Thêm vào giỏ hàng ngay!
“Ba nó là chó đặc vụ, trong năm năm đi lính đã lập công nhiều lần.” Đôi mắt đen của anh như bị sương mù che phủ, không thấy rõ cảm xúc, “Trong một lần thi hành nhiệm vụ, nó đã lao ra chắn đạn cho một cậu chàng mới vào, hi sinh rồi.”
–
Cố An ăn sáng xong, lại ngồm xổm bên cạnh chú chó mà nó thì không sợ người lạ một chút nào, “Nhãi con, chị phải ra ngoài, lúc về mang đồ ngon cho em nha?”
Chú chó rên ư ử đáp lời, Cố An sờ đầu nó.
Đáng yêu quá, hận không thể đem tất cả đồ tốt tới trước mặt nó.
Cô mặc một chiếc áo len hình quả bơ, quần jean và giày vải xong đến ngoài huyền quan nhấc lấy túi quả dứa treo trên móc xuống, nhìn qua cái túi hệt quả dứa nhỏ biết đi.
“Em đi đâu vậy?”
“Quả dứa” nhỏ ngố ngố quay lại, thành thật nói: “Em muốn lên chùa dâng hương.”
Sắc mặt Giang Nghiên không đổi, trông đẹp trai mà lạnh lùng.
Mấy ngày như dịp Quốc khánh này người ta đổ xô nhau đến mấy danh lam thắng cảnh, nghĩ thôi cũng thấy đau đầu.
Tôi cũng không phải vệ sĩ của em.
*
Chùa được xây trên núi.
Cố An chẳng biết mình đã đi được bao nhiêu bậc thang nhưng đến bậc cuối, bắp chân cô như cột bao cát, hận không thể sử dụng cả tay lẫn chân.
Còn trai đẹp bên cạnh leo từng bậc mà nhịp thở không đổi, hai tay cắm túi, thanh thản như đại gia đẹp trai đi dạo.
Nhưng mà vẻ mặt anh không vui vẻ cho lắm, như kiểu “Tôi muốn đánh người.”
Đáng lẽ phải mua cho anh lồng chim để anh cầm theo mới đúng, Cố An nghĩ thầm, lén cười lộ chiếc răng nanh.
Cố An đứng trước cửa chùa, quay đầu hỏi Giang Nghiên: “Anh, anh không có ước muốn gì sao?”
Giang Nghiên thản nhiên nói, “Anh thuộc tuýp người không tin thần linh”
Điều anh muốn chỉ có bản thân anh mới làm được.
“Ánh sáng” có bao nhiêu thì lan tỏa bằng đó, không cầu mong xa vời.(2)
(2)Đây là một câu nói của Lỗ Tấn trong bài.
Mình chưa tìm được phần giải nghĩa bài này nhưng có lẽ ý nghĩa câu này như muốn nói: “Bản thân có bao nhiêu thì làm bằng đấy, không cầu mong thứ quá xa vời.”
“À!” Cố An bình thường đi đường luôn nhảy nhót nhưng bây giờ rất nghiêm chỉnh, ngay cả răng nanh cũng giấu đi, như giả thành thục nữ.
Vóc dáng cô thấp, đứng tít đằng sau chẳng thấy gì nhưng vẫn thành kính dâng hương.
Cô muốn cầu gì?
Thi thuận lợi, hay là thi đậu vào trường đại học tốt?
Một lát sau, Cố An đi ra.
Bước chân vui vẻ, như sáng tỏ nỗi băn khoăn khó giải.
“Em cầu cái gì đấy?” Giang Nghiên bâng quơ hỏi.
“Cầu cho anh và anh trai vạn sự bình an, mọi sự như ý!”
Cô chắp tay say lưng, ngẩng đầu nhìn anh, con ngươi sáng ngời.
Giang Nghiên ngơ ngẩn nhìn cô.
Ông nội mang binh đánh giặc cả đời, đã không mặn mà với sống chết, câu cửa miệng hay nói nhất là “Ai sợ chết, người đó chết trước.”
“A, em còn quên nói một câu nữa, làm sao bây giờ?” Cô tiếc nuối.
“Nói cái gì.”
Cố An xoay người đứng vững, mím môi, nhỏ giọng trao đổi: “Nếu ngài đồng ý, về sau cháu nhất định sẽ làm nhiều việc tốt hơn, nếu cần thiết… có thể không uống trà sữa không ăn trân châu…”
Cô nói xong, lại còn cúi người vái vài cái, lúc này mới xoay người ngoắc ngón tay với anh: “Chúng ta nhanh lên, nhãi con ở nhà một mình sẽ sợ hãi.”
Cô bước đôi chân ngắn ngủn của mình bắt đầu xuống núi.
Giang Nghiên chăm chú dõi theo bóng lưng, răng nanh cắn môi dưới, cúi đầu nở nụ cười.
Thật lâu về sau, khi Giang Nghiên đứng giữa ranh giới sinh tử trong mưa bom bão đạn, từ “chết” ngày xưa đọng ở miệng không quan trọng trở nên thực tế hơn, anh mới phát hiện mình sợ.
Sợ sẽ không còn được gặp cô gái nhỏ của anh.
Dưới ánh nắng trên núi, mặt mày cô đẹp tựa tranh vẽ, gương mặt non nớt nghiêm nghị nói:
“Cầu cho anh và anh trai vạn sự bình an, mọi sự như ý!”
–
Cố An lấy điện thoại xem bản đồ, tra đường đi từ chân núi tới Châu Tế Giai Uyển có xe bus nhanh, “Anh ơi không cần đặt xe đâu!”
Chỗ này không tiện đậu xe nên Giang Nghiên đã đặt riêng một chuyến xe tới đây, tốn khá nhiều tiền.
Số tiền chi ra có thể mua rất nhiều cốc trà sữa luôn, nghĩ mà thấy “thịt” đau.
Giang Nghiên nhíu mày: “Lúc đi sao lúc về như vậy đi!”
“Không đi, không đi.” Cố An lắc đầu, sợ đại thiếu gia không đồng ý, trực tiếp kéo tay anh đi đến trạm chờ xe bus, “Chúng ta ngồi xe bus đi, còn có thể ngắm phong cảnh bên đường nữa!”
Hễ ai quen biết Giang Nghiên đều biết người này mặc dù bề ngoài đẹp đẽ, nhưng người lạnh lùng miệng độc địa, đã vậy tính tình còn kém, còn có chứng sạch sẽ mức độ thấp, và không dễ dàng tha thứ với tiếp xúc da thịt khi không cần thiết.
Người như vậy sao làm cảnh sát? Nên sinh hoạt trong phòng chân không bằng thủy tinh, làm con nhà giàu cao cao tại thượng mới đúng.
Mọi người trong đội điều tra hình đã âm thầm thảo luận sau lưng rằng, mỗi khi Giang Nghiên phải chiến đấu giáp lá cà với bọn tội phạm, anh sẽ hành động nhanh nhẹn và dứt khoát, nguyên nhân phần lớn là anh không thích tiếp xúc thân thể.
Nếu bị đồng nghiệp Giang Nghiên nhìn thấy đại thiếu gia bị người cầm cổ tay kéo về phía trước, chắc không hẹn mà đồng tình cho bạn học Cố An, hít một hơi lạnh.
Bởi vì có thể ngay sau đó, cô gái nhỏ dễ thương này sẽ bị ném ra ngoài.
Giang Nghiên cụp mắt, cách lớp vải thể thao, ngón tay trắng noãn của cô gái nhỏ nắm cổ tay anh.
Anh rũ mắt, bên tai ửng hồng, vì da anh trắng nên càng rõ ràng hơn.
“Xe bus tới rồi!”
Cô vừa hô lên, nhóm khách du lịch từ trên núi xuống ùa tới, chen chúc nhau vào xe tí thì muốn “nổ” luôn cả xe.
Trên xe người đông nghẹt, đứng cũng chẳng có chỗ đứng, Cố An nhạy cảm phát hiện khuôn mặt lạnh lùng của đại thiếu gia cuối cùng cũng lộ cảm xúc – không vui, mất hứng, muốn nhảy xuống xe.
Hơi tội, nhưng cũng vui, như một cậu bé.
Giang Nghiên dáng cao chân dài, bàn tay không cố sức cầm tay vịn, một tay khác vịn vào ghế gần Cố An, yên lặng ngăn cách cô khỏi tiếng ồn ầm ĩ.
Không hổ là ngày Quốc khánh, đông đúc phát sợ.
Thêm nữa chuyến này về đúng giờ tan tầm nên thông thường chỉ cần một tiếng là về đến nơi nay kéo dài thêm nửa tiếng nữa rồi mà không thất đích đâu.
May lúc sau khách xuống giữa đường nhiều, có chỗ ngồi.
Cố An lên núi, lại xuống núi, đi hơn hai tiếng, hiện tại chân bủn rủn, mí mắt nặng trịch, đầu mông lung.
Đột nhiên đụng tới cái gì đó, cô bừng tỉnh…
Trước mắt là vầng thái dương và sườn mặt anh, chóp mũi còn vương mùi bạc hà trên người anh.
Tầm mắt hai người chạm vào nhau, Cố An lập tức ngồi thẳng dậy, mặt đỏ bừng, giống như người bạn nhỏ làm sai chuyện, ánh mắt trốn tránh không dám nhìn anh: “Xin lỗi…”
Giang Nghiên mím môi nhìn ra ngoài cửa sổ, “Không có việc gì.”
Cố An buồn ngủ không chịu được nữa, đầu óc không tỉnh táo, sợ lại dựa đầu vào vai người khác, vội hướng người dựa vào cửa kính xe.
Cô mơ mơ màng màng muốn ngủ thì một chú chó hoang nhảy ra giữa đường, xe phanh gấp lại, đầu cô “bịch” mộtt tiếng đụng vào cửa kính.
Cố An thực sự rất mệt, hôm qua đau bụng kinh, trong nhà cúp điện nên sợ hãi, lại không nhận được tin Wechat của Cố Trinh, mất ngủ đến rạng sáng.
Cô đưa tay xoa xoa đầu, khóe miệng nhếch lên đáng thương, nhưng cũng chỉ thế rồi lại ngủ tiếp.
Nắng chiều mùa thu chiếu lên người cô, có thể thấy rõ lông tơ hai bên má, má tròn tròn xinh xinh như đầu cây nấm nhỏ.
“Đầu cây nấm” nhích từng chút một, chuẩn bị “hôn” lên cửa sổ xe.
Giang Nghiên lạnh lùng vươn tay.
Cố An vì đang căng dây thần kinh nên ngủ không sâu.
Đầu sao không lắc lư?
A… Phải làm sao bây giờ… Hình như đầu cô dựa vào vai anh!
Nhưng mà… Bờ vai anh dựa vào thật thoải mái, mùi trên người anh mát lạnh.
Không muốn ngồi dậy.
Cô vẫn nhớ rõ những gì người trong đội hình sự miêu tả Giang Nghiên: lạnh nhạt, tính tình thiếu gia, ưa sạch sẽ, số người theo đuổi anh có thể xếp kín ba vòng sân, cũng chưa thấy ai gần gũi với thân thể anh.
Ngay lúc Cố An bắt buộc mình phải mở mắt ngồi dậy, tiện thể bày tỏ lòng xin lỗi, cả người đều căng thẳng thì…
Người bên cạnh yên lặng điều chỉnh tư thế ngồi, còn nhẹ tay đẩy đầu cô dựa lên vai mình.
Giọng đã từng rất lạnh lùng, nhưng vì đè thấp giọng thì thầm nên có vẻ dịu dàng.
“Ngoan, ngủ đi.”.