Trong một căn phòng rộng lớn, Hoàng Mai ngồi đối diện với Phong Lan, đôi mắt trống rỗng như vừa phải trải qua một cú sốc lớn. Hôm qua, khi cô tới AP để hỏi chút thông tin về Vĩnh Khanh thì vô tình nghe được cuộc nói chuyện điện thoại của Phong Lan. Không ngờ rằng, người đang nói chuyện với cô ấy lại chính là bố của cô.
Đáng ra Hoàng Mai sẽ không bao giờ biết chuyện nếu như Phong Lan không nói ra câu đó.
“Hoàng Mai bây giờ cũng không biết Vĩnh Khanh đang ở đâu. Mọi chuyện sau đó, tôi sẽ thông báo với ông sau.”
Người đời có câu “cái kim trong bọc lâu ngày cũng phải lòi ra.” Huống hồ, cái kim này đã ở trong bọc quá lâu rồi, lâu đến nỗi tưởng chừng như ai cũng phải nếm qua dâu bể. Tới ngày nó bị lộ thì tất cả đã qua rồi, đã không thể quay lại được nữa. Nhưng “cái kim” đó sao lại là bố cô? Tại sao lại là bố của cô? Cô đã từng nghĩ mình nằm mơ, à không, có năm mơ Hoàng Mai cũng không bao giờ nghĩ người đứng sau mọi chuyện chính là bố cô. Sự đời thật khó lường, phải trái trước mắt như tấm màn sương mù mờ ảo, khiến con người ta không thể nào nhìn được rõ.
Hoàng Mai hiểu ra được rằng, nếu người đứng đằng sau tất cả mọi chuyện là bố cô thì Kim Ngân cũng chỉ là một nạn nhân không hơn không kém. Mười năm trước, cô hận Kim Ngân. Mười năm sau, nếu cô ấy biết được mọi chuyện thì cô ấy sẽ hận cô. Hoàng Mai cười giễu trong lòng, tất cả đều có nhân có quả. Ông trời rất công bằng, không để ai thiệt mà cũng chẳng cho ai được hơn. Đến bao giờ thì mọi ân oán mới hết đây?
- Phong Lan này, tại sao bố tôi lại cử cô tới đây làm gián điệp?
Phong Lan trả lời:
- Ông muốn tôi ở bên cạnh Thiên Hoàng, à không, là Vĩnh Khanh. Cốt cũng là để tiện theo dõi và ngăn chặn việc cô gặp lại anh ta.
- Vậy sao? – Hoàng Mai cười nhạt. Ánh mắt dần trở nên mông lung – Còn gặp nhau ư? Còn gặp được nhau thì sao chứ? Tôi và anh vốn chỉ là hai đường thẳng song song, có thể nhìn thấy nhau nhưng lại không thể chạm đến cuộc đời nhau. Mãi mãi không thể.
Phong Lan nhìn thấy được sự đau khổ trong đôi mắt của Hoàng Mai. Cô biết những chuyện này rồi cũng sẽ có một ngày được đưa ra ngoài ánh sáng. Nhưng không ngờ lại lâu đến như vậy. Thời gian quả nhiên là một thứ hủy diệt kinh khủng, nó vô hình những lại mang những sức mạnh chẳng hề vô hình chút nào. Thoáng chốc tất cả chỉ còn lại một đống tro tàn, không thể cứu vãn.
Phong Lan liền thở dài một cái, sau đó nhìn Hoàng Mai nói:
- Nếu có thể, tại sao cả ba người không buông tay đi? Cho nhau một cuộc sống mới chẳng phải sẽ tốt hơn sao?
Hoàng Mai lắc đầu đáp:
- Cô không hiểu được đâu. Chúng tôi đã ràng buộc nhau tới nỗi không còn gì để mất, không còn gì để cho nhau nữa rồi. Chúng tôi có thể buông tay bây giờ, nhưng một cuộc sống mà cô nghĩ sẽ không bao giờ đến với chúng tôi nữa đâu.
Phong Lan nói:
- Đó là vì ba người cứ cố chấp.
Hoàng Mai đáp:
- Thực ra là tôi đã buông tay rồi. Ngay khi Vĩnh Khanh bỏ đi từ mấy hôm trước, tôi đã không còn hy vọng gì ình nữa. Tôi đến tìm cô chỉ là muốn bản thân mình cảm thấy an tâm hơn thôi. Tôi sợ anh ấy lại xảy ra chuyện gì. Bây giờ biết được anh ấy vẫn ổn thì tôi không mong gì hơn nữa.
Phong Lan dần nhận ra trong câu nói của Hoàng Mai hình như có chút gì đó không bình thường, cô hốt hoảng nói:
- Hoàng Mai, cô đừng làm điều dại dột. Mọi chuyện đều có lối thoát, chỉ là ta không biết cách tìm ra mà thôi.
Hoàng Mai cười, nụ cười như nắng đông nhợt nhạt. Trong mắt cô như có một làn sóng nước đang dập dềnh. Cô nói:
- Cô nghĩ tôi sẽ kết thúc cuộc sống này hay sao?
Phong Lan không trả lời, nhưng mắt thì vẫn nhìn Hoàng Mai. Sau đó, Hoàng Mai nói tiếp:
- Phong Lan, cho dù tôi có chết thì vẫn sẽ để lại trên đời này những nuối tiếc khôn nguôi. Tôi hà tất phải làm mọi chuyện rắc rối thêm nữa. Cô yên tâm đi, ngày mai, tôi sẽ về sống với bố. Đã mười năm nay tôi không gặp ông rồi. Mong rằng bố tôi sẽ tha lỗi cho tôi.
- Ông chủ vẫn luôn mong nhớ cô, Hoàng Mai.
Hoàng Mai mỉm cười, một nụ cười gần như là rạng rỡ. Cô không chắc là mình có vui hay không, nhưng chí ít thì cô vẫn cảm thấy ấm lòng. Bố dù có thế nào thì vẫn là bố của cô, là người đã sinh ra cô. Để cô được sống, được yêu và được đau…Cho dù chuyện mười năm trước là do bố cô gây nên, nhưng cô có thể hiểu được những ích kỷ trong lòng ông. Cũng như cô, mười năm trước, cô đã ích kỷ đến mù quáng. Mười năm sau, cuối cùng thì cô cũng đã thấy mình chỉ là một kẻ đáng thương mà thôi.
Hoàng Mai đứng dậy, cố không để ình rơi một giọt nước mắt nào. Chẳng có lý do gì để cô phải khóc cả, mười năm trước cô là một người vô tư, từng nghĩ mình sẽ kiên cường vượt qua tất cả. Cho dù có bị mẹ kế nói ra nói vào thì cô vẫn luôn ngẩng đầu đối mặt với bà ta. Nhưng mười năm sau, chỉ vì một người đàn ông mà khiến cô sụp đổ…nghĩ lại thực khiến cô không cam tâm.
Hoàng Mai cười khổ. Yêu càng nhiều thì càng đau. Nỗi đau về tinh thần còn đáng sợ hơn nỗi đau về thể xác. Cô đã quyết định sẽ quên anh, biết là đau nhưng cô cũng quyết sẽ quên anh đi. Chỉ là, từ bỏ một người dễ thế sao? Không, không dễ một chút nào, nhưng thời gian là vũ khí hủy diệt ghê gớm, tình cảm trong cô chắc chắn sẽ trở thành cát bụi dưới chân nó. Có thể là mười năm, có thể là hai mươi năm, hoặc là cả đời này cũng được…Cô sẽ dành cả đời này để quên anh.
Vĩnh Khanh, kiếp này em đã không thể yêu được anh. Vậy mong sẽ không gặp lại anh ở kiếp sau. Yêu anh quá đau khổ, yêu anh quá khó, mà số phận lại luôn làm chủ em…Có lẽ, chúng ta mãi mãi không dành cho nhau.
.
.
.
Tháng mười vừa tới, bộ phim “rất muốn yêu em” chính thức được bấm máy.
Tại trường quay, đạo diễn Văn Dương đang chỉ đạo ột số người trong đoàn dựng cảnh. Những đạo cụ cần thiết đều đã được chuẩn bị kỹ càng, dàn diễn viên cũng hết sức chất lượng. Hứa hẹn đây sẽ là một bộ phim lôi cuốn và thu hút người xem.
Quyên Vỹ và Hữu Quân đã có mặt ở trường quay. Cô và anh là diễn viên chính của bộ phim. Cho dù hai người trước kia từng xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, thì công việc vẫn là trên hết. Họ vẫn phải diễn cùng nhau.
Hữu Quân ngồi trên ghế, đọc lại kịch bản một lần nữa. Hình tượng trong phim của anh không khác so với đời thực là mấy. Anh vẫn mặc một bộ quần áo trắng, vẫn là một anh chàng trong mơ của biết bao nhiêu cô gái. Và anh, sẽ phải gặp oan gia của đời mình trong một vụ đụng xe.
- Em ngồi đây được chứ? – Một tiếng nói nhỏ nhẹ vang lên.
Hữu Quân không ngẩng đầu lên, mắt anh vẫn nhìn vào kịch bản rồi nói:
- Cứ tự nhiên.
Quyên Vỹ mỉm cười rồi ngồi xuống. Cô không đọc lại kịch bản mà chỉ hướng mắt nhìn những con người đang dựng cảnh. Đêm qua cô đã không ngủ, vì hồi hộp mà không ngủ. Chẳng hiểu sao khi nghĩ mình đóng phim cùng anh, cô lại hồi hộp đến như thế! Vẫn biết rằng cô và anh sẽ không bao giờ có thể, nhưng cô lại không làm chủ được trái tim của mình.
- OST mà anh sáng tác em đã nghe qua. Rất hay đó! – Quyên Vỹ mở lời khen ngợi.
Hữu Quân gật đầu đáp:
- Cảm ơn!
- Hôm nào có thể sáng tác tặng em một bài không?
- Được!
Quyên Vỹ mỉm cười nhìn nắng tháng mười đổ dài trên mặt đất, trong lòng thấy ấm áp lạ thường. Hóa ra, chỉ một điều nhỏ nhặt thôi cũng khiến cô vui đến vậy. Với cô mà nói, hạnh phúc như một bài toán khó, cô càng cố tìm ra cách giải quyết thì càng bị nó cuốn vào những ưu phiền.
Cô có tất cả những thứ mà người khác mơ ước, nhưng cô lại không có được thứ mình cần. Cô không có được người cô yêu, cô cũng không giữ được anh ấy ở lại bên mình. Cái cô có, chỉ là một tiếng “được” từ anh mỗi khi cô muốn một việc gì đó. Linh hồn và thể xác vốn là hai thứ hoàn toàn khác nhau, mà cái cô cần là linh hồn, là trái tim anh. Tiếc rằng đó chỉ là mộng tưởng của riêng cô mà thôi.
Đạo diễn vỗ tay ra hiệu tất cả vào vị trí, chuẩn bị cho cảnh quay đầu tiên. Hữu Quân đặt kịch bản xuống bàn, sau đó ánh đứng dậy và đưa tay ra trước mặt Quyên Vỹ, nói với một giọng rất lịch sự:
- Hợp tác vui vẻ!
Quyên Vỹ nhìn bàn tay rộng lớn, rồi lại hướng mắt lên nhìn người con trai cao lớn trước mặt mình. Anh ấy vẫn vậy, chưa bao giờ thay đổi. Hai năm qua cô đem lòng yêu anh, nhưng anh chưa một lần đón nhận. Là cô ngốc nghếch hay là do anh quá vô tâm? Thôi bỏ đi, mọi sự đều do ông trời. Duyên phận cũng thế, cô có cố cũng chỉ là tốn công dã tràng mà thôi.
Quyên Vỹ đứng dậy, nắm lấy bàn tay của Hữu Quân rồi đáp lại:
- Hợp tác vui vẻ!
Đạo diễn ở đằng xa luôn miệng hối thúc. Ở trong này, thời gian và cảnh vật như đang ngừng lại. Nắng vẫn đổ dài trên mặt đất, chút bụi trần đầu đó vương vào con tim. Quyên Vỹ thấy trong mắt mình như bị nắng nhuộm vàng, cô thấy lòng thanh thản lạ lùng. Vẫn biết buông tay thực không mấy vui vẻ, nhưng cứ đeo mãi một hòn đá nặng trên lưng có khi còn mệt mỏi hơn.
Mong là sau này, tất cả đều sẽ tìm được một vùng trời cho riêng mình.
.
.
.
Trong một tiệm hoa nhỏ, Kim Ngân ngồi giở từng trang báo ra đọc. Vụ giám đốc AP mất tích đang dần lắng xuống. Kim Ngân đọc qua thì thấy hình như người nhà của anh đã đứng ra nói rằng: Vĩnh Khanh chỉ đi du lịch chứ không hề có chuyện mất tích. Kim Ngân thầm cười nhạt, nếu anh ta đi du lịch thì đúng là ông trời đã mở một con đường sống cho cô. Chỉ tiếc là vài ngày trước, anh ta đã suýt giết chết cô. Nghĩ tới đây, Kim Ngân chợt rùng mình, trong lòng như có luồng khí lạnh chạy dọc.
Mấy ngày nay cô không gặp Vĩnh Khanh, và anh ta cũng không tới làm phiền cô. Cuộc sống của cô cứ bình lặng trôi qua như vậy, nhưng chẳng ai biết sau cái bình lặng ấy sẽ là những sóng gió gì đang chờ cô. Kim Ngân đã quá mệt mỏi rồi, cô thấy mình như bị ai đó rút mất từng hơi thở. Tựa như một bông hoa mất rễ bị mặt trời rọi vào, và nó đang héo hon đi từng ngày.
Kim Ngân đặt tờ báo xuống, suy nghĩ lung lắm. Nếu Vĩnh Khanh đã tìm tới đây rồi thì anh ta muốn làm gì cô? Kim Ngân chợt nghĩ nếu anh muốn dày vò cô thì có lẽ cô đã có đủ sức để chịu đựng rồi. Cô đã sống trong đau khổ mười năm, ngay cả cái chết cô cũng không sợ, sự dày vò của anh còn có nghĩa lý gì nữa đây?
Năm nay Kim Ngân 28 tuổi, còn Vĩnh Khanh thì 33, cả hai đã chẳng còn trẻ gì nữa, sống thế này âu cũng là cho qua ngày đi. Cô còn gì để mất nữa đâu!
Đang suy
nghĩ thì cửa tiệm bỗng nhiên mở ra, một người bước vào và nói:
- Xin chào, có thể bán cho tôi một bó hoa hồng được không?
Kim Ngân nhìn vị khách vừa tới. Sau đó, cô liền thốt lên bằng một giọng kinh ngạc:
- Đức Trung, sao lại là anh?
Đức Trung đứng trước lối ra vào, ánh sang nhất thời bị anh che lấp, khiến một khoảng không gian như chìm vào bóng tối. Đức Trung mỉm cười, một nụ cười ấm áp như thường lệ. Bộ ple trên người như tỏa sáng cùng nụ cười của anh.
Sau đó anh không trả lời Kim Ngân mà nhìn ngắm khắp tiệm, rồi mỉm cười nói:
- Chà, giờ thành cô chủ tiệm hoa rồi.
Kim Ngân cười, đáp:
- Đây là tiệm hoa của mẹ em. Em chỉ bán hộ thôi.
Đức Trung gật đầu tỏ vẻ hiểu ý. Anh nhìn Kim Ngân ngồi giữa một rừng hoa, dáng vẻ cô đơn khôn cùng. Thực ra, đây chỉ là một tiệm hoa nhỏ, rất nhỏ, nhưng nhìn Kim Ngân ngồi giữa những chậu hoa, Đức Trung có cảm giác trước mặt anh là một cô gái cô đơn lạc giữa những phồn hoa, hư vinh của đời.
Đây là một rừng hoa, một rừng hoa ngút ngàn tầm mắt.
Đức Trung bước tới, kéo một chiếc ghế rồi ngồi xuống cạnh cô, nói:
- Bán cho anh một bó hồng miễn phí, được không?
Kim Ngân bật cười:
- Tất nhiên là được rồi. Coi như trả tiền xe hôm trước anh đưa em về.
Đức Trung cũng cười, nhưng là cười bất lực. Cô ấy vẫn thế, vẫn cứ sòng phẳng với anh. Anh biết vậy, nhưng lại luôn để hy vọng làm mất đi lý trí. Thực ra, anh đã định ình một vị hôn phu từ rất lâu rồi, là một cuộc hôn nhất mang tính chính trị. Cũng là do bố anh muốn thế. Song đời quả thực không như ta muốn, Kim Ngân bất ngờ xuất hiện trước cuộc đời anh một lần nữa, khiến anh lại một lần nữa phải phân vân.
Vài ngày trước, khi anh tới đây gặp Vĩnh Khanh, anh đã đánh cậu ta một trận. Đánh tới nỗi bàn tay tím bầm lên. Vậy mà Vĩnh Khanh không hề đánh lại một chút nào. Thậm chí, cậu ấy còn đứng yên để anh giáng từng cú đấm vào mặt. Lúc đó anh không hiểu, nhưng cuối cùng thì anh đã hiểu. Hóa ra Vĩnh Khanh không hề hận Kim Ngân, là cậu ta đang hận chính mình. Chỉ là cậu ấy vẫn còn day dứt về chuyện đứa con.
Sống giữa yêu và hận quả thực khổ sở. Chẳng khác nào đứng giữa hai con đường, đôi chân muốn bước vào cả hai nhưng ta lại chỉ có một cuộc đời, cho nên phân vân không biết phải đưa chân đi đâu. Chỉ cần một bước đi sai, sẽ khiến ta phải hối hận mãi về sau.
Đức Trung mỉm cười, rồi rất tự nhiên đưa tay vén một lọn tóc sang bên tai Kim Ngân. Anh nhìn cô như đang nhìn một khu vườn bí ẩn. Vừa bị cuốn hút, mà vừa chẳng muốn thoát ra.
Bất ngờ, anh nói:
- Kim Ngân, chúng ta kết hôn đi!
Kim Ngân kinh ngạc nhìn Đức Trung. Những câu từ mà anh vừa nói hoàn toàn khiến cô không kịp hình thành suy nghĩ ình. Lấy anh ư? Có phải là cô nghe nhầm không? Cô và anh trước giờ luôn ở ranh giới bạn bè, lời yêu còn chưa nói, tại sao anh lại ngỏ lời muốn kết hôn với cô được?
Kim Ngân vẫn bàng hoàng nhìn Đức Trung, cơ hồ như muốn hỏi anh lý do. Cô vốn đã nghĩ cả đời này mình sẽ phải sống trong cô độc. Cô cũng không bao giờ hy vọng mình sẽ tìm được một người chồng như trong mơ. Bởi cô biết, ông trời không muốn cô được hạnh phúc, nên cô đã chấp nhận làm một kẻ không bao giờ có được hạnh phúc. Nhưng tại sao? Tại sao ông ta lại cứ thích trêu ngươi như vậy? Tại sao lại để người đàn ông hoàn mỹ thế này hỏi cưới cô?
Kim Ngân cười khổ, cô rút lấy một bông hồng ở trước mặt. Sau đó, cô nhìn anh hỏi vu vơ:
- Anh có thích hoa hồng không?
Đức Trung gật đầu, nhưng đôi mắt thì vẫn đang cố dò xét ý của cô.
Kim Ngân tiếp tục nói:
- Nếu hoa hồng đâm vào tay anh, khiến anh chảy máu, anh sẽ nghĩ sao?
Đức Trung đáp:
- Thì vứt nó xuống, và tìm cách cầm máu.
Kim Ngân mỉm cười nói:
- Lúc cưới em, anh có suy nghĩ gì không?
- Anh đã suy nghĩ rất nhiều rồi mới tới gặp em.
- Nhưng nếu em khiến anh đau, anh sẽ làm gì? Sẽ lại vứt bỏ em và tìm cách làm lành vết thương như anh đã từng làm với hoa hồng chứ?
Đức Trung bỗng nhiên không biết phải trả lời Kim Ngân ra sao. Anh không biết nữa, anh không biết mình có vứt bỏ cô nếu cô làm anh đau hay không. Đức Trung năm nay 33 tuổi, anh tất nhiên là có đủ chín chắn để suy nghĩ về những việc làm của mình. Nhưng với tình yêu, anh thấy mình vẫn còn quá non trẻ để hiểu được nó. Anh từng nghĩ mình yêu Kim Ngân, nhưng anh biết mình không quá yêu cô. Bởi cô không yêu anh! Đức Trung anh không phải là một thằng điên biết yêu, không phải là một nhân vật nam phụ yêu nữ chính đến điên cuồng như trong phim, trong truyện. Anh chỉ là Đức Trung – một con người bình thường – một người đàn ông bình thường như bao người đàn ông khác, và cô – Kim Ngân, cô là người mà anh không để mình quá yêu. Chính vì không yêu cô quá đậm, nên anh không biết mình có đủ can đảm để tha thứ cho cô nếu cô làm anh đau hay không.
Đức Trung cúi đầu không nói. Anh đưa tay đón lấy bông hồng trong tay cô. Bất giác, anh nắm mạnh tay một chút, để da thịt bị gai hoa hồng đâm đến chảy máu. Đức Trung cắn răng, cố gắng nắm chặt hơn, cố gắng để bản thân không buông nhành hoa hồng đó ra. Anh thích hoa hồng, nhưng anh không thích nó quá nhiều để cầm nó trong tay khi nó làm anh đau. Liệu rằng, anh có làm được như những gì mình muốn hay không?
Kim Ngân thấy vậy liền hoảng hốt, cô vội vàng đưa tay gỡ nhành hoa hồng trong tay Đức Trung ra. Nhưng khi cô vừa chạm tay vào thì anh liền nói:
- Nếu như anh đối với em cũng như thế này, thì em có chịu để bản thân mình hạnh phúc một lần không?
Kim Ngân nhìn bàn tay rớm máu Đức Trung, cô đáp trong vẻ sợ hãi:
- Mọi chuyện không thể chỉ dựa vào một nhành hoa hồng được. Coi như vừa rồi là em nỡ lời, anh mau buông nó ra đi.
Song, Đức Trung vẫn cố chấp nói:
- Anh đã nghĩ mình không yêu em nhiều đâu, và đúng là như thế. Nhưng anh tin, anh sẽ mang lại hạnh phúc cho em. Anh không thể để người anh yêu phải chịu đau khổ được nữa. Anh không cần gì ở em, anh chỉ cần em được hạnh phúc. Nếu một ngày em không cần mong muốn này của anh nữa, em có thể bỏ anh mà đi.
Bất giác, Kim Ngân cảm thấy trong tim mình như có một thứ gì đó chạy qua, khiến cô phải ước vọng, khiến cô phải sụp đổ. Nhưng sự sụp đổ là sụp đổ của những cố chấp. Cô không dám ình hạnh phúc, vì sợ mình sẽ lún quá sâu. Cô quen biết anh nhiều năm, nhưng chưa một lần anh thổ lộ với cô. Là do cô quá vô tâm ư? Hay là tại anh chốn nó quá sâu, quá chặt nên cô không thể thấy được nó?
Nhưng…
- Đức Trung, tại sao lại như vậy? Tại sao anh lại nói như vậy với em? Anh biết là em không yêu anh mà. Tại sao anh lại làm thế với em chứ?
Nước mắt Kim Ngân rơi xuống, thấm vào tay của Đức Trung khiến anh đau xót. Chẳng biết đó là sự đau xót của da thịt hay là của trái tim nữa.
Đức Trung buông nhành hoa hồng ra, anh để máu chảy dọc xuống theo ngón tay của mình. Sau đó, anh nhìn cô, rồi đưa bàn tay đầy máu ấy ra trước mặt cô và nói:
- Anh cũng không biết nữa, Bản thân anh cũng không hiểu mình đang làm điều điên rồ gì. Anh đã suy nghĩ rất nhiều, rằng anh có thể cưới một người vợ rồi làm cho resort của mình vượt qua khu vực Đông Dương. Rằng anh có thể cưới một người con gái còn trẻ hơn em, đẹp hơn em và thông minh hơn em. Rằng anh có thể cưới một người mà biết đâu sau này, anh sẽ yêu người đó không lối thoát. Nhưng Kim Ngân à, em không biết được đâu, tất cả những người con gái mà anh từng nghĩ là “có thể” ấy đều mang bóng hình em. Em hỏi anh tại sao lại làm thế với em? Nhưng anh cũng muốn biết, tại sao em lại làm thế với anh?
Kim Ngân lắc đầu, nước mắt cô theo cái lắc đầu đó rơi xuống. Tựa như là bất lực, tựa như là hoang mang. Mười năm đã bào mòn mọi hy vọng trong cô, đã bào mòn mọi ước muốn của cô. Đến nay, khi mọi thứ đã ở ngay trước mắt, cô bỗng thấy sợ hãi và muốn chạy trốn.
Nếu Đức Trung ngỏ lời yêu cô vào mười năm trước, biết đâu cô sẽ nhận lời với anh. Nhưng giờ thì đã quá muộn rồi, trái tim cô đã dành ột người, mãi mãi đã dành ột người. Cho dù anh ta làm cô đau, còn đau hơn cả cảm giác gai hoa hồng đâm vào tay thì cô vẫn không thể buông tay, cũng không thể để trái tim mình thôi yêu anh được nữa. Là do cô không thể, cô bất lực với chính mình rồi!
Kim Ngân nắm lấy bàn tay của Đức Trung, sau đó cô mỉm cười nói:
- Xin lỗi anh!
Ừ, thì là xin lỗi anh! Đó là một câu nói đơn giản, nhưng cũng là tất cả những điều cô suy nghĩ vào lúc này.
Đức Trung để mình cười, nhưng hình như anh không muốn vậy. Cô xin lỗi anh, anh hiểu. Là cô đã từ chối anh, anh cũng hiểu! Nhưng anh có thể làm được gì hơn đây? Trái tim vừa như treo lơ lửng trên không trung, hồi hộp và mong chờ đến nỗi không thở nổi. Còn bây giờ thì…nó vẫn ở nơi cao ấy, và mãi mãi không trở về bên anh nữa rồi.
Kim Ngân quan sát từng biểu hiện của Đức Trung, cô thực sự không biết phải nói với anh lời nào nữa. May sao lúc đó chuông điện thoại của cô vang lên, kéo hai người ra khỏi tình thế khó xử. Kim Ngân vội vàng lấy điện thoại ra, không nhìn qua người gọi và đưa lên tai nghe. Cô nói bằng một giọng thân thiện:
- Alo?
- Kim Ngân!
Tiếng gọi ấy khiến Kim Ngân như rơi vào một hố sâu không đáy. Trái tim cô nảy lên một cái rồi đập liên hồi, mất kiểm soát. Là Vĩnh Khanh, giọng nói vừa rồi là của Vĩnh Khanh. Kim Ngân liếc nhìn Đức Trung, không muốn để anh phát hiện nên cô đã cười tỏ ý xin lỗi rồi bước ra ngoài tiệm nghe điện thoại.
- Có chuyện gì thế? – Kim Ngân cố gắng tỏ ra bình tĩnh.
Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu rồi trả lời:
- Tôi có lời này muốn nói với em.
Kim Ngân cười nhạt, cô đáp bằng một giọng giễu cợt:
- Là gì? Là sẽ không cho tôi sống yên ổn? Hay là không cho tôi hạnh phúc? Hay là bắt tôi phải chết để đền mạng đứa con của anh?
Vĩnh Khanh không hề để ý đến những lời mỉa mai của Kim Ngân. Anh chỉ khẽ thở dài một cái, sau đó nói rất nhẹ nhàng:
- Chúng ta…kết hôn nhé?