Rất Muốn


Kim Ngân nắm chặt hai bàn tay vào nhau, cố giữ ình thật bình tĩnh. Ngay cả giọng nói cũng phải thật bình tĩnh. Cô hít một ngụm khí lạnh, sau đó từ từ nói:
- Rốt cuộc thì anh muốn gì?
Vĩnh Khanh thầm cười khổ, điện thoại trên tay bị anh siết chặt lấy. Cô ấy hỏi anh muốn gì? Anh muốn gì ư? Đương nhiên là muốn kết hôn với cô ấy rồi. Khi một người con trai cầu hôn một người con gái, đó là một khoảnh khắc kỳ diệu của tình yêu. Nhưng sao anh thấy, lần cầu hôn này chẳng khác nào một lời ngỏ đưa cô ấy vào địa ngục cả. Kim Ngân đã vì anh mà đau khổ suốt mười năm qua, anh lại luôn nghĩ mình sẽ dày vò cô ấy cả đời. Và chắc, khi anh cầu hôn cô, cô sẽ nghĩ đây là cách để anh độc chiếm, làm khổ cô.
Anh không phủ nhận chuyện mình yêu cô ấy, cũng không chối bỏ chuyện anh bị ám ảnh về chuyện đứa con mười năm trước. Mọi người bảo anh hận thù nhiều, nhưng nào có được thế! Mỗi lần nhìn thấy Kim Ngân khóc, là anh lại không kìm được lòng muốn ình một cái tát thật đau. Tại sao anh phải dày vò cô ấy? Là vì cô ấy nói muốn giết đứa con của anh. Nhưng đó là quá khứ, mười năm đã trả được món nợ tình cho anh chưa? Anh không biết, anh chỉ biết anh phải giữ lại cô ấy bên mình. Đau khổ cũng được, anh còn gì để mất nữa đâu. Ngay từ khi nhớ lại mọi chuyện anh đã biết, ông trời thực sự không muốn giải thoát cho hai người.
Bầu không khí im lặng cứ thế trôi qua như vậy, chẳng ai biết là lâu hay chóng, chỉ có cảm giác tựa như cả kiếp người đã đi qua. Dòng xe cộ bên ngoài đường vẫn hối hả, vô tâm. Khói bụi hòa vào, tung bay rồi tích tụ trên bầu trời. Những gì lắng đọng trên đời này cũng chỉ là cát bụi mà thôi. Khi con người ta chết đi, dù là một thời oanh liệt cũng chỉ còn lại hai trang sử trắng và một đống trò tàn xám ngoét. Huống hồ là tình yêu mong manh! Qua năm qua tháng, liệu có trường tồn như người ta vẫn tưởng? Hiện thực luôn tàn khốc và nó không phải là cổ tích.
Mãi một lúc lâu sau, khi Kim Ngân toan ngắt máy thì Vĩnh Khanh mới lên tiếng:
- Em dám không?
Kim Ngân kinh ngạc:
- Anh nói gì?
Vĩnh Khanh cười nhạt:
- Tôi nói là em có dám kết hôn với tôi hay không?
Kim Ngân cũng cười giễu một cái, như để mỉa mai câu hỏi điên rồ của Vĩnh Khanh:
- Anh có vấn đề hả? Tôi tại sao lại phải dám hay không dám? Cả thế giới này đều biết anh hận tôi và tôi…muốn tránh xa anh. Anh cầu hôn tôi? Nực cười! Anh nghĩ tôi là con ngốc chắc? Là món đồ chơi anh thích làm gì cũng được à?
- Đúng thế, tôi có vấn đề, và tôi muốn biến em thành con ngốc của tôi. Không được sao?
Kim Ngân lặng người, cô bất ngờ tới nỗi câm nín. Đã nói hết nước hết cái thế rồi anh ta vẫn không suy chuyển, chẳng lẽ phải đợi đến khi cô buông những lời vô tình ra thì anh mới vừa lòng hay sao?
Kim Ngân bỗng thấy lạ, rõ ràng vài hôm trước Vĩnh Khanh còn nói muốn cả đời này sẽ không buông tha cho cô, nhưng tới hôm nay anh lại cầu hôn cô. Chẳng lẽ đây là cách thức dày vò của Vĩnh Khanh?
Anh ta thực sự muốn chơi đùa sao? Vậy được, cô sẽ chơi đùa với anh. Đùa cả một đời cũng được, mà đau một đời cũng chẳng sao.
Kim Ngân quay lại nhìn Đức Trung đang đứng trong tiệm hoa của mình, sau đó cô nhắm hờ đôi mắt suy nghĩ. Cô đã qua cái thời yêu đương bồng bột, qua cái thời thương nhớ khôn nguôi mà biến mình thành một con ngốc rồi. Tuổi trẻ thực kỳ diệu, nó cho ta nhiệt huyết, cho ta hy vọng…Nhưng nó chỉ có một lần thôi, cũng như là một cơ hội duy nhất trong đời. Khi mà ta đã bỏ lỡ, tức là ta đã đánh mất, và nó sẽ không bao giờ quay lại.
Kim Ngân nhớ lại những chuyện đã qua, trong lòng không kìm được liền run lên một cái. Mười năm nhanh tựa một lần chớp mắt, ngoảnh đi ngoảnh lại, đã thấy phong sương nhuộm lấy tất cả. Sao cô không nhận ra mọi thứ chỉ cần buông tay là được? Nhưng lương tâm là thế đó, con người có lương tâm thì mới sống được. Nếu không có lương tâm, thì cảnh sát trên đời này cũng chỉ đứng đó làm cảnh cho người ta thôi. Kim Ngân cô bị lương tâm dằn vặt suốt mười năm trời, đó là tòa án tối cao, cô không có cách nào không đối mặt. Vậy bây giờ, cô có nên kết thúc tất cả tại đây?
Những đau khổ, những yêu thương, những hy vọng tuổi trẻ…Tất cả, nên để nó về một miền trời không tên.
Hít một hơi thật sâu, trong lòng nhẹ nhõm khôn cùng. Kim Ngân nắm chặt lấy điện thoại nói:
- Xin lỗi anh, Vĩnh Khanh. Tôi và Đức Trung…tuần sau sẽ kết hôn!
.
.
.
Đúng như dự đoán, hôn lễ của Kim Ngân và Đức Trung được chuẩn bị long trọng tại resort của anh. Có rất nhiều giới thương nhân cùng các phóng viên, nhà báo được mời tham dự. Hứa hẹn đây sẽ là một lễ cưới hoành tráng và khiến người ta phải trầm trồ.
Trước lễ cưới năm ngày, gia đình Kim Ngân và Đức Trung đã ra mắt với nhau. Tuy không phải môn đăng hộ đối, nhưng cũng là người lớn với nhau, họ tự hiểu được hạnh phúc cả đời của con mình không phải do họ chọn, nên có ngăn cản hay cấm đoán thì cũng chỉ tạo ra bi kịch mà thôi.
Bố của Đức Trung khi nghe anh nói muốn cưới vợ, ông đã tức giận tới nỗi không nói được gì. Vị hôn phu của anh đã được định sẵn, đùng một cái anh nói muốn lấy người khác làm vợ, hỏi làm sao mà ông không tức giận cho được. Nhưng cuối cùng, ông vẫn phải chấp nhận. Là bậc làm cha làm mẹ, hạnh phúc của con vẫn là điều quan trọng. Tiền bạc chỉ là vật chất, hư vinh.
Bố mẹ của Kim Ngân đương nhiên là hài lòng với chàng rể này rồi. Nhưng họ vốn là những người nông dân chất phác, khi thấy gia cảnh mình không phù hợp với người ta cũng có chút e ngại. Có lần, mẹ của Kim Ngân kéo cô lại hỏi cô đã suy nghĩ kỹ chưa? Vì bà sợ con gái bà khi về bên đó sẽ bị khinh thường. Kim Ngân chỉ cười, vỗ vai mẹ và nói hãy yên tâm. Cô nhất định sẽ sinh cho bà một đứa cháu ngoại để bà bớt lo lắng mấy thứ cổ hủ này đi. Mẹ của Kim Ngân chỉ lườm cô rồi cười. Nỗi lo trong lòng tạm thời để sang một bên.
Hôm nay, Kim Ngân và Đức Trung đi chụp ảnh cưới. Anh đến đón cô từ lúc bảy giờ, rồi hai người tới Studio chụp ảnh.
Ngồi trên xe, cả hai cùng nghe bản tin buổi sáng. Cô phát thanh viên có giọng nói thanh thoát, ngọt ngào thông báo giám đốc AP du lịch trở về, và tiếp tục điều hành công ty. Bộ phim bom tấn “rất muốn yêu em” đang tiến hành rất thuận lợi, hứa hẹn sẽ đem lại một doanh thu lớn cho công ty.
Bầu trời bên ngoài trong xanh và cao vời vợi, từng đám mây trắng lững lờ, lững lờ trôi. Những chiếc xe đi tới rồi vụt qua trong chớp mắt, tựa như dòng chảy của thời gian, khiến ta chẳng bao giờ nắm bắt được. Kim Ngân ngửa đầu ra sau ghế, khẽ nhắm hờ đôi mắt như tận hưởng. Cô tự nhủ với lòng rằng: Tất cả đã qua rồi. Những chuyện trước kia chỉ là một cơn mơ mà thôi. Đến khi tỉnh dậy, cô vẫn là cô, vẫn với cuộc sống này và cô vẫn sẽ hy vọng vào nó…
Vĩnh Khanh mà cô từng yêu, từng sợ hãi đã chết rồi. Anh đã chết vào mười năm trước. Ngày mưa như trút nước ấy, sự ra đi của anh khiến ông trời cũng phải đổ lệ.
Và cô, sẽ mãi hoài niệm về anh như một người quá cố.
Vì bóng ma của anh trong lòng cô, là một thứ không thể nào phai nhòa.
.
.
.
- Cái gì? Kim Ngân sẽ lấy Đức Trung sao? – Hữu Quân gần như là không tin được vào tai mình khi nghe Linh nói ra cái tin ấy. Chẳng phải là giám đốc Thiên Hoàng của anh luôn có sự mập mờ gì đó với Kim Ngân hay sao? À không, chẳng phải là hai người đó luôn có tình cảm với nhau hay sao? Tình yêu mười năm qua, đùng một cái lại bị một tờ giấy đỏ đè bẹp. Đây là điều nực cười nhất mà anh từng nghe.
Linh chỉ thở dài, cô đưa tay khuấy tách cà phê, khẽ đánh mắt sang phía Hương Liên đang ngồi trầm ngâm. Thật khác xa so với tưởng tượng của cô, nghe tin này, Hương Liên không hề kích động. Chị ta chỉ khẽ mỉm cười, phong thái có vẻ rất thoái mái và ung dung. Sau đó, chị ta nói:
- Tình huống này không phải đã xảy ra quá nhiều trong phim truyện rồi hay sao?
Hữu Quân đáp:
- Chị không thấy đây là đời thực à? Vì là đời thực cho nên mới phải kinh ngạc như vậy.
Linh cũng gật đầu nói:
- Em cứ tưởng mọi chuyện tới đây là kết thúc. Nhưng không ngờ là lại rắc rối như thế. Không ngờ lại xuất hiện thêm ông Đức Trung, bạn thân của anh Thiên Hoàng nữa. Giờ mọi chuyện thành ra thế này, thực chẳng biết phải làm sao.
Hương Liên vẫn điềm tĩnh như vậy:
- Đã nói rồi, phim truyện bây giờ có rất nhiều. Tốt nhất là hai đứa hãy mua một quyển truyện hay mua một bộ phim tâm lý tình cảm nào đó về mà xem cho bổ não đi. Những chuyện thế này chị đã đoán ra ngay được sự việc nằm ở đằng sau thế nào, có gì mà phải tưởng với không tưởng chứ?
Hữu Quân cười nhạt:
- Sao cái gì chị cũng tỏ ra mình là Gia Cát Dự thế hả?
Hương Liên vênh mặt lên đáp:
- Không phải sao? Cậu có dám cá với tôi không?
- Cá gì? – Cả Linh và Hữu Quần cùng đồng thanh nói.
- Xem hai cô cậu kìa? Tốt nhất là lo cho bản thân trước đi, cứ phải hứng chuyện người khác làm gì? Để tôi nói cho hay, Kim Ngân vốn là một cô gái kiên cường, cô ấy nhất định sẽ không chịu lấy Vĩnh Khanh đâu. Hà huống cô ta chưa bao giờ nói mình yêu Vĩnh Khanh cả, cho dù cả thế giới này đều biết điều đó. Trong thời điểm hiện tại, cô ấy không thể không cưới Đức Trung được. Chính vì vậy, nhất định sẽ có một chất xúc tác khiến cô ấy phải thay đổi quyết định.
Linh và Hữu Quân nhìn nhau, ánh mắt mơ mơ hồ hồ như hiểu như không. Trong đầu họ dần hiện lên những suy nghĩ. Rồi cả hai cùng trầm ngâm và không nói gì nữa.
Thực ra, Kim Ngân không phải là một con người kiên cường, chỉ là cố chấp mà thôi. Cô sẽ không bao giờ chịu để mình phải rơi vào tay của Vĩnh Khanh. Nếu anh muốn chơi đùa với cô, cô cũng sẽ ngẩng cao đầu mà nhìn thẳng vào mắt anh và nói cho anh biết rằng, được ăn cả ngã về không. Vì anh và cô chẳng còn gì để mất nữa, nên cô sẽ đấu với anh tới cùng.
Nếu Vĩnh Khanh chính là chất xúc tác mà Hương Liên nói, thì đó sẽ lại là một màn giằng co giữa ba người. Lần này, không phải là Vĩnh Khanh, Kim Ngân và Hoàng Mai nữa, mà là Vĩnh Khanh, Kim Ngân và Đức Trung.
Sau một hồi trầm ngâm, Linh liền ngẩng đầu lên nói:
- Hôm qua em có đến nói chuyện với anh Thiên Hoàng. Anh ấy bảo giờ đừng gọi anh là Vĩnh Khanh, mà hãy gọi anh ấy là Thiên Hoàng như trước. Và cũng đừng bao giờ nhắc đến cái tên Kim Ngân trước mặt anh nữa. Chị nói xem, liệu có phải anh em đã thực sự muốn
buông tay rồi hay không?
Hương Liên đáp:
- Nếu thực sự buông tay được thì đã chẳng nói với e rằng đừng làm thế này, đừng làm thế kia. Một khi anh ta đã quên, anh ta sẽ không cần phải nhắc nhở ai như nhờ người ta nhắc nhở mình như thế. Kệ đi, con người vốn luôn thích lừa mình dối người như vậy mà.
- Cũng phải. Mà dạo này trông anh ấy có vẻ tiều tụy lắm. Mặc dù thấy anh ấy vẫn bình thường như mọi khi, nhưng sao em thấy…Hầy, cái này thực là khó nói.
Hữu Quân lúc ấy như nhớ ra việc gì đó liền nói:
- À, hôm qua Thiên Hoàng có nói rằng tháng sau anh ấy sẽ trở lại Mỹ làm một số việc. Anh ta chỉ nói rằng nếu việc quay phim có vấn đề gì thì cứ thông báo với Phong Lan, cô ấy nhất định sẽ giải quyết giúp.
- Thiên Hoàng nói sẽ đi Mỹ sao? – Linh ngạc nhiên hỏi – Sao anh ấy không nói gì với em nhỉ?
Không khí lại trở về với sự trầm mặc vốn có. Trên khuôn mặt của Linh và Hữu Quân dần lộ vẻ suy tư. Chỉ có Hương Liên là vẫn điềm nhiên uống cà phê. Cô đã biết, thể nào rồi cũng có người không chịu nổi mà phải chạy trốn. Như một con rùa rụt cổ, đến khi nào thật sự yên bình rồi nó mới chui ra.
Cuối cùng, Linh liền đứng dậy, cầm lấy chiếc áo khoác mỏng của mình và nói:
- Không được, em phải đi hỏi anh Hoàng xem thế nào. Mọi chuyện sao càng ngày càng phức tạp thế chứ!
- Anh đi cùng em! – Hữu Quân liền đứng dậy theo phản xạ.
Hương Liên nhìn hai người rồi nhếch môi nói:
- Linh thì không sao, nhưng mà Hữu Quân à, chẳng phải mười phút nữa là em phải quay rồi hay sao? Em định đi thế nào đây?
Hữu Quân nghe vậy mới nhớ ra là mình còn phải quay phim. Đạo diễn chỉ cho anh nghỉ nửa tiếng, mà nửa tiếng thì cũng sắp qua rồi. Anh đành nhìn Linh với vẻ ngậm ngùi rồi gật đầu ngồi xuống.
Linh thấy vậy liền bật cười. Cô vỗ vai anh, nói:
- Được rồi được rồi, em bắt taxi đi cũng được.
Ngay sau đó, Linh rời khỏi quán cà phê. Khi chỉ còn lại hai người, Hương Liên liền đá nhẹ vào chân của Hữu Quân và hỏi:
- Sao cậu làm gì mà chần chờ thế? Tôi đã cho cậu cơ hội rồi đấy.
Hữu Quân cau mày đáp:
- Chị không thấy là làm theo cách đó quá bỉ ổi hả?
- Có gì mà bỉ ổi chứ?
- Chỉ vì vài cái bí mật của chị mà bắt cô ấy yêu em. Ngay cả em cũng thấy thực khó chịu.
Hương Liên nhướn mày nói:
- Thế cậu định cứ thế mà chờ cô ấy ư?
Hữu Quân không trả lời ngay, một lúc lâu sau anh mới khẽ đáp:
- Là em tự mua dây buộc mình. Thôi kệ đi!
Hương Liên bật cười, cô cười một cách rất thoải mái. Trong quán cà phê yên tĩnh, tiếng cười của cô như phá hỏng cả bầu không khí, khiến một số người phải khó chịu mà quay ra nhìn. Nhưng không ai ngăn được cô cười, đó là tự do của cô. Sau đó, Hương Liên khẽ đằng hắng giọng và uống nốt tách cà phê. Đôi môi đỏ in lên thành tách, khiến cho nó càng trở nên quyến rũ.
Cô đang nghĩ, con người vẫn thế, vẫn thích tự mua dây buộc mình. Rồi khi có một con dao bên cạnh, họ sẽ cố tỏ ra mình là một người ngay thẳng và nói với đời rằng: “Tôi ổn!” Và ngay sau đó, họ sẽ hối hận với hai từ: “Nếu như…”
.
.
.
Linh đến công ty AP – nơi Thiên Hoàng đang làm việc. Cô không hỏi nhân viên trực ở dưới sảnh mà bước thẳng lên phòng làm việc của anh.
Lúc đó, Thiên Hoàng đang bận làm việc với chiếc máy tính của mình. Bàn tay anh gõ nhẹ trên bàn phím, ánh mắt tập trung cao độ, tựa như không thứ gì có thể làm ảnh hưởng tới anh.
Ngay sau đó, có tiếng gõ cửa vang lên. Thiên Hoàng vẫn không mảy may để ý, cả khuôn mặt chìm dần trong ánh sáng trắng.
Cộc cộc cộc…
Linh vẫn kiên nhẫn gõ cửa, trong lòng nóng như có lửa đốt. Không biết anh trai cô đang làm gì mà không mở cửa, cũng không thèm lên tiếng trả lời cô.
- Vào đi! – Tiếng nói khàn khàn đặc trưng của Thiên Hoàng vang lên khiến Linh thở phào nhẹ nhõm. Ngay sau đó, cô đẩy cửa bước vào.
Thiên Hoàng không ngẩng mặt lên nhìn cô em gái của mình. Những ngón tay dài vẫn lạch cạch trên bàn phím máy tính như để giữ ình sự yên tĩnh và kiên trì với công việc. Một lúc lâu sau, Thiên Hoàng mới hờ hững hỏi:
- Em tới đây làm gì?
Linh đáp:
- Em tới đây để hỏi anh.
- Hỏi gì?
Linh chần chừ một hồi lâu rồi nói:
- Anh sắp quay lại Mỹ à?
Thiên Hoàng vẫn không hề nhìn Linh, đáp:
- Ừ. Thì sao?
Lần này, Linh không thể bình tĩnh được nữa. Cô đi tới, đưa tay tắt phụt màn hình máy tính. Sau khi nhận lấy một ánh nhìn hết sức lạnh lùng của Thiên Hoàng, cô mới cố chấp vênh mặt lên hỏi lớn:
- Tại sao phải quay lại? Anh không đi ngăn cản đám cưới của hai người đó sao?
Thiên Hoàng vẫn hờ hững nói:
- Hai người nào?
- Kim Ngân và Đức Trung.
- Anh không quen.
- Anh…
Linh không biết phải nói sao cho Thiên Hoàng hiểu nữa. Cô thấy mình đúng là một con người mâu thuẫn. Trước kia thì cô chỉ mong anh trai cô hãy tránh xa Kim Ngân ra, mong hai người họ hãy buông tha cho nhau. Nhưng khi thấy Kim Ngân sắp tổ chức đám cưới với Đức Trung, trong lòng cô lại có gì đó nổi lên, như là không cam tâm.
Đúng thế, là cô không cam tâm. Người ngoài cuộc như cô đã không cam tâm, vậy sao anh cô lại có thể cam tâm cho được? Cảm giác những gì đang diễn ra trước mắt tựa như một bộ phim dài tập. Có cao trào, có khúc mắc và có những thứ khiến người ta phải khó chịu. Cô là người ngoài, có thể không hiểu được những ý tứ, những tâm tư của người trong cuộc…Nhưng cô thực sự vẫn muốn họ được hạnh phúc.
Tình yêu là vĩnh cửu.
Thù hận chỉ là nhất thời.
Không có ai vừa yêu vừa hận được. Cũng chẳng có ai hận mãi được người mình yêu. Đó là những lời nói nước đôi. Tình yêu là thứ thiêng liêng và chân thành, tuyệt đối sẽ không để chút gì đó u tối xen lẫn vào làm mất đi dư vị của nó. Và Linh tin, anh trai cô nhất định vẫn còn yêu Kim Ngân.
Linh thở dài, đặt bàn tay mình lên vai của Thiên Hoàng rồi nhẹ nhàng nói:
- Chẳng phải là anh đã biết chuyện của mười năm về trước rồi ư? Sao anh vẫn cố chấp như thế?
Thiên Hoàng không trả lời câu hỏi của Linh, anh chỉ nói:
- Bao giờ thì em về lại Mỹ? Nghe nói là tuần sau phải không? Vậy tuần sau anh sẽ đi cùng em nhé?
- Anh – Linh cau mày nói – Sao anh lại phải làm như vậy? Em tưởng hôm đó anh đã nói hết mọi chuyện cho chị ấy biết rồi?
Thiên Hoàng thở dài, anh cũng đặt bàn tay mình lên tay cô, nắm nhẹ. Sau đó ánh ngửa đầu ra sau và nói:
- Không được đâu, đó là hạnh phúc mà cô ấy đã chọn.
Linh bỗng lặng người không nói gì nữa. Chính xác là không biết phải khuyên anh cô như thế nào. Chuyện tình yêu thật khó đoán, số phận vốn đã an bài. Cô chỉ là người ngoài cuộc, đâu có quyền thay đổi tất cả mọi chuyện? Huống hồ, những chuyện đó đã được tạo nên từ mười năm. Số thời gian dày đặc như bụi mù ấy có thể thao túng được tình cảm của những người xung quanh cô. Tất cả, đều không thể thoát ra khỏi phạm vi của nó.
Linh thở dài nhìn Thiên Hoàng, trong lòng không ngừng trào lên những đợt sóng nhỏ. Cô thấy có gì đó đang âm thầm luồn chảy trong tim. Như là một thứ tình cảm thương xót và tiếc nuổi.
Nếu còn có duyên, họ chắc chắn sẽ còn gặp lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui