Rất Thật



Trong siêu thị đúng là không đông lắm. Nhân viên siêu thị mặc áo khoác màu đỏ, dựa người vào cây cột, mắt ánh lên nét mỏi mệt, thấy họ xuất hiện, mắt cũng không buồn động lấy một cái.

Song thực ra cũng có vài người trẻ tuổi, sau khi dạo trung tâm thương mại xong thì đang vừa cầm trà sữa vừa đi dạo trong siêu thị.

Lâm Thành cúi đầu, theo sát sau Vương Trạch Văn.

Anh cho rằng mình đã rất giản dị rồi, nhưng anh lại quên mất Vương Trạch Văn cũng là một người rất hấp dẫn sự chú ý của quần chúng.

Trên đường thấy mấy anh đẹp trai, đều sẽ không nhịn được nhìn nhiều thêm hai lần không phải sao? Huống chi khí tràng của Vương Trạch Văn quá mạnh, bên cạnh còn có một người nam, lại có hơi thở rất bình dân đi dạo siêu thị.

Hai người đi một đường, hấp dẫn không ít ánh mắt. Lâm Thành tự dưng cảm thấy nửa khuôn mặt lộ ra ngoài kia của mình cũng không được an toàn lắm, cho dù anh cũng chẳng nổi tiếng là bao.

Vương Trạch Văn cũng cảm nhận được tầm mắt của mọi người. Hắn quay đầu lại nhìn Lâm Thành một cái, nói: "Cậu cởi áo khoác ra."

Lâm Thành: "???"

Vương Trạch Văn bảo: "Hôm nay livestream cậu mặc cái áo này, cẩn thận bị fans nhận ra."

Lâm Thành cúi đầu nhìn, nhớ ra đúng là như vậy, thế là anh cởi áo khoác ngoài ra, cuộn lại, ôm vào trong lòng. Ngẩng đầu, anh phát hiện Vương Trạch Văn đã cởi áo của mình ra đưa cho anh.

Thời tiết thế này, mặc áo khoác không nóng, cởi áo khoác cũng không lạnh, trong siêu thị cũng không có gió.

Lâm Thành đáp: "Không cần đâu."

Vương Trạch Văn kiên trì: "Mặc vào đi. Từ khi tôi quen biết cậu, một nửa thời gian cậu đều bị ốm, còn dám chủ quan như vậy?"

Lâm Thành: "..." Đây đâu cùng một vấn đề. Anh cũng đâu phải cả ngày đều ngâm mình dưới nước đá đâu.

Vương Trạch Văn lại nói: "Áo sạch mà. Tôi vừa mới mặc trước khi ra ngoài."

Lâm Thành: "Tôi không có ý đó..." Lâm Thành thấy Vương Trạch Văn cứ chìa tay ra mãi, xung quanh đã có người để ý tới họ, thì cuối cùng vẫn nhận lấy.

Áo của Vương Trạch Văn anh mặc hơi rộng, mặc trên người có cảm giác hơi thùng thình. Vương Trạch Văn đi mua một cái túi, cất áo của anh vào trong, bỏ vào trong xe đẩy, đi sâu vào bên trong.

Hai người đi tới khu thực phẩm tươi sống.

Vương Trạch Văn đứng trước tủ đông chọn nhặt, giả vờ nghiêm túc so sánh dáng vẻ, giá cả của các loại thực phẩm khác nhau, sau đó rất chuyên nghiệp hỏi: "Cậu muốn ăn gì?"

Lâm Thành nhìn một màn này thấy rất khó tin, lại bị giọng nói của hắn làm bừng tỉnh, đáp: "Tôi ăn gì cũng được."

Vương Trạch Văn cầm lấy hai cái hộp, nhìn một lúc lại hỏi: "Thịt bò hay thịt lợn?"

"Thế nào cũng được." Lâm Thành chần chừ hỏi, "Đạo diễn Vương, hóa ra anh biết nấu cơm à?" Anh có chút dự cảm không được lành cho lắm.

Vương Trạch Văn nói: "Tôi học rồi. Không phải lo."

Ngữ khí nói chuyện của hắn rất thuyết phục, Lâm Thành tin lời.

Vương Trạch Văn lại hỏi: "Cậu có ăn được cay không?"

Lâm Thành: "Được, nhưng đừng cay quá."

Vương Trạch Văn lại hỏi: "Có thích ăn ngọt không?"

Lâm Thành: "Thỉnh thoảng cũng ăn. Nhưng cũng không thường xuyên lắm."

Vương Trạch Văn: "Ăn vặt thì sao?"

Lâm Thành: "Ít ai lại không thích ăn vặt nhỉ?"

Vương Trạch Văn "ừ ừ" gật đầu: "Thích ăn đồ ăn vặt gì?"

Cảm xúc không thích hợp trong lòng Lâm Thành đã không kìm được, Vương Trạch Văn hình như đang tìm hiểu sở thích của anh? Hay là nên nói, thực ra Vương Trạch Văn có sở thích can thiệp vào tính tình của người khác?

Theo phân tích trước đó của Lâm Thành, với sự bất thường này của Vương Trạch Văn, hoặc là anh ta chính là anh trai thất lạc nhiều năm của mình, hoặc là anh ta muốn quy tắc ngầm với mình.

Cả hai suy đoán này đều không tưởng như nhau.

Vương Trạch Văn thấy anh im lặng, thì cười giải thích: "Ngày thường tôi rất ít khi ăn vặt, không có nhiều thời gian, không biết ăn món gì ngon. Hay là cậu giới thiệu cho tôi?"

Lâm Thành: "Thực ra tôi cũng không ăn nhiều lắm..."

Vương Trạch Văn: "Không sao, nhà tôi cũng đang không có đồ ăn gì, đúng lúc có thể thử xem. Cậu chọn mấy thứ cậu thích ăn tới đây, lúc nào tôi rảnh sẽ ăn thử. Khẩu vị của tôi giống đa số mọi người, cậu cảm thấy ngon thì chắc là tôi cũng sẽ thấy ngon thôi."

Lâm Thành không nhịn được hỏi: "Sao anh không bảo Lưu Phong mua cho?"

Vẻ mặt Vương Trạch Văn rất thản nhiên: "Cậu ta quản quá nhiều, tôi mua nhiều thức ăn rác rưởi như vậy về, chắc chắn cậu ta sẽ làm ầm lên. Đều là người trưởng thành cả rồi, cứ kệ cậu ta."

Lâm Thành mấy bận muốn nói lại thôi, trong lòng anh như có tiếng sư tử gầm gào không ngừng, anh lại không nghe ra được rốt cuộc là mình muốn nói gì. Cuối cùng cũng chỉ nở một nụ cười, đẩy xe cùng Vương Trạch Văn đi tới khu đồ ăn vặt.

Thôi, Vương Trạch Văn nói cái gì thì là cái đó. Có thể làm cho anh ấy hoàn toàn an phận lại là được rồi.

Lâm Thành nhìn lướt qua giá hàng muôn màu muôn vẻ, bắt đầu chọn lựa. Anh cho thứ gì vào xe đẩy, Vương Trạch Văn cũng đều phải cầm lên xem thử một chút.

Lâm Thành chỉ chọn hương vị, Vương Trạch Văn lại xem thành phần.

Chọn đồ ăn vặt còn xem thành phần, không phải là bới lông tìm vết hay sao?

Mới đầu Vương Trạch Văn còn nhịn, sau, Lâm Thành cứ chọn không ngừng, túi đồ đóng gói trong xe hàng cũng càng lúc càng đầy lên, xanh xanh đỏ đỏ làm hắn đau cả đầu. Vương Trạch Văn rốt cuộc cũng bắt đầu nhỏ giọng lải nhải: "Thực phẩm rác rưởi quả nhiên nhiều calo lại không có dinh dưỡng... Cậu không ngờ lại từng ăn nhiều thực phẩm rác rưởi như vậy rồi... Thứ que cay* này, không phải đã lên thời sự nhiều lần rồi hả? Lâm Thành ngày thường được nghỉ cậu ở nhà làm gì vậy? Ăn nhiều thế mà cũng không béo lên à? Có phải cậu không hay tự nấu cơm ăn không?"

*Que cay: là một món ăn vặt nổi tiếng Trung Quốc. Nguyên liệu chính là bột mì và ớt. Sau khi thêm nước, muối, đường, bột màu tự nhiên, thì bột được ép dưới nhiệt độ cao, sau đó trộn với ớt và các gia vị khác bao gồm chất bảo quản và phụ gia thực phẩm.

//


Lâm Thành: "..." Sao anh lại tự dưng cảm nhận được uy lực kinh người của Lưu Phong nhỉ? Cứ thế này thì ai mà cãi lại được?

Tay Lâm Thành đã không biết để đâu: "Vậy thôi nhé? Tôi thấy anh cũng không ăn hết được đâu."

"Cậu mua đi. Không sao cứ mua." Vương Trạch Văn rộng rãi nói, "Dù sao cũng có chất bảo quản, có thể giữ được một thời gian dài."

Lâm Thành đờ mặt, anh lấy một gói thịt bò khô cuối cùng cho vào trong xe, rồi nói: "Tôi mua xong rồi. Nói chung là có mấy món này."

Vương Trạch Văn đưa mắt nhìn hỏi: "Vị ngũ vị hương là vị gì? Mỗi lần ăn tôi đều cảm thấy hương vị không giống nhau. Sao không viết luôn là vị "không cay" đi nhỉ?"

Lâm Thành nghĩ ngợi, không chắc chắn lắm: "Vị gia vị?"

Hai người đang nói chuyện, bên cạnh có hai cô gái đi qua, nói: "Người đang bị ốm không thể ăn quá nhiều đồ ăn vặt đâu nhé ~"

Lâm Thành sờ sờ khẩu trnag của mình, cũng không thể nói là mình không bị ốm. Vương Trạch Văn đã quay đầu, cười với người kia: "Là tôi ăn đấy."

Nói xong còn đỡ lấy eo Lâm Thành, đẩy anh đi về phía trước. Cơ thể còn theo thói quen dựa vào người Lâm Thành, như ôm anh vào trong lòng.

Hai cô gái kia cũng không nhịn nổi, phát ra tiếng thét chói tai. Sợ bị họ phát hiện, hai cô lại ôm lấy nhau, "lịch bịch" chạy đi.

Lâm Thành: "..."

Tôi hiểu các cô nghĩ gì đấy, đàn ông tùy tiện mặc đồ của bạn trai nhỏ, đi mua đồ ăn vặt với nhau, còn chọn đồ giúp người kia phải không?

Người khác ship CP cho tôi.

Nhưng thực ra CP của tôi là BE.

... Đệch.

Vương Trạch Văn rất nhanh đã buông anh ra, vô tội hỏi: "Hai cô gái đó sao vậy?"

Lâm Thành mặt không cảm xúc nói: "Chắc là được anh đáp lời nên vui đấy."

"Nói chuyện với tôi có gì đâu mà vui thế?" Vương Trạch Văn, "Người từng bị tôi mắng, đều chỉ nghĩ tới chết."

Lâm Thành: "Bởi vì đạo diễn Vương có mị lực đấy."

"Cậu cảm thấy tôi có mị lực ấy hả?" Vương Trạch Văn cười nói, "Thế sao cậu nói chuyện có lệ vậy?"

Lâm Thành thầm nghĩ, tôi còn đang chẳng muốn nói chuyện nữa cơ.

Hai người cuối cùng cũng ra khỏi siêu thị, lái xe về nhà Vương Trạch Văn.

Ở thành phố A, Vương Trạch Văn có một căn nhà, nghe nói khi tốt nghiệp cấp ba đã dùng tiền tiêu vặt tiết kiệm trong nhiều năm để mua, bình thường không thường tới ở, chỉ thỉnh thoảng vì nguyên nhân công tác mà qua ở vài ngày.

Bởi trời đã tối, Lâm Thành không nhìn rõ được cảnh hai bên đường. Anh khép hờ mắt, cảm giác buồn ngủ dần dâng lên, ngay lúc sắp mơ màng thiếp đi, thì xe dừng lại, tiếng động cơ cũng im bặt, Vương Trạch Văng nghiêng người, khẽ đẩy đẩy vai anh, bảo anh xuống xe.

Lâm Thành dụi dụi mắt, đi ra giúp hắn xách đồ ăn vào nhà.

Nhà không lớn lắm, là một nhà hai phòng. Phòng khách không có đồ đạc gì, bên cửa sổ đặt một cái giá gỗ ba tầng. Mà trên ba tầng đó có bày đủ các loại cây cối. Một loạt xanh ngắt kia rất dễ thấy, Lâm Thành vừa nhìn đã bị hấp dẫn sự chú ý.

Vương Trạch Văn lấy đôi dép đi trong nhà cho anh, xách túi dẫn anh đi vào bếp.

Lâm Thành hỏi: "Anh thích trồng cây cối hoa lá à?"

"Cũng tàm tạm, dù sao tôi cũng không phải nuôi, mấy thứ không phiền lại đẹp có ai mà không thích? Hơn nữa nhà này không ai ở, không nuôi ít cây cối, cảm giác không có sinh khí." Giọng nói của Vương Trạch Văn truyền tới qua một bức tường, "Cậu thích mấy cái cây này hả?"

Lâm Thành "ừ" một tiếng, nói: "Thích."

Vương Trạch Văn: "Cậu ngồi đâu cũng được. Đừng khách sáo."

Lâm Thành ngồi xuống sofa, cởi áo khoác của Vương Trạch Văn ra. Khi anh đặt áo lên đùi gấp lại, lại ngửi thấy mùi hương nhè nhẹ trên áo.

Lâm Thành giơ áo lên, đặt dưới mũi ngửi ngửi.

Quả nhiên.

Hôm nay vì phải livestream, anh đã hóa trang một chút, chuyên viên trang điểm kia đã xịt cho anh chút nước hoa Cologne, bây giờ mùi đã bị dính lên cái áo khoác.

Chỉ là ngoài mùi hương trên người anh ra, thì cũng không còn mùi gì khác.

Lâm Thành lại cẩn thận ngửi ngửi, xác định.

Có vẻ hôm nay Vương Trạch Văn không hút thuốc.

Khi Vương Trạch Văn đi ra, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này, mũi hắn nóng lên, đứng ngây ra như phỗng.

Lâm Thành nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng đầu nói: "Áo anh hình như bị dính đồ trang điểm trên người tôi rồi. Ngại quá, để tôi mang về giặt sạch rồi trả lại cho anh sau nhé."

Vương Trạch Văn đi tới, tùy tiện cầm lấy cái áo, cuốn qua loa lại, ném lên lưng ghế sofa, cười nói: "Không cần đâu, sao phải phiền thế làm gì? Người giúp việc nhà tôi tới sẽ dọn dẹp luôn. Hơn nữa ở đây tôi cũng không có máy giặt."

Lâm Thành nghĩ cũng thấy phải, không cố chấp nữa.

Vương Trạch Văn lại nói: "Cậu có muốn đi tắm rửa trước không?"

Lâm Thành ngạc nhiên: "Hả?" Vương Trạch Văn giơ tay trái lên trước mặt anh, để anh xem giờ: "Bây giờ đã là 10 giờ rồi. Tôi đi nấu cơm, cậu vào tắm rửa. Chờ cơm nước xong xuôi cũng tầm 11 giờ. Ở đây không tiện gọi xe, cậu vẫn định về sao?"

Lâm Thành trầm mặc một lát, nói: "Vậy cũng không được tiện lắm đâu?"

Vẻ mặt Vương Trạch Văn trở nên đanh lại, trịnh trọng nói: "Tôi có một chuyện rất quan trọng, đúng lúc muốn nói cho cậu biết. Tối muốn nói chuyện với cậu."

Lâm Thành cũng căng thẳng theo: "Có chuyện gì?"

Vương Trạch Văn túm lấy tay anh, kéo anh đi vào phòng trong.

Lâm Thành không rõ nguyên do, trong đầu nảy ra ý nghĩ không được hài hòa, tim bắt đầu đập nhanh lên.

Vương Trạch Văn mở cửa phòng ra, lộ ra một chiếc giường lớn màu xanh lam bên trong, hiển nhiên đây là phòng ngủ của hắn.

Hắn đẩy Lâm Thành xuống giường, máu Lâm Thành đột nhiên vọt lên, quên cả hít thở, suýt chút nữa đã nhảy dựng lên.

Lâm Thành: "Tôi..."

"Cho cậu xem cái này." Vương Trạch Văn rút một tập giấy ra từ trên tủ đầu giường, đắc ý phe phẩy đưa tới cho anh, "Tôi đang cầm trên tay một kịch bản mới, đây là lời thoại chuẩn bị cho thử vai, tôi muốn đưa cậu xem thử."

Lâm Thành: "..."

Đệch.

Khi tôi muốn anh dùng đồng tiền dơ bẩn đập vào người tôi, anh lại không chịu.

Tâm sự đêm khuya, không phải nên tâm sự thứ gì khác sao?

Fan chuyển qua làm anti rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui