Rất Yêu, Rất Yêu Em

Khương Thục Đồng sau khi khóc mệt rồi, dựa vào lưng Cố Minh Thành nhắm mắt lại, dường như đã ngủ thiếp đi rồi.

Cố Minh Thành bế cô lên đến giường. Giường nệm rất ấm áp thoải mái, so với những phong ba bão táp ngoài kia tương phản. Ánh đèn vàng nhạt chiếu lên khuôn mặt cô.

Cố Minh Thành cẩn thận ngắm nhìn cô, dường như cô gầy đi rất nhiều. Trước đây thân thể cũng đầy đặn lắm, nhưng lúc nãy ôm lấy cô, cư nhiên lại mất đi cả một vòng tay.

Trên mặt cô vẫn còn đọng lại vệt nước mắt.

Đây đích xác là một người có mệnh khổ, tuổi còn nhỏ như vậy, đã hứng chịu bao nhiêu buồn đau.

Trong lòng Cố Minh Thành xác định, giữa hai người bọn họ đã thật sự không còn tương lai nữa rồi. Cô ấy ở bên mình sẽ không được hạnh phúc,không cưỡng cầu nữa, mọi sự để vậy đi. Sau đó anh tắt đèn, đi ra khỏi phòng.

Lúc Khương Thục Đồng tỉnh lại, đã là sáng ngày hôm sau. Rất lâu rồi, cô không đượcngủ ngon như ngày hôm qua, thức dậy đã là mười một giờ rồi.

Hôm qua Cố Minh Thành đưa cho cô một bộ áo ngủ chất sợi, mặc vào trên người rất nhẹ nhàng thoải mái, trước đây cô mặc rất đẹp.

Mưa rơi suốt cả một đêm, hôm nay lại là một ngày nắng đẹp, mặt trời đầu hạ chiếu vào trong phòng, làm những sợi vải màu trắng nhẹ bay bay.

Trong phòng rất yên tĩnh, Cố Minh Thành chưa bao giờ có thói quen kêu người làm, chỉ thỉnh thoảng sẽ kêu người làm theo giờ đến dọn dẹp.

Những thói quen của anh ấy, cô đều biết.

Khương Thục Đồng vuốt lại đầu tóc, không biết anh ấy đi đâu rồi, cô cũng không biết phải đi đâu cả.

Đi một vòng trên lầu, vừa may phát hiện ra một căn phòng không đóng cửa, Khương Thục Đồng biết, đây là thư phòng của anh ấy.

Bài trí trong phòng sách không giống trước đây. Một ngọn gió thổi qua, liền đem một tập giấy trên bàn lât lật lên.

Cái ống bút bên cạnh đè lên, cắm mấy cây bút.

Khương Thục Đồng nhớ lại trước đây, anh không có thói quen viết chữ bằng bút lông.

Không ngăn được mình, cô bước vào trong phòng.

Giấy trên bàn là chữ do anh ấy viết bằng bút lông. Khương Thục Đồng chỉ thấy qua chữ viết bằng bút mực của anh rất đẹp, không ngờ chữ viết bút lông cũng có thần có lực như vậy. Khương Thục Đồng không hiểu thư pháp, không biết đây là chữ gì, nhưng rất đẹp.


Mực vừa mới khô, có lẽ anh mới viết sáng nay. “Thoa Đầu Phượng” của Lục Du, bài này cô sớm đã quên hết không còn gì, chỉ nhớ trong đó có sau chữ: Thác thác thác, mạc mạc mạc…

Khương Thục Đồng lật giở vài trang anh đã viết, lại cầm một cây bút lông chấm chấm mực, từ trên giấy bắt đầu viêt ra tên của một người.

Ngày nghĩ gì, đêm sẽ mơ như vậy. Trong lòng nghĩ gì, dưới bút liền viết ra thứ đó.

Khương Thục Đồng muốn viết tên của Khương Đóa Mễ.

Vừa mới viết chữ “Khương”, chữ “Đóa” còn chưa kịp viết, tay đã bị một người khác giữ lấy.

Tay của anh ấy rất ấm áp, tay của Khương Thục Đồng thì lạnh toát, vừa mới tiếp xúc với tay của anh. liền có một cảm rất rất rất an toàn.

Vốn dĩ, nét đầu tiên của chữ “|Đóa” bắt đầu từ bên trái đi, nhưng lại bị một người nắm lấy tay đổi lấy hướng đi, biến thành từng nét,từng nét, từng nét khác đi.

Khương Thục Đồng biết, anh muốn viết tên của chính mình.

Trong phòng, Khương Thục Đồng mặc một bộ quần áo trắng như tuyết, anh lại mang một bộ y phục màu đen, Khương Thục Đồng như một con chim bé nhỏ nép vào, còn anh tỏa ra ngạo khí cường đại.

Đen và trắng, rõ ràng, đẹp mắt, lại là màu sắc cả đời này không thể hợp hơn được nữa.

Cuối cùng, trên giấy xuất hiện ra hai chữ “Thục Đồng”!

Hai chữ đằng sau so với chữ “Khương” đằng trước cảm giác thực sự không giống nhau.

Khương Thục Đồng vốn dĩ định viết “Đóa Mễ” lại vì bị người này cường ngạnh đổi chữ, lại bắt đầu nhớ đến Đóa Mễ, không nhìn được lại bắt đầu khóc, bờ vai lại run rẩy run lên.

Chữ “Khương” so với hai chữ đằng sau khác quá xa rồi.

Quả nhiên lão làng so với mới thử tay nghề khoảng cách quá khác biệt.

Cố Minh Thành cầm tay cô viết, lại tự nhiên lại mạnh mẽ, hữu lực, ngược lại chữ cô viết, thật trẻ con.

Cố Minh Thành dựa vào rất gần so với cô, biết được tâm tình của cô, nên lại cầm tay cô ở phía dưới viết ra ba chữ “Khương Đóa Mễ”.

Bởi vì ba chữ này, tiếng cười của con bé như phảng phất trước mặt cô, nhất thời làm cho nước mắt cô càng lệ tuôn không thành tiếng.


Cố Minh Thành một câu cũng không nói.

Khương Thục Đồng thả bút ra, hai tay chống lên trên bàn viết, nước mắt liên tục rớt xuống.

Cố Minh Thành đặt bút xuống, đứng phía sau thêm một hồi lâu, rồi đi ra khỏi thư phòng.

Khương ThụcĐồng nhìn màn cửa sổ bay bay, phảng phất như trôi qua cả một thế kỉ rồi.

Cố Minh Thành đại khái cung biết được kết cục của bọn họ, vì vậy, đối với Khương Thục Đồng không vượt qúa giới hạn,thậm chí đến nói cũng không dám nói một lời.

Khương Thục Đồng vào phòng mang một đôi dép, đi xuống lầu.

Máy hút khói của phòng bếp đang kêu, Khương Thục Đồng nhìn thấy anh ấy đang quay lưng nấu ăn.

Hình tượng như vậy, Khương Thục Đồng không chỉ thấy qua một lần.

“Nếu muốn đi, ăn cơm cái đã!” Cố Minh Thành nói.

Khương Thục Đồng liếm môi, ngồi phía trước phòng ăn. Gần đây khóc rồi lại khóc, mắt đều đỏ lên hết rồi. Cô lấy tay, đặt phía dưới miệng, nếu có giọt nước mắt nào rơi xuống, tay của cô đã để sẵn, có thể ngăn lại.

Cố Minh Thành bê thức ăn lên, bữa ăn rất đơn giản chỉ có cơm và rau. Khương Thục Đồng không nói gì, liền ăn cơm.

Sau khi ăn xong, cô đến trước tủ quần áo, thay một bộ quần áo, rồi nói: “Tôi đi đây!”

Không nghe thấy ý muốn tiễn của Cố Minh Thành.

Cố Minh Thành biết trong lòng cô đã quyết, cũng không tiễn cô, chỉ “ừm” một tiếng.

Sau khi Khương Thục Đồng đi, Cố Minh Thành đi lên lầu, nhìn theo từng bước từng bước cô đi trong thời tiết đầu hạ.

Đây là lần thứ hai, Cố Minh Thành mắt tiễn cô rời đi.

Cố Minh Thành biết, sau này, cô sẽ không bao giờ tìm anh nữa. Giống như lúc nãy cô lên lầu đi lấy quần áo, động tác rất dứt khoát, không có nửa phân do dự, bởi vì trong tim cô ấy, đã không còn tình yêu với Cố Minh Thành nữa rồi.


Những yêu đương ấy, giờ trong lòng cô chỉ như một cơn gió thoáng qua mà thôi.

Một trận triền miên trên giường ấy, cũng sẽ sớm trở thành chuyện đã qua.

Hai người ai cũng không nói “chia tay”, trong lòng như vậy sẽ không đành.

Nhưng Cố Minh Thành biết, cô sẽ không quay lại nữa.

Khương Thục Đồng bình tĩnh ra đi, từ nay, cô đã bước ra khỏi thế giới của Cố Minh Thành.

Sau khi Khương Thục Đồng đi, Cố Minh Thành đem tờ giấy mà Khương Thục Đồng đã viết, dùng chữ viết phía sau thêm ba chữ “ Cố Minh Thành”.

Có lẽ cô sẽ không bao giờ biết, vậy thì cứ để cô vĩnh viễn không bao giờ biết vậy.

Khương Thục Đồng không muốn về nhà ba cô, cô muốn yên tĩnh một mình, về khách sạn cũng không được. Ở khách sạn rảnh quá, quá rảnh sẽ sinh ra suy nghĩ lung tung. Cô chỉ có thể trở về công xưởng của mình, đóng mình lại trong phòng thiết kế, suốt ngày chỉ thiết kế áo quần trẻ em, người khác có gọi thế nào cô cũng không trả lời, chuyện trong công xưởng, chuyển ở Thượng Hải, cô đều không quan tâm nữa.

Cô tự đem mình cách ly với toàn thế giới bên ngoài.

Thời gian này, Bạch Mi đến tìm cô, hỏi xrm chuyện công ty thương mại có muốn mở nữa hay không?

Khương Thục Đồng vẫn cúi đầu thiết kế, mặt không biểu tình đáp: “Không có tâm tình!”

“Thục Đồng! bộ dạng này của cậu không được rồi!”. Lão đại các công ty khác phải tất bật ngày đêm, mới có thể đảm bảo cho công ty không bị thua lỗ, còn cậu đây không nói không hỏi gì, củng chỉ có những ý này thôi, cậu muốn mở công xưởng nữa không? Tớ nghe nói công xưởng ở Thượng Hải dã sắp không cung cấp nổi hàng nữa rồi, cậu cũng không ra thêm thiết kế mới nào. Bây giờ, công nhân người ta không biết cần phải sản xuất cái gì nữa rồi!

Khương Thục Đồng không nói gì, tiếp tục thiết kế áo quần cho bé gái.

Mặc dù áo quần đều rất đẹp, nhưng đồ do cô mình tự thiết kế,thỉnh thoảng cũng sẽ có một vài bộ ra sản phẩm. Nhưng cô lại không sản xuất quy mô lớn.

Hình như cô đang làm y phục cho một mình Đóa Mễ.

Sau đó, tin tức toàn bộ công xưởng đều muốn đến đòi tiền truyền đến, Khương Thục Đồng trơ ra một dạng “muốn tiền thì không có, muốn mạng thì có một đây”, rồi lại bất động thanh sắc tiếp tục thiết kế quần áo. Bạch Mi nhìn trong mặt, trong lòng gấp đền độ nào rồi.

Trước mắt chỉ có hai trăm vạn, Bạch Mi có thể thay cô ấy trả, nhưng về sau này thì càng ngày càng nhiều, sắp đến một ngàn vạn rồi, các cửa tiệm ở Thượng Hải cũng đã bị đổ vỡ toàn bộ rồi. May mắn nhà vẫn là của mình, không có chịu giá thuê cao, nhiều nhất cũng sẽ không bị giựt tiền đi. Nhưng công xưởng một khi không hoạt động nữa, trước sẽ không có lợi nhuận, Khương Thục Đồng lại không ra sản phẩm mới, phá sản chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

Khương Thục Đồng bây giờ,tư tưởng về tiền bạc và tình yêu đã không còn ở đây nữa, sớm đã cùng với Đóa Mễ đi qua thế giới bên kia rồi, dù cho nhiệm vụ cuốn chặt lấy người, cô cũng không thèm để tâm.

Ngày đó, Bạch Mi nói với cô một tìn tức, Khương Vũ Vi vì vấn đề về thần kinh nghiêm trọng nên được tại ngoại rồi.

Khương Thục Đồng lúc nghe thấy tin tức này, kéo trong tay dửng lại một lúc, rồi lại tiếp tục cắt.


Làm cho Bạch Mi cảm thấy, trong lòng cô hình như có tính toán.

Thấy Khương Thục Đồng khonmgo nói gì, Bạch Mi liền nói. Khương Vũ Vi thật sự là một chiến tử, lúc kiểm tra, chuyện điên khùng gì cô ta cũng làm, chỉ thiếu chút nữa đến phân của mình cũng ăn luôn rồi. Tình trạng cô ta như vậy, thuộc về người không điều khiển được hành vi của mình. Hơn nữa,ngày đó cô ta nhìn thấy cứu hộ đem tấm nệm đỡ đến nên mới ném xuống, nên có thể giảm nhẹ có thể dự liệu nhưng không có dự liệu đến chuyện sau đó. Cô ta vốn dĩ không muốn giết người.

Khương Thục Đồng vẫn không nói gì, tiếp tục cắt vải.

Cô ấy càng như thế này, Bạch Mi càng cảm thấy sợ hãi.

Sau đó, các chủ nợ đến đòi tiền càng ngày càng ít dần.

Bạch Mi nói, là Cố Minh Thành thay Khương Thục Đồng trả những món nợ này.

Thông thường những lời Bạch Mi nói với Khương Thục Đồng thường vào tai này ra tai kia, chỉ khi có những tin tức thực sự kinh người, cô mới dừng tay một chút, nghe bằng một tai.

Nghe đến cái tên “Cố Minh Thành”, rõ ràng thời gian dừng lại so với nghe đến cái tên “Khương Vũ Vi” còn lâu hơn một chút/

Hình như chuyện Khương Vũ Vi ra tù, cô sớm đã dự liệu được.

Nhưng Cố Minh Thành giúp cô trả các khoản nợ, cô không hề ngờ đến.

Sau khi các khoản nợ của Khương Thục Đồng được ổn định lại, cô bảo công nhân tiếp tuck đặt hàng mua vật liệu. Rất nhiều các mặt hàng cao cấp sau khi được đưa đến, cô vẫn chưa trả tiền. Những khoản tiền này, lại là Cố Minh Thành trả giúp cô.

Anh ấy không ra mặt, nhưng Khương Thục Đồng nợ gì, anh đều biết.

Khương Thục Đồng dường như có người có lòng, liền muốn lấy hết tiền của Cố Minh Thành. Nhưng đối với Cố Minh Thành, giống như một sợ lông của cả chín con trâu vậy.

Cố Minh Thành dường như cũng cam tâm tình nguyện trả giúp hết cho cô tất cả các khoản nợ này, một câu ai oán cũng không có.

Khương Thục Đồng nhập bao nhiêu hàng hóa, anh liền trả hết bấy nhiêu tiền.

Anh biết, Khương Thục Đồng đang trả thù anh. Nhưng anh là cam tâm tình nguyện.

Cuối cùng, những thứ Khương Thục Đồng nhập về, trong xưởng không dùng hết nữa, trong kho cũng hết chỗ để rồi, vải vóc chất đầy cả kho, giống như cô đang tức giận đầy mình.

Cái chết của đứa bé, dù anh ta không phải là đầu sỏ gây ra, nhưng là do anh ta tạo thành. Nên cái chét của con bé, cũng nên do anh ta chịu trách nhiệm.

Thế nhưng, lại nghĩ đến câu nói anh từng nói: “Em mất ba đứa con mà đau buồn, nhưng trong đó cũng có hai đứa là của anh rồi. Nỗi đau của anh, con bà nó có ai thấu hiểu được không?”

Khương Thục Mũ muốn hung ác báo thù Cố Minh Thành nhưng giờ đây cô lại càng do dự hơn.

Rốt cuộc, Cố Minh Thành vẫn chính là người mà cô rất yêu, yêu sâu sắc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận