Rất Yêu, Rất Yêu Em

Trong căn phòng ấm áp, âm thanh của anh và âm thanh của cô, âm trầm vang lên ở giữa núi rừng hoang dã. Dường như còn nghe thấy cả âm thanh của chất lỏng đang chảy qua.

Anh đem cô nghiền nát sạch sẽ, tim đập rất nhanh.

Sau khi xong việc, Khương Thục Đồng nằm co lại trong lòng Cố Minh Thành, hai tay ôm lấy cổ anh, mắt nhắm lại, bình yên như lúc nãy không phải là phóng túng. Mà sau khi phóng túng xong, một bộ dạng như thỏa mãn, cô hơi ngước lên nhìn anh.

“Đang nghĩ gì vậy?” Cố Minh Thành nhìn bộ dạng của cô, hỏi một câu.

Loại cảm giác tốt đẹp như được sinh ra lần đầu, lại có thể được nhìn thấy trên gương mặt cô.

Khương Thục Đồng gật gật đâu, rất mệt mỏi, ý thức dần dần mất đi, không cưỡng lại được cơn buồn ngủ đang kéo đến.

Cố Minh Thành cười, cái kiểu cười thỏa mãn đó, là kiểu cười khi cô đã ở trong tim anh.

Anh biết cô sẽ cứ ôm cổ anh như vậy, nhưng, đó là hành vi quen thuộc của hai người. Nếu không có, sẽ cảm thấy sẽ thiếu thiếu gì đó.

Anh tin răng, đã qua nhiều năm như vậy, những hành đồng không lí tri lúc còn thiếu niên sớm đã không còn, cô bây giờ là một người rất bình tĩnh và lí trí

Ngày thứ hai tỉnh lại, Cố Minh Thành không nhìn thấy Khương Thục Đồng đâu cả. Ha, trước đây đều là anh dậy trước cô, bây giờ cô lại dậy sớm hơn cả anh.

Cố Minh Thành dậy tắm rửa, mặc xong áo quần liền đi ra ngoài. Khương Thục Đồng đang nấu cơm ở trong phòng bếp. Nghĩ cũng biết, cuộc sống bốn năm nay ở Đức đã khiến cô hình thành thói quen dậy sớm làm đồ ăn. Cố Minh Thành đứng ở cửa phòng bếp. Khương Thục Đồng đã làm xong một vài món, định đem đặt lên bàn. Vừa mới quay lưng bắt gặp Cố Minh Thành đang nhìn mình, mặt cô đột nhiên đỏ lên. Cô không nói gì, cầm đĩa đồ ăn đi ngang qua người anh. Khương Thục Đồng đột nhiên cảm thấy hành vi của mình, đại khái như là—quay lại mối tình đầu.

Dường như tất cả những gì bốn năm trước đếu biến mất rồi, cái đêm điên loạn giữa hai người họ trước kia cũng không còn, những ngày tháng trước kìa cũng vậy, cách biệt bốn năm, nay cô lại như được tái sinh rồi.

Tối hôm qua, cô mới thực sự trở thành người phụ nữ của anh. Đột nhiên nhìn thấy người đàn ông của mình, đột nhiên cảm thấy chỗ nào đó chưa quen, thấy chỗ nào đó thật ngại ngùng.

“Còn vài món trong bếp, anh đem lên nhé, em đi gọi Ken dậy.” Cô quay lưng về phía Cố Minh Thành nói, cô không gọi tên của anh nữa. Sau đó cô chạy về phía phòng của Ken, tóc sau lưng bay bay nhẹ nhàng.

Cố Minh Thành đem những món còn lại lên, rồi ngồi trên ghế, hai tay anh vòng trước ngực.

Ken dậy rồi, đang mơ màng ánh mắt, Khương Thục Đồng liên tục nói, “Ken là ngoan nhất”, “Phải sớm có thói quen ngủ sớm dấy sớm nha”…

Lúc ăn cơm, Khương Thục Đồng luôn cúi đầu bóc trứng gà, không nói chuyện với anh. Hai người dù không nói gì,nhưng trong ánh mắt lại tràn trề tình cảm.

Ăn xong, Cố Minh Thành đi làm, nhưng lại cố ý để quên một phần văn kiện ở nhà.

Khương Thục Đồng ở nhà nghĩ rất lâu. Phản ứng trong cô sáng sớm nay là thật nhưng không chân thật cũng là thực.

Nghĩ rất lâu cái cảm giác không đúng này, có thể là---Cố Thanh Nguyên đi.

Cố muốn đi thăm Cố Thanh Nguyên, bất kể thế nào, ông của là ba của anh.

Cô biết, ảnh hưởng của Cố Thanh Nguyên đối với Cố Minh Thành, cho nên hôm nay, Khương Thục Đồng cô muốn xác nhận một chút thái độ của ông rốt cuộc là như thế nào.

Cô nhắn một tin nhắn, nói muốn lái một chiếc xe của anh đi đến xưởng, Cố Minh Thành nói chìa khóa xe đế ở vị trí nào. Sau đó, cô tùy tiện chọn một chiếc Audi A8, rồi đưa Ken đến nhà ông ngoại, sau đó đâm thẳng đi Hải Lâm.

Càng gần đến Hải Lâm, tim của cô đập càng mạnh.

Cố Minh Thành là người cô không thể không gặp, trước đây cô có ý né tránh, nhưng giờ phút này, cuối cùng cũng phải đến rồi! Bước chân Khương Thục Đồng rất nặng nề. Cô nhớ lại, chú của cô Khương Minh Khải cũng ở Hải Lâm này, nhưng từ trước đến nay, cô chưa bao giờ đến thăm ông.

Sớm biết gặp Cố Thanh Nguyên tâm tình sẽ giảm sút nghiêm trọng, nên cô đến thăm chú cô trước vậy.

Khương Minh Khải nhìn thấy Khương Thục Đồng đến thì rất kinh ngạc, suy cho cùng thì cũng là lần đầu xảy ra chuyện này.

Khương Thục Đồng hỏi ông có khỏe không. Khương Minh Khải nói, đến cái tuổi này rồi, cái gì tốt không tốt, đều chỉ là kéo dài hơi tàn mà thôi.

Trước đây, Khương Thục Đồng cảm thấy chú cô thật đáng hận. Nhưng giờ đây, lại cảm thấy ông thật đáng thương. Con gái chết đi rồi, một mình ở lại nơi đây. Cô thận trọng dò hỏi ông, có hận Cố Minh Thành hay không? Khương Minh Khải nói. Tâm tư của Cố tổng, người bình thường muốn hiểu được thật không có cách nào. Thiết kế cả một vòng lớn như vậy, vốn dĩ ông vẫn đứng trên bờ chưa xác định có nhảy xuống hay không, nhưng Cố Minh Thành…

“Chú, những lời này chú nói như vậy không đúng rồi. Là chú chủ động gọi điện cho Cố Minh Thành, là anh đã đoán định được những việc làm của chú. Trước đây cháu cũng cảm thấy anh ấy rất tàn nhẫn, nhưng sau này nghĩ lại, cháu sai rồi. Bởi vì lúc đó anh ấy có bộ dạng như đã tính toán trước tất cả, làm cháu bị đảo lộn tất cả những logic. Là chú đã gây ra những tội lỗi đó, anh ấy chẳng qua là chờ đưa chú vào lưới thôi!”

Khương Thục Đồng cũng không biết từ lúc nào, miệng cô lại lanh lợi như thế này.

Cô vậy giờ đã nghĩ thong rồi. Không phải là Cố Minh Thành làm cho Khương Minh Khải phạm tội, anh dự đoán được, Khương Minh Khải chắc chắn sẽ phạm tội. Cái loại tư tưởng này, thật sự rất ít có người có khả năng làm được.

“Mày—“ Khương Minh Khải hung dữ nhìn Khương Thục Đồng.

“Xin lỗi chú”. Nói xong, Khương Thục Đồng liền chuẩn bị rời đi. Trước khi đi, Khương Minh Khải còn nhờ cô nhắn nhủ Khương Lịch Niên một câu: “Người sống trên đời, phải sống cho đúng với lương tâm của mình!”

Khương Thục Đồng không biết câu này nghĩa là gì, nhưng cô cũng ghi nhớ lại, về nhất định sẽ nói lại với Khương Lịch Niên.

Khương Thục Đồng đi rất chậm, rồi ngồi trên ghế đợi chờ Cố Thanh Nguyên.

Cố Thanh Nguyên nhìn thấy Khương Thục Đồng đến thăm mình thì rất kinh ngạc, nhưng sự ác độc trong ánh mắt cũng làm cho Khương Thục Đồng lạnh lại một chút.

Cô cầm điện thoại lên: “Bác—“

“Cô đến để hỏi thái độ của tôi phải không? Tôi đã nói qua với Minh Thành rồi, đời này nếu nó muốn lấy cô tốt nhất là nên từ bỏ đi. Nếu ngày đầu tiên nó lấy vợ, thì ngày thứ hai tôi sẽ tự sát cho nó xem. Tôi đoán bây giờ nó vẫn chưa cầu hôn cô phải không? Còn có cô, nếu muốn vào Cố gia thì tôi cũng sẽ tự sát! Tôi không tin, cô và Cố Minh Thành phụ lại sinh mệnh của ba mình thì liệu xem các người có hạnh phúc được hay không? Vì vậy, cô Khương à, đừng cố làm hỏng Minh Thành nữa!” Cố Thanh Nguyên nghiến răng nghiến lợi nói với cô.

Suy cho cùng, đột ngột từ trang viên to lớn ban đầu rớt xuống ở nơi này, loại tình cảnh này người bình thường không chịu đựng nổi. Cố Thanh Nguyên đã sống của sống vô ưu vô lo hơn hai mươi năm nay rồi, sớm đã buôn lỏng giác. Là ba đã tạo nên tất cả.

Khương Thục Đồng không nghe nổi nữa, liền thu lại điện thoại, sau đó quay về xe bật khóc nức nở. Trên xe, cô lại nhớ đến những lời Cố Minh Thành nói, càng khóc đến bi thương, cả người không vực lên được chí khí nữa.

Hôm qua còn bừng bừng lên tâm ý của thiếu nữ, vậy mà giờ bị lời nói của Cố Thanh Nguyên dập tắt hết rồi. Phong hoa tuyết nguyệt trước cuộc sống này, cứ như vậy tiêu tan đi.

Những lời nói của Cố Thanh Nguyên như một con dao, từng nhát từng nhát cửa vào tim cô. Dù không nhìn thấy máu nhưng giống như sát muối lên vết thương, đau đến khôn cùng.

Nhưng cô không nỡ rồi xa Cố Minh Thành, cô phải làm sao đây? Cũng không nỡ với con trai cô.

Lúc đầu chọn lựa không nghĩ gì nữa, bắt đầu lại từ đầu một lần nữa với anh., Ngoại trừ tình cảm của mình, con trai cô cũng là một nhân tố quyết định, vì lúc họp phụ huynh, cô giáo đã từng nói, con trẻ có cả ba lẫn mẹ, thì đứa trẻ mới được hạnh phúc đủ đầy.

Đã từng khiến cho Ken suốt ba năm không có ba rồi! Khương Thục Đồng ngẩng đầu lên trên vô lăng, nắm lấy đầu, mắt ầng ậng tuôn lệ.

Bốn năm trước, trái tim Khương Thục Đồng đã ngàn trăm ngàn đau thương rồi, trở về, dù đang trải qua những ngày tháng ngọt ngào cùng với Cố Minh Thành, nhưng trái tim cô cũng vẫn khoét thêm từng lớp từng lỗ đau thương hơn.

Những vết thương này bao gồm cả Cố Thanh Nguyên, Khương Minh Khải, Niếp Thanh Thanh, Diệp Hạ, ba của cô…

Hình như chỉ vì hai người họ ở bên nhau, mà tất cả những người xung quanh đều không sống hạnh phúc được.

Khương Thục Đồng thấy mình như một tội nhân vậy. Giá như cô có thể cùng Cố Minh Thành từ đây ở bên nhau, và những lỗ vết thương này cũng sẽ từ từ biến mất, lại lần nữa lại được trở về màu sắc của trái tim.

Nhưng dường như cả cuộc đời này, cô và Cố Minh Thành trời định không thể nào ở bên nhau được.

Những lời nói của Cốn Thanh Nguyên, lại lần nữa như một con dao, cứa vào tim cô.

Cô biết, Cố Thanh Nguyên thực sự có nói những lời này với Cố Minh Thành, không thì lần trước Cố Minh Thành cầu hôn cô rồi. Đột nhiên tất cả như tan biến đi, giống như chỉ xuất hiện trong giấc mộng mà thôi.

Khương Thục Đồng đi thăm mộ mẹ cô.

Lâu rồi cô không đến.

Khương Thục Đồng sờ sờ tấm ảnh mẹ cô. Cô đã rời xa mẹ cô lâu như vậy rồi. Cô nhìn hình mẹ cô mà liên tục rơi lệ.

Nếu như có một người đã rời xa lâu rồi thì sẽ từ từ thích ứng những ngày tháng không có người đó nữa. Nếu như là bình thường, Khương Thục Đồng cùng lắm sẽ đứng đó, bi thương một trận thôi, không đến nỗi rơi lệ.

Nhưng hôm nay, nước mắt cô lại không ngừng rơi ra.

Chính là những lời nói của Cố Thanh Nguyên tạo thành.

Cư nhiên lại cố ý bắt cô và Cố Minh Thành không đến với nhau, không thì từ nay, Cố Minh Thành không phải là người thân của mình.

Suy nghĩ về việc này, làm cho Khương Thục Đồng càng thêm đau đớn.

Đời nay, cô không thể là người của Cố gia.

Điện thoại reo lên, Khương Thục Đồng đứng cũng được một lúc rồi, có chút mệt mỏi. Là Cố Minh Thành, anh đang họp, nói có một tập tài liệu để ở nhà, kêu cô đem đến cho anh.

Khương Thục Đồng không muốn đi. Thứ nhất, mắt khóc xong đã húp thành như vậy, chắc chắn anh sẽ biết đã phát sinh chuyện gì. Thứ hai, trong lòng cô bây giờ rất loạn.

Tất cả là do những lời nói của Cố Thanh Nguyên, khiền cô mâu thuẫn không thôi.

Lý trí và tình cảm, cô đều hướng về Cố Minh Thành. Nhưng những lời Cố Thanh Nguyên nói, lại làm cho cô thối chí.

Nhưng trong nhà Cố Minh Thành ngoại trừ Khương Thục Đồng ra, cũng không còn ai cả, vì vậy cô đành phải lái xe về, cũng không đi đón Ken. Tài liệu của anh nằm ở đầu giường, cô lấy xong liền đem đến công ty cho anh.

Đến dưới lầu, soi gương lại một chút, mắt cô vẫn vừa đỏ vừa sưng, không hề có dấu hiện đỡ hơn chút nào.

Cô nhắn một tin nhắn cho Tiết Lan, nói tài liệu của Cố Minh Thành quên đem đi, giờ cô đang ở ngoài xe, phiền cô ấy ra lấy giùm.

Một lát sau Tiết Lan xuống, kinh ngạc hỏi cô sao không tự mình đem lên. Khương Thục Đồng nói cô còn có việc, phải đi bây giờ.

Tiết Lan nhìn tâm trạng của Khương Thục Đồng không tốt lắm, nhưng cũng đem tài liệu đưa lên.

Trong phòng, Cố Minh Thành đang họp.

Lúc nãy lúc Khương Thục Đồng sắp ra cửa, có nói cô lập tức đưa qua, bây giờ chắc cũng sắp đến rồi. Tâm trạng anh có chút không yên, liên tục nhìn đồng hồ. Mở cửa lại là Tiết Lan, cô đưa tài liệu cho anh.

“Cô ấy đâu?” Cố Minh Thành ngẩng đầu nhìn Tiết Lan, hỏi.

“Khương Thục Đồng hình như có việc, đi trước rồi!”

Cố Minh Thành nhíu nhíu mi, tâm tư không còn ở trên cuộc họp nữa rồi.

“Còn có một trang”, Cố Minh Thành nói, “Kêu cô ấy tự mình đem lên!”

Thật đúng là quan to nói một tiếng là đè chết người, tổng tài sao không tự mình kêu, lại bắt mình làm cái nhiệm vụ này chứ??? Tiết Lan nhanh chóng nhắn tin cho Khương Thục Đồng: Thục Đồng, khoan hẵng đi. Cố tổng nói phần tài liệu này vẫn thiếu một trang, có trên xe cô không?

Khương Thục Đồng lúc nãy đã quay xe, trên đường người đông, cô đợi được một lúc rồi. Lúc này nhìn thấy tin nhắn của Tiết Lan, cô nhíu mày, quả nhiên trên đầu xe vẫn còn một trang tài liệu, có lẽ lúc nãy cô không để ý nên quên cầm. Nhưng Khương Thục Đồng nhìn tới nhìn lui, cũng không thấy có nội dung gì quan trọng a, trang cuối cùng mà thôi, chỉ là viết một vài lời tổng kết mà thôi, cũng không có bao nhiêu nội dung cuộc họp.

Cô nói: vẫn đang ở dưới này.

Tiết Lan xuống, nói: “Cố tổng kêu cô tự mình đưa lên”

“Đây chính là tờ cuối, cô giúp tôi đưa cho anh ấy không được sao? Giờ tôi phải qua công xưởng”. Khương Thục Đồng từ chối.

“Nhưng đây là mệnh lệnh của Cố tổng, tôi chỉ truyền đạt thôi. Hay là cô tự nói với Cố tổng đi, nhưng mà ngài ấy đang họp, sẽ không xem điện thoại đâu.” Tiết Lan hiểu rõ hàm ý Cố Minh Thành bảo cô kêu Thục Đồng đem đồ lên.

Đại khái là cảm thấy bản thân mình trước mặt Thục Đồng “lên mặt” không được, sợ vợ mình không nghe, vì vậy kêu người khác truyền đạt làm cho cô không thể không nghe.

Khương Thục Đồng đặc biệt bất đắc dĩ, đành dừng xe, cầm lấy trang tài liệu rồi đến phòng họp.

Bốn năm rồi không đến công ty Cố Minh Thành, cô có chút sợ.

Gõ cửa, tiếng Cố Minh Thành, “Vào đi”.

Khương Thục Đồng bước vào.

Trước đây, lúc cô còn làm ở tập đoàn Cố Minh Thành, căn bản không có tư cách bước vào phòng họp.

Phòng họp rất lớn, cố đi đến bên Cố Minh Thành.

Nhìn thấy mắt cô sưng đỏ, anh liền nhẹ nhàng vỗ mông cô, sau đó dời tay đến eo cô, kéo cô đến gần hỏi: “Em sao vậy?”

Khương Thục Đồng cúi thấp đầu, xung quanh là một đoàn người đang họp a, cô cảm thấy thật ngại ngùng.

Nhân sự của tập đoàn Minh Thành không có sự thay đổi nhiều, rất nhiều đồng nghiệp bốn năm trước vẫn còn làm ở đây—

Nhưng nơi để họp hành, hành vi này—

Cô nhìn một vòng những người đang họp xung quanh, cúi thấp đầu, vạn phần không tự nhiên.

“Tối nay nói chuyện riêng” Cô nhẹ giọng nói.

Mặc dù Khương Thục Đồng nói rất nhỏ, nhưng bên cạnh Cố Minh Thành đang để micro a~

Vì vậy, toàn bộ người trong phòng đầu càng cúi thấp hơn.

Đây đúng là sợ thiên hạ không đủ vui đây mà.

Đang bị chuyện của Cố Thanh Nguyên đả kích, nhưng giờ Khương Thục Đồng bị gặp phải chuyện này, tâm trạng vơi đi không ít.

Tất cả mọi người đều đang đợi xem chuyện của cô và Cố Minh Thành.

Với lại, “buổi tối”, “nói chuyện riêng”, hai cái từ này thật ám muội~

“Được, anh chờ em.” Cố Minh Thành nói.

Anh đã để ý đến cặp mắt sưng đỏ của cô rồi.

Sau đó rất nhanh liền tan họp.

Quản ngục có gọi điện cho anh, nói hôm nay có một cô gái gọi là Khương Thục Đồng đi đến ngục thăm Cố Thanh Nguyên và Khương Minh Khải, sau khi đi ra thì tâm trạng rất không tốt.

Cố Minh Thành biết, Cố Thanh Nguyên đem những lời nói kìa nói cho Khương Thục Đồng biết rồi.

Sauk hi tan ca, Cố Minh Thành liền về nhà, anh không gọi điện cho cô, cũng không nhắn tin trước.

Anh đang cá cược với chính mình, xem tối nay cô có chủ động trở về hay không.

Dường như “buổi tối”, “nói chuyện riêng” này căn bản không phải như cô nói.

Anh muốn xem xem, lời nói của Cố Thanh Nguyên ảnh hưởng như thế nào đến cô, muốn xem xem cô bây giờ có chịu nổi hay không những lời gây chia rẽ này.

Anh biết hai người ở bên nhau mà không kết hôn, đối với người con gái trong lòng sẽ có biết bao nhiêu ủy khuất.

Nhưng anh cũng muốn xem xem, trong những lúc như thế này, cô có hay không quyết tâm cùng anh bước tiếp.

Anh không phải như đàn ông bình thường. Nếu đổi lại là một người đàn ông bình thường, lúc này khẳng định là đuổi theo bắt cô ấy đem trở về rồi.

Anh cho cô thời gian suy nghĩ.

Tiếng đồng hồ tích tắc, từng giây từng giây trôi qua.

Ngoài cử, mặt trời đang hạ dần, từ từ nhường chỗ lại cho đêm đen.

Cố Minh Thành tay vuốt vuốt cằm, trong lòng bắt đầu căng thẳng.

Anh đổi tư thế, một chân ngồi vắt lên chân còn lại, lưng dựa lên ghế sô pha, tay vẫn liên tục vuốt cằm.

Anh muốn biết, những khủng hoảng trong lòng Khương Thục Đồng liệu có vượt qua cả tình yêu dành cho anh hay không. Anh tuyệt đối sẽ không gọi điện thoại cho cô, không thúc ép cô.

Anh đang chờ cô trở về, hoặc là gọi cho anh một cuộc điện thoại.

Nghe thấy tiếng mở cửa,trong lòng anh vui mừng, lập tức đứng lên, sau đó lại nhíu mày lại.

Tiểu Cù đang đứng ở cửa, đợi mở cửa.

Cố Minh Thành không kiên nhẫn đi mở cửa, lại quay về ngồi trên sô pha.

Nhìn thấy Khương Thục Đồng không có ở nhà, Tiểu Cù hòi: “Thục Đồng đâu? Sao lại không ở nhà?”

“Vẫn chưa về. Có chuyện gì sao?” Trong phòng vẫn chưa bật đèn, lúc nãy anh vẫn đang đợi Khương Thục Đồng.

“À, có người nói với tôi, nhờ tôi nói lại với anh, đối xử với Thục Đồng cho thật tốt!” Tiểu Cù nói, nói rất nhấn nhá.

“Mẹ tôi sao?” Cố Minh Thành nghĩ rất lâu, có thể khiến Tiểu Cù đến nói mấy lời này với anh, chỉ có Diệp Hạ mà thôi.

Tiểu Cù liền cười: “Tôi biết ngay không có gì qua mắt được Cố tổng, phu phân còn nói, bà biết lúc trước anh bị bệnh, hỏi giờ thế nào rồi, đã đỡ chưa?”

“Cô nói với bà mấy cái này làm gì?” Đối với những hành vi của Diệp Hạ trên tòa, Cố Minh Thành vẫn cảm thấy cực kì tức giận.

Muốn được sự tha thứ của Cố tổng, thật không dễ dàng chút nào.

Anh biết, Khương Lịch Niên nói ông là nhân chứng, chẳng qua chỉ là muốn bắt đầu cái án này mà thôi. Nhân chứng thực sự, chính là Diệp Hạ mới đúng.

“Tôi không nói cho bà, tôi không biết sao bà ấy lại biết được! Bà ấy nhắn tin cho tôi, tôi mới biết được số của bà ấy.”

Cố Minh Thành nghĩ, vậy thì ai nói cho bà ấy đây?

Khương Thục Đồng?

Lẽ nào, hai người họ sớm đã liên hệ với nhau rồi?

Còn có,lần trước Khương Thục Đồng xuất ngoại là đi đâu?

Anh liền gọi một cuộc đến cục xuất nhập cảnh hải quan.

Trước đây không gọi,là vì anh tôn trọng Khương Thục Đồng. Nếu như cô nói với anh chuyện này, anh đã không đi hỏi.

Hải quan nói ba chữ: “Canada!”

Cố Minh Thành nhíu mày, chắc chắn là đi gặp Diệp Hạ rồi.

Trong lòng anh, đột nhiên rõ ràng. Khương Thục Đồng không phải là đi gặp người không quen biết, không phải đi gặp người đàn ôn g khác, mà là đi gặp mẹ anh.

Trong lòng đột nhiên ấm áp nảy sinh ra một loại cảm giác, cô dâu nhỏ đang cố gắng thích nghi nhà anh.

Trong lòng tràn đầy thỏa mãn.

Vì vậy, cô đi bên đó làm gì, anh không quan tâm nữa.

Việc anh quan tâm bây giờ, tại sao đến bây giờ cô ấy vẫn chưa trở lại?

“Được rồi, tôi biết rồi, chỉ cần gửi tin nhắn là được, việc gì phải chạy nột chuyến tới đây thế này?”

Tiểu Cù cúi đầu, không nói gì.

Tâm tư của Tiểu Cù, Cố Minh Thành vừa nhìn là thong suốt, cố ý đi một chuyến như vậy, không phải là muốn đến nhìn anh sao.

“Được rồi, tôi sắp phải đi, đúng lúc tiễn cô một đoạn đi”.

Tiểu Cù gật gật đầu, cô biết anh biết được tâm tư của cô rồi, vì vậy, mặt đỏ lên ngại ngùng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui