Rất Yêu, Rất Yêu Em

Nam Lịch Viễn liếc mắt nhìn Cố Niệm Đồng, không muốn tiếp tục vấn đề này, nói, “Hôm nay muốn đi đâu?”

“Hôm nay phải về La gia, mưu tính chuyện lớn!” Cố Niệm Đồng ngẩng đầu lên.

Nam Lịch Viễn đã thay xong quần áo, là áo sơ mi đen.

Cố Niệm Đồng nói trong lòng, “Không phải chứ, ngay cả phong cách ăn mặc cũng giống bố như vậy!”

Lúc hai người ra ngoài, Cố Niệm Đồng không cẩn thận ngã trước cửa, hơn nữa, còn bị trật chân, trùng hợp rơi vào trong lòng Nam Lịch Viễn, Nam Lịch Viễn hơi cuối xuống, đỡ lấy thắt lưng của Cố Niệm Đồng, một tay cô ôm lấy cổ anh, một chân chống đỡ, tức giận nói, “Nam Lịch Viễn, sau này sẽ không đến nhà chú nữa!”

“Sao thế?”

“Trước giờ cháu chưa từng bị thương nhiều như thế, đây toàn là nhận được ở nhà chú!”

“Còn nói nữa. Hôm qua nếu không phải tự cô chui đầu vào lưới, sẽ xảy ra chuyện như thế này sao?” Nam Lịch Viễn một tay đỡ Cố Niệm Đồng, một ta khóa cửa, giọng điệu vô cùng sủng ái, hơn nữa còn ám muội.

Thấy không nói lại Nam Lịch Viễn, Cố Niệm Đồng “hừ” một tiếng, quay đầu sang hướng khác.

Sau khi lên xe, Nam Lịch Viễn đưa Cố Niệm Đồng đến La gia, sau đó đến công ty.

Lúc ở trong bãi đậu xe của công ty, nghĩ đến điều gì đó, quay qua phía tối qua Cố Niệm Đồng ngồi, sau đó từ khoang ghế phía sau, kéo ra một thứ, anh cầm lên xem, là sợi dây chuyền trái tim đại dương.

Xem ra, tối qua về La gia, cô đã động tâm rồi.

Anh đặt Trái tim đại dương lên bàn làm việc.

Lúc đến Dubai đấu giá, anh đã không đi, là một cấp dưới của anh đi đấu giá, đối phương không chịu nổi Cố Minh Thành năm lần bảy lượt đẩy giá lên cao, cuối cùng bỏ cuộc.

Anh không có hứng thú với Trái tim đại dương, nhưng vì hôm nay nó được đeo trên người cô gái mà anh có hứng thú.

Sau khi anh họp xong với nhân viên, lúc trở về, nhìn thấy Hề Dao đang đứng trước bàn làm việc của anh, cầm Trái tim đại dương lên xem.

“Bỏ xuống!”

“Đây là Trái tim đại dương sao?”, Hề Dao hỏi, chính là mỹ nhân hôm đó đứng bên cạnh Nam Lịch Viễn.


Nam Lịch Viễn đi về phía Hề Dao đoạt lại Trái tim đại dương, nói một câu, “Đồ vật đã có chủ! Không được động vào!”

Sắc mặt Hề Dao xấu hổ đến khó coi.

Hôm nay Cố Niệm Đồng trở về La gia, cùng với La Thụy Hy âm mưu báo thù chuyện bị đàn ông bỏ rơi, tốt nhất là để cho tất cả các phóng viên ở Hải Thành nhìn thấy chuyện của đôi cẩu đôi nam nữ này, đem mặt mũi của họ ném đến tận Thái Bình Dương.

Nhưng làm sao có thể tóm được hai người này?

Nếu có được điện thoại di động của họ thì tốt rồi, hẹn hai người cùng đến một nơi, đến lúc đó họ lại quấn lấy nhau đảo điên chắc chắn sẽ không tránh được kiếp nạn do bọn cô giăng ra.

Cách của Cố Niệm Đồng là: Bắt chước bút tích của họ, viết thư tình gửi cho cả hai.

Nhưng cô chưa bao giờ viết thư tình, chuyện này đối với cô mà nói, so với lên trời còn khó hơn, chép trên Internet, lại sợ bản thân đạo văn bị lộ, La Thụy Hy đã nói, thư tình nam gửi cho nữ, cô ấy có thể mô phỏng theo chữ của bạn trai mình, hơn nữa, cách anh ấy ba hoa tán tỉnh, cô ấy cũng biết, cho nên làm giả một bức thư tình của nam gửi cho nữ cũng không khó, nhưng còn người phụ nữ kia, cô không biết phải làm thế nào, thứ nhất cô không biết cô ta là người như thế nào, thứ hai không biết chữ viết của cô ta ra làm sao.

Cố Niệm Đồng cho rằng chuyện giả mạo bút tích vẫn còn dễ, nhưng còn nội dung......

Cố Niệm Đồng cũng không thể làm gì cả.

Đột nhiên nhớ lại, Trái tim đại dương của cô hôm qua đã để trên xe của chú Nam, hôm nay lúc chú Nam lái xe đưa cô đến đây, cô chỉ mãi nói chuyện với anh mà quên mất lấy lại nó.

Trái tim đại dương do bố tốn hơn một triệu mới mua về được cho cô, nếu cô làm mất nó, làm sao ăn nói với bố đây.

Đêm dài lắm mộng.

Cố Niệm Đồng muốn bắt xe đi đến một nơi, thuận tiện suy nghĩ xem thư tình nữ viết cho nam phải như thế nào.

Lúc đến công ty của Nam Lịch Viễn, anh ta không ở đó, mà lại là cô gái xinh đẹp lần trước đang ở đó.

Thực ra nhan sắc của cô gái này cũng tạm được, trang điểm không quá đậm, dù vậy nhan sắc của cô vẫn thuộc loại quyến rũ.

Không thấy Nam Lịch Viễn đâu, Cố Niệm Đồng hỏi cô ta, “Chú Nam của tôi đâu?”

Người phụ nữ xinh đẹp mỉm cười, “Lịch Viễn?”

“Đương nhiên, nếu không tôi còn có thể có mấy chú Nam nữa? Chú ấy đâu?”


Hề Dao thấy rất rõ, ánh mắt Nam Lịch Viễn nhìn Cố Niệm Đồng, cô cũng hiểu rõ ánh mắt đó có ý nghĩa gì, sủng ái, thích thú, thưởng thức, hy vọng càng có nhiều điểm chung với Cố Niệm Đồng, ánh mắt đó chưa bao giờ đặt trên người phụ nữ khác, chỉ cần nhìn thấy Cố Niệm Đồng, tâm trạng Nam Lịch Viễn liền trở nên thoải mái, điều này cô có thể nhìn ra.

Mặc dù Cố Niệm Đồng nhìn rất ngốc, nhưng Hề Dao không phải, cô là một khán giả, hơn nữa, cô cũng đã hơn hai mươi, cô rất rõ nếu hai người này cứ tiếp tục tiếp xúc như vậy sẽ phát sinh chuyện gì.

“Anh ấy đi họp rồi!”

“Ồ, vậy tôi đi trước!” Cố Niệm Đồng hơi thất vọng một chút, không có chìa khóa xe, cô không thể lấy được Trái tim đại dương.

“Cố tiểu thư đến lấy vật này sao?” Hề Dao lấy sợi dây chuyền Trái tim đại dương từ trong ngăn kéo ra.

Đôi mắt Cố Niệm Đồng sáng lên, “Chú Nam lấy ra cho tôi rồi à? Quả thật không tin nổi! Chỉ số IQ này, đúng là giết người.”

“Trước giờ anh ấy vẫn luôn hiểu tâm lí phụ nữ, chơi đùa với vô số mỹ nữ trong tay, Cố tam tiểu thư à, đạo hạnh của cô còn mỏng, có rất nhiều phụ nữ vì anh ta nhảy lầu rồi đấy!” Hề Dao nâng niu Trái tim đại dương trong tay.

Lòng bàn tay đầy mồ hôi, Nam Lịch Viễn từng nói, viên bảo thạch này cô không được động vào

Cố Niệm Đồng nghe Hề Dao nói như vậy, ánh mắt sáng lên. “Chú ấy là cao thủ hái hoa sao?”

“Có thể nói như vậy!”

“Theo đuổi nhiều phụ nữ như vậy chắc chắn rất hiểu tâm tư phụ nữ. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, thư tình này, nhất định phải nhờ chú viết cho tôi.” Cố Niệm Đồng vui vẻ nói.

Ngược lại Hề Dao, ngạc nhiên nói, “Cái gì?”

“Chuyện này không cần cô quan tâm!”, Cố tam tiểu thư trước giờ vẫn luôn tùy hứng, nhưng loại tùy hứng này lại khiến người khác yêu thích.

Cô lấy từ trên bàn của Nam Lịch Viễn ra một tờ giấy A4, bút cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, dù sao cũng chỉ cần anh ta viết nội dung, trên đó viết gì không quan trọng, sau đó cô vẫn phải sao chép lại theo bút tích của tiện nhân kia.

Sau đó, cô ngồi trên ghế sofa, háo hức chờ đợi Nam Lịch Viễn trở lại.

Đi mòn giày sắt cũng không tìm ra, cuối cùng lại đạt được không phí chút sức lực.

Sau khi Nam Lịch Viễn họp xong, mở một nút trên chiếc áo sơ mi đen, lúc đẩy cửa bước vào, thấy Cố Niệm Đồng đang ngồi trên ghế sofa.


“Sao đây? Lại đến nữa?” Nam Lịch Viễn nói.

Mỗi lần nhìn thấy Cố Niệm Đồng, quả thật luôn có cảm giác như phía trước con ngươi bừng sáng lên.

“Chú Nam, có thể giúp cháu viết một bức thư tình không?” Cố Niệm Đồng ngồi trên sofa, hai tay khoanh lại.

Thân thể Nam Lịch Viễn cứng đờ một lúc, liền nở nụ cười thân thiện “Cố tam tiểu thư nhìn trúng công tử nhà nào rồi?”

“Chuyện này không cần chú quản, vừa nãy dì này nói, chú đã quen rất nhiều phụ nữ, cho nên chắc chắn kinh nghiệm rất phong phú, vô cùng hiểu tâm lí phụ nữ, chắc chắn sẽ biết thứ phụ nữ cần là gì, do đó, nhờ cả vào chú rồi.” Cố Niệm Đồng nói chuyện có chút tự mãn.

Nam Lịch Viễn ngước mắt nhìn Hề Dao đang ở bên cạnh anh, đúng lúc Hề Dao đang giận xanh mặt vì vừa nãy Cố Niệm Đồng gọi cô là “Dì”.

Nam Lịch Viễn chơi đùa với cây bút trong tay, “Cho dù tôi biết viết, cũng sẽ không viết giùm em!”

Sau đó, anh hất tay một cái, cây bút liền rơi xuống đất.

Cố Niệm Đồng lớn như thế, lần đầu tiên có người dám trực tiếp từ chối cô.

Cô có chút không biết phải làm sao, hình như Nam Lịch Viễn tức giận rồi.

Có thể yêu cầu của cô hơi quá đáng.

Khuôn mặt cô đỏ ứng, đi đến trước mặt Nam Lịch Viễn, lấy lại sợi Trái tim đại dương, “Không viết thì không viết, làm gì nóng tính vậy! Còn nóng tính hơn cả bố tôi!”

Tiếp đó, mở cửa rời đi!

Sau khi Cố Niệm Đồng rời đi, Nam Lịch Viễn trừng mắt nhìn Hề Dao, ánh mắt đó, khiến Hề Dao lạnh buốt, sau đó anh nói với cô một chứ, “Cút!”

Hề Dao đỏ mặt tía tai rời đi!

......

Ngày 16 tháng 10 đối với Đỗ Nhược mà nói, là một ngày rất rất đặc biệt.

Hôm đó, cô tăng ca xong, lúc rời khỏi công ty, đã là một giờ trưa.

Thang máy của cô chỉ đến sau thang máy của Khương Triều Nguyên một phút, bởi vì Khương Triều Nguyên đi xuống từ thang máy tầng một của bộ phận quan hệ công chúng, nên lúc Đỗ Nhược bước vào thang máy, Khương Triều Nguyên đã xuống dưới lầu, hai người họ đi hai tháng máy.

Đây là chuyện thường tình ở công ty, Đỗ Nhược cũng không để trong lòng.


Lúc thang máy của Đỗ Nhược xuống tầng một, lúc cánh cửa mở ra vừa hay nhìn thấy bóng lưng của Khương Triều Nguyên đi ra khỏi đại sảnh.

Anh để một tay trong túi, dáng vẻ đi đường cũng rất quyến rũ, gợi cảm.

Đỗ Nhược vừa ra khỏi thang máy.

Liền nhìn thấy ở cửa đại sảnh có một người phụ nữ đi vào, thấy Khương Triều Nguyên, giống như nhìn thấy một người thân lâu năm.

Hơn nữa, cô còn nói, “Ken thân yêu, Cố Hành Cương, từ lúc tốt nghiệp cao trung, năm trước em mới biết anh đang ở Ninh Thành, anh cũng thật nhẫn tâm!”

Trái tim của Đỗ Nhược rung lên.

Người phụ nữ đó lao vào vòng tay của Khương Triều Nguyên.

Vừa rồi cô ta gọi Khương Triều Nguyên là gì? Cố Hành Cương?

Mối quan hệ này, Đỗ Nhược có chút không hiểu nỗi, Ken, Khương Triều Nguyên, Cố Hành Cương...

Nghe có vẻ như là một người!

Có vẻ chính xác là một người!

Cửa thang máy mở ra đóng lại.

Đỗ Nhược tim đập nhanh mặt đỏ bừng, để mặc cánh cửa thang máy đóng lại, cô lại nhấn thang máy tầng đầu tiên của phòng quan hệ công chúng, lên lầu!

Bước chân trở về văn phòng làm việc của mình.

Không phải cô chưa từng hoài nghi Khương Triều Nguyên, một tài xế, lại mỗi ngày đều ở trong văn phòng Chủ tịch, ngày hôm đó ở giữa nhóm những cậu ấm nhà giàu thế hệ thứ hai, cha của Đỗ Nhược ở Ninh Thành cũng thuộc tầng lớp trên, nên có một số người, Đỗ Nhược nhận ra, ngay cả Liên Hắc Đông cũng không dễ dàng hẹn được, vậy mà họ lại cười nói vui vẻ với anh.

Ngoài ra, vị bác sĩ Cố hẹn cô đi xem mắt, cùng với người đã đến trường học làm báo cáo, đích thực là Cố Hành Cương!

Bây giờ Đỗ Nhược đã hiểu, Cố Hành Cương chính là viện phó danh tiếng của bệnh viện quốc tế, đồng thời còn là lãnh đạo của tập đoàn Lam Cương, có lẽ vì mối quan hệ với bệnh viện, nên đại diện hợp pháp của tập đoàn Lam Cương viết tên Cố Minh Thành - là cha của anh ấy!

Đỗ Nhược há miệng thở hổn hển, nếu như hôm nay không phải cô tình cờ gặp được, trò lừa này của Khương Triều Nguyên còn chuẩn bị chơi đến lúc nào!

Không phải Khương Triều Nguyên.

Là Cố Hành Cương!

Nước mắt của Đỗ Nhược rơi xuống, dựa vào cách ăn mặc và khí chất của anh, cô đã đoán ra từ lâu, anh không phải người đơn giản!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận