Rất Yêu, Rất Yêu Em

Tô Khả Nhi đoán không sai, Cố Minh Thành tìm Cố Vi Hằng rồi.

Cố Minh Thành ngồi trên sô pha, nói: “Đàn ông nhà Cố gia xưa nay chưa từng chơi đùa với nữ minh tinh, ngủ với nữ mình tinh càng không có. Đối với chuyện này của con, con tự mình suy nghĩ lại đi.”

Cố Vi Hằng không nói gì. Anh cũng không dự định sẽ để Tô Khả Nhi bước vào cửa nhà họ Cố.

Cố Vi Hằng vẫn thường xuyên ra vào nhà của Tô Khả Nhi, dù sao cô ta cũng phải thuộc đối tượng làm giờ hành chính, ban ngày phải chạy nhiều show thôi. Ngày nọ, Cố Vi Hằng và cô ta thức dậy đã hơn mười giờ rồi, Tô Khả Nhi phải đi đến phim trường nên muốn đi cùng xe với Cố VI Hằng.

Cố Vi Hằng đang cài nút áo, “Muốn toàn thế giới biết?”

“Cố tổng sợ sao?”

Cố Vi Hằng nhướng mày cười cười: “Đi đâu? Anh đưa em đi.”

“Phim trường ở ngoại thành, anh biết chỗ đó.” Tô Khả Nhi đặc biệt trang điểm một phen, rất ít khi cô ta được cùng Cố Vi Hằng cùng đi ra ngoài.

Trên đường, Tô Khả Nhi mở cửa sổ xe, hy vọng bọn chó săn có thể nhìn thấy cô, đem tin tức cô và Cố nhị công tử làm náo loạn toàn thành, lúc đó, cô lại nắm lấy không buông, cô không tin cha mẹ Cố gia lại không đồng ý.

“Đừng tốn công vô ích! Nếu bị truyền thông phát hiện, anh sẽ dùng tiền bịt miệng họ!” Cố Vi Hằng nói.

Tô Khả Nhi cực kì ủy khuất, lại cực kì căm tức.

Lúc đi ngang qua một tiệm bán thú cưng, Tô Khả Nhi muốn dừng lại mua một chú chó.

“Cố ý sao? Muốn mọi người nắm thóp sao?” Cố Vi Hằng nghiêng đầu qua nhìn Tô Khả Nhi.

“Anh tối nào cũng không có mặt, không cho phép người ta mua một con chó để chơi cùng mình sao? Người ta đêm dài rất cô đơn!” Tô Khả Nhi nói, cũng không đợi Cố Vi Hằng đồng ý, liền dừn bên đường xuống xe.

Cố Vi Hằng ngồi trên xe cười lạnh, không xuống.

Tô Khả Nhi ở trong tiệm hai mươi phút vẫn chưa ra.

Cố Vi Hằng không nhẫn nại được, gọi điện cô cũng không nhận nên xuống xe đi vào bên trong tiệm. Anh không cần biết cô có mua được hay không, nhưng lạm dụng thời gian của anh thế này là không được.


Vừa mới bước vào, liền nhìn thấy một con chó Samoyed trắng muốt đang ngồi kia, giống như mây trắng vậy. Con chó Samoyed cũng giương mắt lên nhìn anh.

Anh nhìn thấy Tô Khả Nhi đang chọn mèo.

Trước mặt người ngoài, anh vẫn luôn duy trì khoảng cách nhất định với Tô Khả Nhi. Hai tay anh đút túi, ngồi bên cạnh con chó Samoyed. Con chó đột nhiên đứng lên, hình như muốn liếm tay anh. Một Cố Vi Hằng ưa thích sạch sẽ cư nhiên lại bị một con chó liếm rồi.

“Cảm ơn ông, Bảo Bảo, chúng ta đi nào!” Một giọng nói nữ nhân truyền đến.

Lúc nãy Miêu Doanh Cửu đang thanh toán với ông chủ, cô đến tiệm này để tắm cho Bảo Bảo, giờ tắm xong muốn dắt nó về.

Nhì thấy Cố Vi Hằng đang chơi với nó, cô đến gần: “Cố nhị công tử, cẩn thận kẻo bị chó của tôi cắn bị thương! Chó của tôi hung lắm.”

Miêu Doanh Cửu quỳ xuống, vuốt vuốt bộ long óng mượt của Bảo Bảo.

“Thì ra là chó của cô!” Cố Vi Hằng đút tay vào túi, đứng bên kia.

Mũi Cố Doanh Cửu nhạy cảm phát hiện ra mùi hương kiều mị, nương theo mùi hương ngước đầu nhìn lên thì thấy Tô Khả Nhi.

Tô Khả Nhi bước đến trước mặt Cố Vi Hằng, lắc lắc cánh tay anh, nũng nịu nói: “Bảo bảo muốn con mèo tai cụp kia!”

Trước mặt người ngoài, Tô Khả Nhi càng tỏ ra yêu kiều, bộ dạng với Cố Minh Thành càng thêm nhõng nhẽo.

Miêu Doanh Cửu cúi thấp đầu xuống, tiếp tục vuốt ve lông Bảo Bảo, “Bảo Bảo ngoan, giờ mami dắt con về nhà nhé!”

Tô Khả Nhi nghe thấy Miêu Doanh Cửu cũng gọi Bảo Bảo, căm giận trừng nhìn Miêu Doanh Cửu một cái.

Ai mà biết, Miêu Doanh Cửu ngước đầu lên, tiếp tục nói với Cố Vi Hằng, “Hôm Tam Nhi kết hôn, đã cảm thấy hai người rất tình cảm rồi, thì ra cô ấy là…tình nhân của anh!”

“Cô…!” Tô Khả Nhi trừng mắt nhìn Miêu Doanh Cửu, tay vẫn ôm chặt lấy cánh tay Cố Vi Hằng.

“Đi mua mèo của em đi. Đi nào!” Cố Vi Hằng kéo tay Tô Khả Nhi rời đi.


Mặt Cố Vi Hằng, hôm nay cực kì đen.

Khắp Hải Thành này, dám nói anh như thế này trừ người trong nhà ra, quả thật vẫn còn có một người! Anh cảm thấy hôm nay không mấy thuận lợi rồi.

Quả nhiên, hôm nay lúc đi làm, Dương Liễu cầm bộ áo quần đã làm xong đến cho anh xem. Đây là áo quần Miêu Doanh Cửu tự mình thiết kế, tự mình giám sát người làm ra. Chỉ cần Cố Vi Hằng thông qua liền có thể sản xuất quy mô lớn rồi.

Cố Vi Hằng liếc qua, thiết kế của bộ áo quần này quá mức đẹp đẽ rồi, thiết kế rất xuất sắc, đại khái như Dương Liễu đa nói. Công ty k&d không có kinh nghiệm về sản xuất đồ công sở, nhưng khí chất của bộ y phục này, xa xỉ đến người bình thường không mặc nổi. Nhân viên tập đoàn Minh Thành anh không phải ai cũng là người mẫu.

“Cô đi mặc vào tôi xem.” Cố Vi Hằng nói với Dương Liễu.

Dương Liệu là thư kí được chọn lựa trong hàng vạn người ra, dáng vóc không cần phải nói, tướng mạo rât đẹp.

Nhưng cho dù là Dương Liễu mặc lên, cũng không làm toát ra hết được vẻ đẹp của bộ áp quần.

“Kêu Miêu Doanh Cửu làm lại! Nếu không được, thì kêu người khác làm! Công ty k&d quả thật không có kinh nghiệm làm đồ đồng phục công sở. Vậy đi, cô đi liên hệ với cô ta!” Cố Vi Hằng nhíu mày nói với thư kí.

Một lúc sau, Dương Liệu quay trở lại, “Tổng tài, Miêu tổng nói bộ này là trang phục dành cho người bình thường, không tồn tại vấn đề xa xỉ hay là không xa xỉ. Khí chất của bộ trang phục này phù hợp với hình tượng của một tập đoàn quốc tế lớn!”

Cố Vi Hằng có chút đau đầu, Miêu Doanh Cửu này là muốn so gân với anh phải không?

“Ồ? Thật sao? Khí chất bình thường? Vậy kêu cô ta đến mặc thử xem!” Cố Vi Hằng khoanh tay, dựa vào sau ghế.

“Vâng, tong tài, tôi lập tức đi gọi điện thoại cho cô ấy!” Dương Liễu rời đi.

Cố Vi Hằng cảm thấy có chút đau đầu, kêu Miêu Doanh Cửu đến thử đồ chẳng qua chỉ là nói mà thôi.

Hôm nay anh đã bị cô làm cho tức điên đảo rồi, chỉ vì hai cái từ “tình nhân” mà anh bị cô làm cho phát giận!

Anh bất đắc dĩ vuốt trán mình.

Mười lăm phút sau, Miêu Doanh Cửu đến, cô cầm lấy bộ y phục trên bàn Cố Vi Hằng, “Lại có kiểu chê y phục quá khú chất, quá cao cấp?”


Cố Vi Hằng nghiêng đầu nhìn, đặc biệt nghẹn lời, anh không muốn nói gì với Miêu Doanh Cửu.

Anh hất hât tay ra ngoài, ý nói kêu Miêu Doanh Cửu đi thử đồ đi.

“Thử thì thử!” Miêu Doanh Cửu cầm lấy áo quần rời đi.

Lúc quay trở lại, một hình tượng nữ tính, thanh thoát xuất hiện trước mặt Cố Vi Hằng.

“Tôi không cảm thấy có vấn đề gì đâu?” Miêu Doanh Cửu hai tay chỉnh váy, mặt nghi hoặc.

Cố Vi Hằng thâm thúy đánh giá cô, thực sự, cô mặc lên, đẹp đẽ cực kì, cả người đều toát lên quý khí. Cho dù chỉ là đồ công sở, mặc lên người cô lại như siêu sao quốc tế.

“Miêu tổng, đồ công sở cần phải hòa hợp thống nhất! Cô phải để ý đến cảm giác của người bình thường khi mặc vào sẽ như thế nào!” Cố Vi Hằng cảm thấy mỗi lần nói chuyện với Miêu Doanh Cửu đều tốn rất nhiều não, với lại, anh trước nay chưa bao giờ nói qua nhiều lời như vậy.

Miêu Doanh Cửu trầm mặc một lúc, “Cố tổng là đang khen tôi khí chất cao ngút phải không? Không giống như người bình thường phải không? Nếu quả thật như vây, tiểu nữ đâu đương nhiên không cảm thấy ngại!”

Cô còn kéo kéo váy, khom khom cúi xuống như chào cảm ơn.

Cố Vi Hằng vuốt vuốt trán, anh thực sự nghẹn lời rồi. Cho nên, lúc nói chuyện lại, có khí không lực nói, “Miêu tổng, việc làm đồng phục sau này, chiếu theo nhân viên dưới tay cô làm là được rồi, không cần cô tự mình làm đâu. Được rồi, giờ mời cô về, đóng giùm cửa lại!”

Miêu Doanh Cửu cầm lấy áo quần của mình rồi rời đi.

Trên đường, cô cũng nghĩ về vấn đề này, quả thật, đồng phục công sở nên dựa theo dáng vóc của người bình thường, cố gắng thể hiện vẻ đẹp của họ ra. Cô trước nay chưa hề làm qua đồng phục công sở, nên đối với vấn đề đề cực kì thiếu kinh nghiệm!

Buổi tối, cô dắt theo Bảo Bảo đến khách sạn tìm Thẩm Dương.

Thẩm Dương đang rất hứng thú xem một xấp tài liệu.

“Cái gì?” Miêu Doanh Cửu hỏi, “À, đúng rồi, tớ đi tắm một cái, trong nhà mất điện rồi, tớ quên nộp tiền điện nên bị căt, nhà không có nước nóng để tắm!”

Nói rồi đứng đậy đi tắm, tắm xong, lúc ra đang cầm khăn tắm màu trắng, lau tóc.

“Có tin tức của người đàn ông mà cậu thích này. Hôm nay bọn chó săn chụp được tại trận cảng anh ta đi chung với Tô Khả Nhi đấy.” Thẩm Dương nói.

Miêu Doanh Cửu nhanh chóng đem tin tức qua xem, bức ảnh được chụp lén, không rõ lắm nhưng có thể nhận ra được là Cố Vi Hằng và Tô Khả Nhi.

“Cố tổng mấy năm gần đây, lại có thể xuất hiện trên tin tức kiểu này. Cặp kè với nữ minh tinh, mà Tô Khả Nhi từ hôn lễ của Tam Nhi đã bắt đầu được truyền thông chú ý đến rồi. Cũng có thể tin tức này là do Tô Khả Nhi cố ý làm ra, nhưng, Tôn Ngộ Không cũng chạy không thoát bàn tay phật tổ. Tin tức này đã bị Cố nhi công tử đè ép xuống rồi!” Thẩm Dương vung tay múa chân.


Miêu Doanh Đồng lật từng trang, từng trang xem.

Hình ở trong tiệm thú cưng cũng có, nhưng lại không có hình của Miêu Doanh Cửu, mà cho dù là có, thân phận của cô cũng chỉ là người qua đường Ất Giáo nào đó.

“Sao câu lại có mấy tin tức này?” Miêu Doanh Cửu hỏi.

“Tớ có một anh bạn là chủ biên của tạp chí giải trí, anh ấy nói mấy bản thảo này cũng không có tác dụng nữa. Đúng lúc tớ nhìn thấy nên kêu anh ấy đưa cho tớ. Quan hệ bọn tớ cũng mật thiết, anh ấy không lo tớ sẽ bán đứng anh ấy. Tớ không phải nghĩ là cậu sẽ thấy hứng thú với cái tin tức này sao? Nên mới lấy về cho cậu xem đấy. Có thấy phải là bạn tốt không?” Thẩm Dương ngoan ngoãn nói.

“Cố Vi Hằng bỏ ra bao nhiêu tiền để đè xuống?” Miêu Doanh Cửu hỏi.

“Một trăm vạn! Bản thảo toàn bộ đều bị đè xuống rồi!”

“Được, cậu nói với bạn thân của cậu, tớ chi hai trăm vạn! Đưa bài lên! Nửa đêm hôm nay nhất định phải để tất cả mọi người đều nhìn thấy.”

Thẩm Dương há hốc mồm đứng hình một lúc, sau đó đứng bật dậy, sờ sờ trán Miêu Doanh Cửu, “Cậu hồ đồ rồi sao?”

Miêu Doanh Cửu gạt tay Thẩm Dương ra, “Việc tớ khiến cho bản thảo này lên báo, phải bảo mật!”

“Thật sự làm vậy sao?”

“Đương nhiên!”

“Tương lại anh ta có thể là chồng cậu, cậu bây giờ lại chỉnh anh ấy như vậy sao?”

“Không chỉnh anh ấy, anh ấy lại tưởng mình có thể một tay che trời! Bây giờ làm ngay đi, đưa tài khoản anh bạn cậu đây, tớ chuyển khoản liền!” Miêu Doanh Cửu khí thế như mưa giật gió rền.

Rất nhanh, tiền liền đến trong tài khoản của tổng biên tập tin tức, nhưng tiền này là ai đưa, đối phương không nói rõ.

Tổng biên tập tin tức đương nhiên cũng giác ngộ được, cầm tiền là phải làm việc. Còn về người chi tiền, người ta không muốn anh ta biết, anh ta đương nhiên sẽ không hỏi.

Cho nên, ngày thứ hai, tin tức Cố Vi Hằng qua đêm cùng với nữ minh tinh, sáng sớm còn đi tiệm thú cưng lan tràn trên trang nhất.

Chuyện này Cố Minh Thành đương nhiên biết. Ông giận dự đập bàn!

“Gọi điện kêu lão nhị về đây! Chiến trường của mình không tự thu dọn cho sạch sẽ!” Ông nói với Khương Thục Đồng.

Khương Thục Đồng lão nhị lần này thật quá phận rồi, Cố gia chưa bao giờ lên tin tức kiểu này!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận