Rất Yêu, Rất Yêu Em

Sau khi rửa bát xong, Kiều Duyệt Nhiên cầm lấy túi xách chuẩn bị đi.

Đúng lúc Miêu Doanh Đông sắp đi ra, anh hôm nay đi gặp một đối tác bàn chuyện làm an. Anh muốn cầm giùm cho Kiều Duyệt Nhiên.

Lúc cầm chìa khóa, Miêu Doanh Đông tiện tay từ trong hộc tủ bỏ chìa khóa lấy ra một cái phong bì, đưa cho Kiều Duyệt Nhiên, “wechat không có liên kết thẻ ngân hàng, nên không có chi trả được, chỉ có thể dùng cách quê mùa này để đưa cho cô!”

Khẩu khí nói chuyện của anh có chút tự giễu.

Kiều Duyệt Nhiên cầm xấp tiền trong tay, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Nói anh quê mùa, chi bằng nói cô đi.

Bây giờ cô mới hiểu, anh ấy tại sao không liên kết thẻ ngân hàng, có thể bởi vì số tiền trong thẻ của anh rất lớn, không thể tùy tiện để trong tài khoản wechat, trong thanh toán, anh là nhân vật nào, sao có thể mua đồ trên taobao chứ?

Nghe nói, anh may một bộ tây trang cũng phải đi Dubai để may.

Tự mình không biết trời cao đất dày, lại còn nói anh cổ hủ.


Câu này, anh vẫn ghi nhớ trong lòng.

Anh từng nói qua, sẽ đưa thêm tiền cho cô. Quả nhiên là đưa thật, trước nay luôn nói lời giữ lấy lời, bù đắp lại những gì cô bán mạng làm tối qua.

Cho nên, những lời trêu chọc lúc nãy của anh, chỉ là trêu chọc, chỉ là đùa giỡn mà thôi.

Thật ra, Miêu tiên sinh không cần nói mấy lời này, toàn thân anh đều là sự hấp dẫn, khiến cho rất nhiều cô gái phải mờ mắt rồi.

Tiền, đối với Kiều Duyệt Nhiên mà nói rất châm biếm.

Lên xe, hai người không nói gì, cũng không có gì để nói.

Chuyện trên giường thì trên giường đã giải quyết xong, không tồn tại khả năng phát sinh chuyện gì sau đó.

Kiều Duyệt Nhiên nói địa chỉ bệnh viện bạn trai mình, nói Miêu Doanh Đông nếu bận việc thì đi trước đi, cô đi xe bus là được. Miêu Doanh Đông nói không sao, ngày cuối tuần, anh cũng muốn đi lòng vòng một chút.

Đến bệnh viện, Kiều Duyệt Nhiên xuống xe.

Trùng hợp, đúng lúc Hứa Thế An nhìn qua cửa sổ, nhìn thấy Kiều Duyệt Nhiên từ trên một chiếc xe cực kì sang trọng bước xuống, chiếc xe đó cực kì cực kì đắt, giá cả không tính được.

Kiều Duyệt Nhiên mượn được tiền để chữa bệnh cho anh, giờ lại ngồi một chiếc xe hào nhoáng như vậy đến.

Nói thật, trong lòng Hứa Thế An bắt đầu hoang mang rồi.

Kiều Duyệt Nhiên lên đến, hỏi Hứa Thế An hôm nay sao rồi.

Tuần trước, chân của cô đau muốn chết, nhưng đã đau qua một lần, loại đau này đối với Kiều Duyệt Nhiên không còn xa lạ nữa. Cô ngồi trên ghế bên cạnh Hứa Thế An, hai chân khép chặt lại, chụm vào nhau.

“Duyệt Nhiên, lúc nãy anh thấy một chiếc xe rất đẹp đưa em tới đây, tiền mượn được có phải có liên quan đến cái người này không?” Hứa Thế An thấp thỏm không yên.


Anh biết mệnh mình không dài, anh không muốn liên lụy đến Duyệt Nhiên, nếu cô gặp được người tốt. vậy thì cô cứ đi theo người ta.

“Ừm, đúng vậy. Ông ấy là ông chủ của em.” Kiểu Duyệt Nhiên ra vẻ đương nhiên nói, “Năm nay ông ấy sáu mươi tuổi rồi, cơm em nấu bà chủ ăn rất là ngon. Bà ấy bị cao huyết áp, em thường nấu nấm mộc nhĩ, rau xanh cho nên bệnh tình của bà chủ chuyển biến rất tốt. Ông chủ thấy em cần tiền gấp nên cho em mượn đấy. Hôm nay ông ấy cần đi bàn chuyện làm ăn với đối tác nên thuận đường cho em đi nhờ.”

Kiểu Duyệt Nhiên cảm thấy mình thật là thiên tài, nói thuận miệng đến như vậy, có thể bịa ra được một câu chuyện cảm động đến mức như vậy, quan trọng nhất là rất đáng tin.

“Thì ra là vậy”. Hứa Thế An nói, có mấy phần yên tâm, nhưng cũng có mấy mần mất mát, “Duyệt Nhiên, anh thấy bệnh của anh..tương lai cuả hai đứa,,, Nếu em tìm thấy được một người tốt hơn, anh càng thêm yên tâm.”

Kiều Duyệt Nhiên cười, “Chuyện tương lại thì để tương lai nghĩ sau, với lại, điều kiện như em, anh nghĩ xem, làm sao có thể có quan hệ gì với chủ một chiếc xe như vậy, chẳng qua là…”

Kiểu Duyệt Nhiên muốn nói, “Chẳng qua là duyên số thôi.”

Nhưng câu cuối cùng này, cô lại không nói ra.

Nếu như có một ngày Miêu Doanh Đông chán rồi, cô phải rời đi, tuyệt đối sẽ ông vấn vương gì.

Hứa Thế An không nói gì, Kiều Duyệt Nhiên an tĩnh ngồi bên cạnh anh gọt táo.

Miêu Doanh Đông nhìn về hướng bệnh viện một lúc lâu, sau đó quay xe chuẩn bị đi tìm đối tác. Đố cũng là một ông bạn độc thân, bốn mươi mấy tuổi rồi, đã li dị, có nói chuyện qua với anh.

Tình cảm mặn nồng của Tam Nhi và Nam Lịch Viễn kích thích anh rồi.


Điện thoại reo lên, là Cố Vi Hằng.

Thật kì lạ, Cố Vi Hằng rất khi gọi điện thoại cho anh, có việc gì, Miêu Doanh Đông xưa nay đều trực tiếp đi Trung Quốc.

Nghĩ lại, mối quan hệ giữa anh và Cố Vi Hằng cũng thật kí quái. Vốn dĩ, anh rất thưởng thức Cố Vi Hằng, dần dần, trở thành khó chịu đối với việc quan hệ nam nữ của cậu ta. Sau này, lại cảm thấy cậu ta rất thú vị.

Lúc này, Cố Vi Hằng gọi điện cho anh, làm cho Miêu Doanh Đông có một cảm giác rất kì quái. Cố Vi Hằng gọi điện cho anh chắc chắn gặp phải khó khăn gì rồi, người khác chắc chắn không giúp được, nên mới cầu đến anh.

Cố Vi Hằng cực ít cực ít nhờ và Miêu Doanh Đông chuyện gì, cậu ta rất kiêu ngạo, lại tùy tính. Miêu Doanh Đông cảm thấy, cuộc điện thoại này chắc chắn là nhờ vả giúp đỡ gì đó.

Anh dừng xe bên đường, chuẩn bị trịnh trọng nhận điện thoại của cậu ta, cũng chuẩn bị trình trọng bắt điểm yếu của Cố Nhị.

Anh bắt máy.

Đầu kia, giọng Cố Vi Hằng truyền đến, “Anh Đông, tôi muốn gặp Doanh Doanh, anh sắp xếp giùm nhé!”

Đến từ “Anh” cũng đã gọi rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận