Rất Yêu, Rất Yêu Em

Miêu Doanh Cửu hôm nay ngủ không được, cả buổi tối, cô không cách nào khác chế được trái tim nhộn nhạo của mình nên muốn gọi video cho Cố Vi Hằng.

Cố Vi Hằng vẫn đang ngủ trên giường của mình, chưa dậy.

Cơ bắp rắn chắc và tư thế ngủ của anh, khiến Miêu Doanh Cửu càng muốn nhìn lâu hơn.

Anh ngủ dáng vẻ rất thư thái, mang theo giọng điệu mới ngủ dậy, khàn khàn ấm áp nói với cô, “Lại nhớ anh rồi sao?”

“Sao anh vẫn chưa dậy?”

“Hôm qua muốn ôm em ngủ, nhưng em không có ở đây, đành phải tự mình xử lý, nên ngủ muộn!”

“Anh..Cố nhị…Anh…” Miêu Doanh Cửu tức đến bại hoại, những lời phong hoa tuyết nguyệt trong lòng định nói với anh, anh lại nói cái hiện thực trực tiếp như vậy.

“Anh làm sao?”

“Anh đi tìm nữ nhân khác giải quyết đi!” Miêu Doanh Cửu tức giận nói.

Cố nhị chính đáng nói, “Nữ nhân khác trong mắt anh như không khí, làm sao bằng được Doanh Doanh của anh chứ, đừng mơ!”


Miêu Doanh Cửu cười.

Mị lực của cô đã chinh phục được Cố Nhị rồi sao? Nhưng cô không biết mị lực của mình nằm ở đâu nữa!



Kiều Duyệt Nhiên ở bệnh viện chăm sóc Hứa Thế An cả nửa ngày, buổi trưa lúc cô sắp về trường liền nhận được điện thoại của Miêu Doanh Đông. Nói cô chiều nay mua nhiều thức ăn một chút, ngày mai anh phải đi gặp một người, muốn cô nấu ăn.

“Chủ nhật sao?” Kiểu Duyệt Nhiên hỏi. Chủ nhật cô muốn nghỉ ngơi, mỗi ngày đều liên tục di chuyển, cô rất mệt mỏi.

Đặc biệt tối qua đã làm một đêm như thế, cô thực sự rất muốn ngủ một giấc.

“Có vấn đề gì sao? Tiền gấp ba lần.” Miêu Doanh Đông thấp giọng từ tính nói.

Lại là tiền!

Chính xác, Kiều Duyệt Nhiên cô rất cần tiền, nhưng Miêu Doanh Đông mỗi lần đề cập đến tiền với cô, khiến cô không thể xuống đài rồi.

Cô trầm mặc một lúc rồi nói, “Không có vấn đề gì!”

“Giờ cô đi mua thức ăn đi, rồi phát vị trí cho tôi, lát tôi đi đón cô.” Miêu Doanh Đông nói.

Kiều Duyệt Nhiên đồng ý. Cô đi một siêu thị mua đồ, đồ ăn ở siêu thị này luôn đắt hơn so với siêu thị bình thường đắt gấp mấy lần. Mỗi bữa ăn của Miêu Doanh Đông, đều mua thức ăn ở siêu thị này, bởi vì thức ăn thong thường, anh ta không ăn!

Cho nên, miệng anh ấy rất kén chọn, với lại, anh còn không thích ăn tiêu, không thích ăn tỏi, chiên trứng gà phải chin phần chin, sườn bò cũng chín một nửa thịt, ăn cơm không được phát ra tiếng, không được rơi rớt thức ăn…

Những thứ này, Miêu Doanh Đông chưa bao giờ nói qua với Kiều Duyệt Nhiên, là cô tự tổng kết mà ra. Bởi vì cô phát hiện, có lần cô làm sủi cảo nước, có bỏ tiêu, anh nhìn xong nhíu mày, sau đó không ăn.

Kiều Duyệt Nhiên lúc đó không biết tại sao, sau đó phát hiện, chỉ cần món nào có tiêu, anh sẽ không ăn.

Sau này, món nào có thể không bỏ tiêu, cô liền tận lực không bỏ. Gói sủi cảo không bỏ tiêu, nhưng cô cũng gắng làm cho ra mùi vị của sủi cảo.

Cô làm những việc này đều dùng tâm, từng điểm từng điểm nhỏ cô dần thay đổi cho phù hợp, nên Miêu tiên sinh rất vừa ý.

Lúc nãy Miêu tiên sinh nói làm lượng ăn hai người, thêm cô nữa là ba người.


Cô mua không ít đồ, sườn bò, sữa, một số loại rau hữu cơ, đều là những thức ăn rất đắt! Suy cho cùng, Miêu tiên sinh muốn mời ai, đều là đồ ăn rất đắt.

Lúc thanh toán, cô tính toán, hình như trên người cô không mang đủ tiền.

Miêu tiên sinh nói đến đón cô, anh không có wechat, không có thẻ thanh toán, cũng không cách nào chuyển tiền cho cô. Cho nên, anh chỉ có thể vào trả tiền giúp cô.

Kiều Duyệt Nhiên ở nói thanh toán gọi điện cho Miêu Doanh Đông, nói cô mua rất nhiều đồ ăn nhưng hình như không đủ tiền. Nếu như Miêu tiên sinh đến, có thể vào thanh toán tiền giúp cô không?

Miêu Doanh Đông đồng ý.

Vốn dĩ, mỗi lần nấu ăn cho anh, tiền mua thức ăn anh cũng thanh toán lại cho Kiều Duyệt Nhiên rồi.

Vào siêu thị, nhìn thấy Kiều Duyệt Nhiên mua nhiều đồ như vậy, xe chở hàng đầy cả lên. Cả đầu cô mồ hôi tuôn ra, nhìn thấy Miêu Doanh Đông đến, trên mặt cô lộ ra nụ cười, “Miêu tiên sinh đến rồi?”

“Ừm!”

Miêu Doanh Đông cực kì có phong độ đàn ông, vừa đến liền đẩy giùm xe đồ ăn cho Kiều Duyệt Nhiên, còn cô đi phía sau, nhìn những đồ trên kệ, xem còn thiếu thứ gì. Nói chung lần này có Miêu tiên sinh chở về, cô không cần phải xách đồ nữa.

Bột giặt, nước giặt cổ áo. Cô mua rất nhiều.

Đồ cá nhân của Miêu Doanh Đông, cô không mua.

Cô biết rất rõ, những thứ này đều là Miêu Doanh Đông tự mình mua, hoặc sẽ đi Dubai, hoặc sẽ đi một tiệm rất lớn nào đó.


Có lẽ đồ trong siêu thị, anh cũng chưa xem qua bao giờ.

“Miêu tiên sinh, anh từng đi siêu thị chưa?” Kiều Duyệt Nhiên đi sau lưng anh, vừa xem đồ, vừa hỏi.

“Sao lại hỏi như vậy?” CHính xác là cái kiểu đẩy xe đi mua đồ như thế này, dường như là lần đầu xuất hiện trong cuộc đời của Miêu Doanh Đông.

“Tôi thấy anh là người cao cao tại thượng thế này,mấy nơi như siêu thị thế này không vào được mắt anh đi! Đồ bình thường, anh rất ít khi tiếp xúc!”

Miêu Doanh Đông cười, “Cũng có ngoại lệ!”

Cũng có ngoại lệ, Kiều Duyệt Nhiên không hiểu câu này lắm.

Cô không hiểu, ngoại lệ đó chính là cô, chính là tiếp xúc với thân thể cô.

Mua nhiều đồ như vậy, xe đẩy hàng đều sắp không chứa nổi rồi.

Người thu ngân thâm thúy nhìn Miêu Doanh Đông, xong lại nhìn đến Kiều Duyệt Nhiên.

Kiều Duyệt Nhiên không biết là cô ấy đang nhìn cái gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận