Rất Yêu, Rất Yêu Em

Nhưng, anh nhớ.

Kiều Duyệt Nhiên đi tới, cắm hoa vào trong bình.

Người ngoại quốc kia nhún vai một cái, có vẻ thất vọng.

Kiều Duyệt Nhiên đi vào bếp, thấy nhà bếp vẫn sạch sẽ như cũ, chứng tỏ Miêu Doanh Đông không ăn cơm sáng.

Cũng không nghĩ tới anh lại dậy sớm như vậy, sớm biết trước cô đã không ra ngoài.

Để anh nhịn đói quả thực cô cảm thấy rất xấu hổ.

Cô lấy điện thoại ra giửi một tin nhắn cho Miêu Doanh Đông hỏi bây giờ anh muốn ăn gì không hay cô nấu cơm trưa luôn.

Miêu Doanh Đông đnag nói chuyện với người ngoại quốc ở phòng khách, anh cúi đầu nhìn điện thoại.

Một lát sau anh nhắn lại: Để tôi nhịn một bữa. Chuẩn bị cơm trưa luôn.

Chắc hẳn đây là anh đang khiển trách rồi.

Kiều Duyệt Nhiên thấp thỏm, từ khi làm việc cho anh tới nay chưa bao giờ phạm lỗi lớn như vậy.

Cũng không nhìn ra thái độ của anh khi nói câu này thế nào.


Kiều Duyệt Nhiên vội vàng nấu cơm.

Rửa rau, ướp thức ăn, thái nguyên liệu, xào… sợ người ngoại quốc không quen ăn đồ trung cô còn làm thêm một suất bò bít tết, khẩu vị thì dựa theo khẩu vị của Miêu Doanh Đông… chín tám phần.

Lúc ăn cơm người ngoại quốc còn không ngớt lời khen tài nghệ nấu ăn của cô.

Ăn cơm trưa xong ông ta cũng ra về, đại khái là đã bàn xong việc với Miêu Doanh Đông, Kiều Duyệt Nhiên thu dọn vệ sinh cũng chuẩn bị đi.

Kiều Duyệt Nhiên đi khóa cửa, Miêu Doanh Đông đã đợi sẵn trong xe.

Sau khi lên xe, Miêu Doanh Đông lại đưa cho cô một sấp tiền, rất dày. Lần trước Miêu Doanh Đông để cô phục vụ anh một ngày cũng cho cô tiền, nhưng so với lần này còn không bằng một phần năm.

Kiều Duyệt Nhiên suy nghĩ một chút, coi như là gấp ba lần tiền, cũng không xài nhiều như vậy.

“Anh Miêu, lần này anh cho quá nhiều tiền, không cần nhiều tới như vậy. Từ hôm qua tới giờ tôi mới làm việc được một ngày.” Kiều Duyệt Nhiên rút một phần tiền từ phong thư ra trả lại Miêu Doanh Đông.

“Tiền tôi đã ném ra sẽ không nhặt về. Nếu như ngại nhiều tối nay có thể ở cùng tôi thêm một đêm.” Anh vừa chạy xe vừa lạnh nhạt nói.

Kiều Duyệt Nhiên bỏ tiền lại vào phong bì, cô nhìn ra cửa sổ, môi mím chặt.

Phải nói gì đây. Ở chỗ này cô có thể làm gì?

Một lúc lâu sau cô mới nói một chữ: “Được.”

Dọc đường không ai nói chuyện với ai câu nào.

Lúc sắp đến thành phố Miêu Doanh Đông đột nhiên hỏi: “Bạn trai cô họ gì?”

“Anh muốn làm gì?” Kiều Duyệt Nhiên đột nhiên như con nhím xù lông, cảnh giác nhìn Miêu Doanh Đông.

Miêu Doanh Đông cũng quay đầu nhìn cô sau đó anh cười: “Làm sao? Sợ tôi làm gì hắn hay sao? Chỉ là tùy tiện hỏi một câu cho đỡ tẻ nhạt thôi.”

“Hứa, họ Hứa.” Kiều Duyệt Nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cô không nói tên, sợ mang đến phiền phức không cần thiết, giờ phải chú ý bảo vệ Hứa Thế An.

Miêu Doanh Đông cười lạnh một tiếng, quả nhiên là họ Hứa.

Về đến nhà Kiều Duyệt Nhiên rất mệt mỏi, cô hỏi Miêu Doanh Đông mình có thể đi nghỉ trước không, chút nữa cô sẽ làm cơm tối.


Miêu Doanh Đông đồng ý.

Nhà họ Miêu có một gian phòng khách nhỏ, thỉnh thoảng Kiều Duyệt Nhiên sẽ ở đó.

Tối hôm qua ngủ không được ngon giấc, lại trải qua một đêm mưa to gió lớn, Kiều Duyệt Nhiên cảm thấy thể lực không chịu nổi.

Hơn nữa trước kia một tuần cô ở cùng anh một lần, lần này lại bồi anh hai buổi tối, mỗi buổi đều là một khảo nghiệm to lớn với thể lực của cô.

Hôm nay còn phải làm việc, cô sợ phục vụ muộn anh lại nổi cáu.

Hôm nay đã để anh nhịn đói một bữa rồi, bữa tối phải phục vụ cho tốt.

Nói thật cô vừa ghét việc phải cùng Miêu Doanh Đông lên giường nhưng lại vừa sợ mất công việc này.

Dù sao Miêu Doanh Đông cũng là một người chủ rất tốt, hào phóng, không thiếu tiền, hơn nữa dáng dấp cũng đẹp.

Bất luận nói thể nào cũng là một lựa chọn tốt.

Dù sao đã chấp nhận lên giường, cô thà chọn một người đẹp trai, hơn nữa trừ việc anh ở trên giường hơi mạnh một chút thì anh cũng không phải loại biến thái gì.

Kiều Duyệt Nhiên không biết những người dàn ông khác thế nào, nhưng người như Miêu Doanh Đông coi như đã rất tốt rồi.

Kiều Duyệt Nhiên rất biết thế nào là đủ.

Đây là một công việc tốt, Kiều Duyệt Nhiên là nghiêm túc kiếm tiền, làm tình nhân của anh cũng là nghiêm túc kiếm tiền.

Bây giờ cần nghỉ ngơi dưỡng sức để làm việc.


Cô phải quý trọng công việc này, cho đến một ngày Hứa Thế An không còn ở đây, lúc đó cô cũng chẳng cần tiền nữa.

Công việc không thấy ánh sáng này cô cũng sẽ không làm nữa.

Buổi tối Kiều Duyệt Nhiên làm hai phần cơm.

Ăn xong cô biết điều đi tắm trước, nằm trên giường đợi Miêu Doanh Đông.

Xế chiều hôm nay cô đã ngủ hơn một giờ nên bây giờ tinh thần không tệ.

Cộng thêm hôm nay, là buổi tối thứ ba.

Sau khi Miêu Doanh Đông đi vào, Kiều Duyệt Nhiên cởi quần áo cho anh.

Lúc Miêu Doanh Đông vào cửa cô cũng đã tắt đèn.

Trong bóng tối cô thấy dễ chịu hơn một chút.

Lúc Miêu Doanh Đông đến từ phía sau, Kiều Duyệt Nhiên cảm thấy rất khó chịu, cô không thể kêu chỉ có thể nói một câu để đỡ khó chịu: “Anh Miêu, kỹ thuật của anh quả là thông thạo.”

Chỉ một câu nói đã bị va chạm mãnh liệt.

“Cô đây là thế nào? Ghen sao? Tôi đã ba mươi tư rồi, không nghĩ cũng biết đã không còn là xử nam nữa.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận