Rất Yêu, Rất Yêu Em

Lần đầu tiên nhìn thấy Kiều Duyệt Nhiên, Miêu Doanh Đông đưa cô đến cổng trường học, lần này, anh lại đến cổng trường học gọi điện thoại cho Kiều Duyệt Nhiên, nói cô tự mình ra lấy.

Kiều Duyệt Nhiên cảm thấy rất kỳ quái, cô nói rằng cô cùng Tam Nhi nói chuyện ở chỗ này, làm sao ngày hôm nay liền tới vậy?

Miêu Doanh Đông nói anh không biết, mặc khác anh trat lại cho Kiều Duyệt Nhiên vài chiếc áo sơ mi.

Kiều Duyệt Nhiên cười nói: “Thật không ngờ, làm phiền anh Miêu mang tới cho tôi. Rất cảm ơn a. Nhưng bây giờ tôi phải ra ngoài trường, tôi nhờ bạn học tới lấy giúp tôi.

“Bỏ đi, tìm người càng thêm phiền toái. Cô nói số lầu, số phòng, tự tôi mang lên cho cô.”

Kiều Duyệt Nhiên càng thêm vui vẻ, cuống quít nói số phòng cho Miêu Doanh Đông.

Miêu Doanh Đông lái xe đến phía dưới lầu ký túc xá của cô, cầm lấy sách cùng quần áo của cô đi lên.

Trong ký túc xá của Kiều Duyệt Nhiên còn có một nữ sinh, là một người nước ngoài, cô nhìn thấy Miêu Doanh Đông cảm thấy vô cùng kỳ quái, cau mày giống như đang suy nghĩ gì đó, nhưng vẫn không nhớ ra được.

Miêu Doanh Đông nhìn thấy biểu hiện của cô nữ sinh này liền có chút khó chịu.

“Giường của Kiều Duyệt Nhiên là cái nào?” Đây là ký túc xá bốn người, Miêu Doanh Đông không biết giường của Kiều Duyệt Nhiên là cái nào.

“Nhiên? Là cái này.” Nữ sinh chỉ vào một cái giường ở trong cùng nói.


Miêu Doanh Đông nhìn về phía trước một chút, drap trải giường rất thanh lịch, sách bày ra rất chỉnh tề trên đầu giường của cô, không giống như những nữ sinh khác, bày la liệt như con rối, mà lại không có cái gì cả.

Có điều, có một tờ lịch vòng tròn một ngày, trên đó ghi bệnh viện tổng hợp, bệnh viện đa khoa gì đấy, đại khái hẳn là có quan hệ tới bạn trai của cô.

Nhưng Miêu Doanh Đông cũng không quan tâm.

Anh đem sách cùng quần áo đặt ở trên giường Kiều Duyệt Nhiên, để nữ sinh kia nói với Kiều Duyệt Nhiên một tiếng.

“Nha, Ethan! Tôi vừa mới nhớ tới.” Nữ sinh kia bỗng dưng tỉnh ngộ dùng anh ngữ thốt lên.

“Miêu Doanh Đông cau mày nhìn cô bé kia: “Tại sao lại biết tôi?”

Mấy tháng trước, ở trong máy tính của Nhiên có điều tra về anh.” Nữ sinh nói.

Mấy tháng trước, lúc đó cô còn chưa có đi tới nhà anh.

“Vì sao cô ấy điều tra tôi?”

“Bởi vì anh có tiền lại đẹp trai a.” Nữ sinh cợt nhã nói rằng: “Nhiên chưa từng nói với anh sao? Còn nữa, nhận thức của Nhiên cũng cực kỳ cao.”

Miêu Doanh Đông đi ra ngoài.

Anh cũng không biết vì sao nữ sinh kia lại nói câu “Nhận thức của Nhiên cực kỳ cao.”

Có điều trong khoảng thời gian này chung đụng với cô, Miêu Doanh Đông biết cô tuy rằng điềm tĩnh nhưng cũng không ngu ngốc, cô ấy biết làm thế nào để ở bên cạnh mình.

Trước đây anh cho rằng chuyện Kiều Duyệt Nhiên đi tới nhà anh là trùng hợp cùng bất ngờ, vẻ mặt của cô lúc đó cũng chính là như vậy, không nghĩ tới hóa ra lại là kết quả của trăm phương ngàn kế của cô.

Miêu Doanh Đông lên xe nhưng chưa lái xe đi.

Anh ngồi ở ghế sau chờ Kiều Duyệt Nhiên.

Trong lòng anh chắc chắn cô sẽ trở về.

Bởi vì trước giờ cô chưa từng nói mình có nhà, nơi đi duy nhất chính là trường học.


Ngày hôm nay Kiều Duyệt Nhiên vô cùng mệt mỏi, đầu tiên là đi tới cô nhi viện, sau đó lại đi bệnh viện thăm Hứa Thế An.

Đi một vòng lớn, lúc trở về trường học đã là chín giờ tối.

Cô bước xuống xe buýt, nhấc thân thể một mỏi của mình đi về hướng trường học.

Bóng người cô từ từ xuất hiện trong gương chiếu hậu của Miêu Doanh Đông, cô vén tóc ở trước trán ra sau, cả người bước chân nặng nề.

Cô không nhìn thấy xe của Miêu Doanh Đông.

Đi tới trước xe, Miêu Doanh Đông mở cửa sau xe ra.

Kiều Duyệt Nhiên thiếu chút nữa là đụng vào cửa xe, cô sợ hết hồn.

Nghiêng đầu mới nhìn thấy Miêu Doanh Đông ngồi ở phía sau xe.

Đôi mắt kia vô cùng đáng sợ.

“Anh Miêu, sao anh lại ở đây?” Kiều Duyệt Nhiên vô cùng kinh ngạc, chợt nhớ tới xế chiều hôm nay anh Miêu có mang đồ tới cho cô, “Hay là anh đưa đồ xong còn chưa đi a?”

Miêu Doanh Đông lạnh lùng nhìn cô: “Không phải là nhận thức của cô cực kỳ cao sao? Cô đoán xem tối hôm nay sẽ phát sinh chuyện gì?”

Đầu óc Kiều Duyệt Nhiên mơ hồ: “Tôi không hiểu ý của anh, anh Miêu.”

Miêu Doanh Đông lập tức nắm lấy cằm Kiều Duyệt Nhiên, nắm đến mức làm cô đau đớn, Kiều Duyệt Nhiên cau mày muốn bỏ tay Miêu Doanh Đông ra nhưng làm thấ nào cũng không kéo ra được.


“Điều tra tôi? Tại sao?” Miêu Doanh Đông vẫn ngồi ở trong xe, Kiều Duyệt Nhiên ở ngoài xe.

Kiều Duyệt Nhiên liền biết anh đến ký túc xá của mình, bạn học đã nói với anh những gì.

Có điều khi đó Kiều Duyệt Nhiên điều tra anh là bởi vì nhiệm vụ của Cố Minh Thành, cô hầu như đều lục soát toàn bộ tin tức liên quan tới Ethan, sau đó trên danh thiếp thấy ghi tên công ty Miêu Doanh Đông, vì vậy đều lục soát cái tên Miêu Doanh Đông, vì lẽ đó ở trong lòng cô đều nhớ một chút về anh.

Nhưng Kiều Duyệt Nhiên lại không thể nói chuyện của chú đẹp trai ra, vì vậy nhiệm vụ đã kết thúc, hơn nữa chú ấy đối với cô cực kỳ hào phóng, cho cô tới mấy chục vạn.

“Bởi vì tôi cần tiền, bệnh của bạn trai tôi tiêu rất nhiều tiền. Tôi biết anh có rất nhiều tiền. Bạn trai tôi bệnh, người bình thường có tiền đều không chịu nổi, chỉ có anh lấy ra số tiền này là không tốn chút sức nào. Tôi điều tra tính cách của anh của anh, nghiên cứu món ăn mà anh thích, đi đến nhà anh, chỉ có thể thành công không thể thất bại.” Kiều Duyệt Nhiên nói, cô đem tất cả lỗi sai đổ lên đầu mình.

Miêu Doanh Đông tàn nhẫn càng siết chặc cằm của cô: “Ngủ cùng tôi cũng là kế hoạch của cô?”

“Bạn trai tôi cần tiền, anh Miêu biết mà. Tôi còn cách nào khác sao. Nếu có biện pháp khác, ai lại ngủ cùng đàn ông mình không thích.” Dáng vẻ nói chuyện của Kiều Duyệt Nhiên cũng cực kỳ bướng bỉnh, ánh mắt của cô trong suốt lóe sáng.

“Rốt cuộc cũng nói thât.” Miêu Doanh Đông cười gằn, tự giễu.

Tay anh mau chóng rời khỏi cằm của Kiều Duyêt Nhiên, một cánh tay đột nhiên kéo Kiều Duyệt Nhiên vào trong xe.

Kiều Duyệt Nhiên lảo đảo té ngã lên người anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận