Rất Yêu, Rất Yêu Em

Tam Nhi lại gọi điện thoại lần nữa, lúc điện thoại còn chưa kết nối, Tiểu Kiều liền hỏi một câu, “Cậu gọi điện thoại cho ai đấy?”

Đúng lúc điện thoại kết nối, hai chữ cuối “Điện thoại” truyền tới đầu cuộc điện thoại.

“Anh cả, Lịch Viễn cãi nhau với em, anh ấy đến công ty, không nhấc điện thoại của em, anh có thể nói anh ấy không?” Tam Nhi khóc hu hu nói.

Tiểu Kiều cúi đầu, hóa ra là gọi điện cho Miêu Doanh Đông.

Cô ngồi ở đó, im lặng lắng nghe.

Miêu Doanh Đông đang ở khách sạn nói chuyện với một Ethan khác, người trùng tên ở Mỹ có rất nhiều.

Giọng nói của Miêu Doanh Đông truyền lại sóng lớn không sợ, vô cùng thành thạo, “Chuyện miệng lưỡi của hai đứa em anh không quản nổi!”

“Anh cả, Tam Nhi khóc mắt cũng sưng luôn rồi, anh xem em đáng thương thế nào!” Tam Nhi kháng nghị.

Miêu Doanh Đông cười, “Nói không quản thì là không quản! Người ỏng ẽo như em, lại còn mang thai, nói Lịch Viễn cãi nhau với cậu ấy anh không tin đâu, em bắt nạt cậu ấy cũng nhiều rồi.”

“Nhưng em bắt nạt anh ấy, bây giờ người khóc là em đó, anh hai, năn nỉ anh, anh gọi điện thoại cho Lịch Viễn, em gọi điện anh ấy không nhấc!” Tam Nhi nói.

“Không gọi! Bây giờ anh đang bàn chuyện với người khác!” Miêu Doanh Đông vừa muốn cúp điện thoại.


“Anh cả, anh đang ở đâu? Em đi đến xin anh đấy, được chưa? Đủ thành ý rồi chứ! Anh gửi địa chỉ anh đang ở cho em.” Tam Nhi nói.

Tam Nhi vừa nãy hậu tri hậu giác cảm thấy, có thể vừa nãy anh nghe thấy giọng nói của Tiểu Kiều trong điện thoại.

Vì vậy, mới có nhiều chuyện như vậy.

Đúng là dụng tâm lương khổ.

Tam Nhi cúp máy, nói với Tiểu Kiều, “Cậu có thể đi xin anh cả không?”

“Tớ?” Tiểu Kiều chỉ vào mũi mình.

Một tháng rưỡi cô ở Venezuela, cô đang cố gắng quên đi anh.

Hơn nữa, càng kì lạ là, trong ký ức, cô không nhớ được dáng vẻ của Miêu Doanh Đông.

Cô không biết cảm giác này là như thế nào.

Cô lại cố gắng phác họa ký ức khuôn mặt của những người khác, Tam Nhi, Nam Lịch Viễn, Hứa Thế An, thậm chí Diệp Mậu Sâm, cô đều nhớ vô cùng rõ ràng, nhưng mà duy nhất dáng vẻ của người đó là cô không thể nào nhớ được.

“Đúng vậy, bây giờ bụng tớ đã nhô lên rồi, rất bất tiện, cậu biết anh cả, anh ấy đang ở khách sạn bàn chuyện với một người, cậu giúp tớ mời anh ấy đến!”

Nghĩ lại đây chắc cũng là mục đích của anh cả - để Tiểu Kiều mời anh ấy đến.

Cần gì người nào đó ba lần đến mời.

Kiêu ngạo muốn chết!

Tiểu Kiều vốn muốn kiếm cớ, nhưng cũng không thể nào tìm ra, Tam Nhờ nhờ tài xế trong nhà đưa Kiều Duyệt Nhiên đi.

Rất nhanh đã đến khách sạn Miêu Doanh Đông nói chuyện với khách.

Tầng 1 của khách sạn là một tiệm cà phê cao cấp.

Ở nơi xa xa, Tiểu Kiều nhìn thấy bóng lưng của một người, bờ vai rộng cứng cáp, một chân đang gác trên một cái chân khác, thong dong không vội, sóng lớn không sợ, thần thái giống hệt ở trong kí ức.


Trái tim Kiều Duyệt Nhiên đột nhiên truyền đến một cảm giác rất đau rất đau.

Cơn đau không vô cớ, không biết đau từ đâu, nhưng lại đau tựa kim châm.

Một tháng không gặp, anh và cô cuối cùng vẫn cắt đứt quan hê, nhưng tại sao gặp được anh, bản thân vẫn có biểu hiện không chịu thua kém này chứ?

Kiều Duyệt Nhiên đứng ở chỗ xa nhìn hai phút, sau đó bước về phía trước.

Người nói chuyện với Miêu Doanh Đông là một người nước ngoài, đại khái khoảng sáu mươi tuổi.

Ông ta ngẩng đầu nhìn cô gái nhỏ đứng sau lưng Miêu Doanh Đông, có chút đờ đẫn.

Miêu Doanh Đông dường như không cảm thấy được gì cả, tiếp tục nói chuyện với người đối diện, tiếng anh của anh, bình tĩnh như nước chảy mùa thu, rất dễ nghe, mang từ tính, rất thu hút người khác.

Kiều Duyệt Nhiên không biết nên gọi anh là Ethan hay là Miêu Doanh Đông.

Nghĩ tới anh không muốn người khác biết được tên ở nhà của anh, vì vậy, cô nhẹ giọng nói, “Ethan!”

Miêu Doanh Đông không quay đầu, vẫn tiếp tục nói chuyện.

Ngược lại là người ngồi cùng Miêu Doanh Đông ngẩng đầu nói một câu, “ Then (Vâng)?”

Kiều Duyệt Nhiên hoang mang dùng tiếng anh nói, “Tôi không gọi ngài, tôi gọi anh ấy.”

Người đàn ông nước ngoài bó tay cười cười, nói với Miêu Doanh Đông đối diện. “Ethan, gọi cậu.”


Miêu Doanh Đông lúc này mới phong độ phóng khoáng quay đầu lại, nhìn Kiều Duyệt Nhiên, chậm rì rì nói, “Tôi biết cô sao?”

Kiều Duyệt Nhiên sững sờ, mặt cô đỏ lên, tim đạp rất nhanh, hóa ra tưởng rằng đã quên hình dáng của anh, đã quên đi anh.

Nhưng khi anh quay đầu lại, vừa vặn là người đó mà cô thích, vừa vặn chồng lên nhau.

Hóa ra, từ trước đến giờ cô chưa quên đi, cô muốn quên đi, chỉ là anh vẫn chìm sâu trong đáy lòng cô.

Gặp lại anh lần nữa, người ở trong đáy lòng cô liền nổi lên trước mặt.

Cô không quên anh, nhưng anh quên mất cô!

Kiều Duyệt Nhiên không nghĩ tới anh sẽ hỏi như vậy, hơn nữa hỏi cô khiến cô không cách nào trả lời được, cô hoang mang nói, “Ethan, là Tam Nhi muốn nhờ tôi đến tìm anh. Muốn nhờ anh đi khuyên giải.”

Miêu Doanh Đông cười nhẹ một cái, “Tôi và cô có quan hệ gì? Tại sao cô muốn đi với tôi?”

Tiểu Kiều đờ đẫn, một câu nói luôn ở trong đầu cô, kéo dài không dứt:

“Vậy em muốn bắt đầu từ mối quan hệ nào?”

“Không phải quan hệ gì cả!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận