Rất Yêu, Rất Yêu Em

Miêu Doanh Đông không hổ danh là người tài trên thương trường, không hổ danh là cao thủ trên cuộc đàm phán, không hổ danh là người đàn ông lớn hơn Kiều Duyệt Nhiên mười hai tuổi, một câu nói, thì khiến cho Kiều Duyệt Nhiên từng nói qua bốn chữ “Không có quan hệ”, đã mạnh tay tự đánh trên mặt của Kiều Duyệt Nhiên.

Anh ta lúc nãy không phải hỏi cô ta là ai sao?

Nếu như đến cô ta cũng quên đi, sao lại còn nhớ cô ta từng nói gì?

Trái tim của người đàn ông này, sao tính toán chi li vậy chứ?

Kiều Duyệt Nhiên đứng sau người của Miêu Doanh Đông, đôi tay đang quấn lại.

Miêu Doanh Đông tiếp túc nói chuyện với Ethan ở đối diện, Kiều Duyệt Nhiên cứ sắc mặt khó xem đứng ngay đó.

Đến nổi người đang đứng đối diện nói chuyện với Miêu Doanh Đông, cũng luôn ngẩng đầu lên nhìn Kiều Duyệt Nhiên, cảm thấy vẻ mặt của cô ta rất đáng thương.

Kiều Duyệt Nhiên đứng đó năm phút, cô khom người xuống, nói bên tai của Miêu Doanh Đông, “Nếu như anh không đi, thì anh nói một tiếng, tài xế đang đợi bên ngoài, khó đậu xe lắm!”

Miêu Doanh Đông vẫn còn trò chuyện với người khác.

Kiều Duyệt Nhiên tức đến nghiến răng, và nói, “Nếu như anh không đi, thì em đi đó!”


Quay người qua, lại nghe thấy sau lưng truyền đến một giọng nói, “Lát nữa anh tự lái xe đi!”

Kiều Duyệt Nhiên thấy yên tâm, cũng may không cần tam cố mao lư, có thể nói với Tam Nhi rồi.

Bởi vì không được đậu xe, hơn nữa Miêu Doanh Đông nói lát nữa anh ta sẽ tự lái xe qua đó, cho nên, Kiều Duyệt Nhiên đã lên xe của tài xế, quay về nhà của Tam Nhi.

Khi đợi đèn đỏ ở một ngã tư, Kiều Duyệt Nhiên từ ghế ngồi phía sau, nhìn thấy xe của Miêu Doanh Đông đang ở bên cạnh, cuối cùng cũng là người đàn ông tinh anh, nhìn từ gốc độ của Kiều Duyệt Nhiên, chỉ có thể nhìn thấy một bên mặt nhìn thẳng phía trước của anh ta.

Một bên mặt như được điêu khắc ra vậy.

Một ngươi đàn ông kiêu ngạo như vậy, tặng cho Kiều Duyệt Nhiên, cô ta cũng không dám nhận.

Khi qua đèn đỏ, chiếc xe của Miêu Doanh Đông đã vượt qua chiếc xe của nhà Tam Nhi, Kiều Duyệt Nhiên đã ở phía sau.

Khi Miêu Doanh Đông đến nhà của Tam Nhi, Tam Nhi vẫn còn ngồi trên ghế sofa khóc, trước mặt đã có nhiều khan giấy.

Miêu Doanh Đông nhìn thấy bộ dạng này thì muốn cười, “Vì sao lại khóc? Khóc như mưa vậy không đẹp tí nào.”

Lại rút ra một tờ khăn giấy, đưa cho cô ta.

“Tiểu Kiều đâu rồi?” Tam Nhi hỏi.

Thực ra cô ta muốn hỏi là, vì sao tiểu Kiều không ngồi xe của anh quay về?

“Cô ta sao? Không biết nữa, có thể ở phía sau đó.”Miêu Doanh Đông tuỳ ý nói.

Tam Nhi cảm thấy hai người xa nhau một tháng không có gặp mặt, vì sao không có cảm giác như mới kết hôn chứ?

Nhưng mà hiện nay, cô ta đến bản thân cũng lo không xong, không có nhiều tâm tư suy nghĩ đến người khác, khóc sướt mướt kể về chuyện của Diệp Mậu Sâm, nói là Diệp Mậu Sâm muốn có được tiểu Kiều, Tam Nhi mới biết được Diệp Mậu Sâm đã nhắm trúng tài năng của tiểu Kiều, vô tình nhắc đến Diệp Mậu Sâm, sau đó hai người lên lầu nói về chuyện đó, thì Nam Lịch Viễn không để ý cô ta nữa.

Miêu Doanh Đông luôn lắng nghe.

“Diệp vẫn còn theo đuổi em sao?” Anh ta hỏi.


Tam Nhi cảm thấy câu nói này của anh ta có chút sâu sắc, nhưng mà cô ta không suy nghĩ nhiều.

“Ừ, mỗi lần em đến trường gặp được anh ta, mỗi lần em cũng né tránh anh ta. Nhưng mà có khi anh ta sẽ khiến em dập dờn trong lòng, đây không quá đáng mà phải không? Rất nhiều người kết hôn rồi vẫn còn ngắm trai đẹp mà, hơn thế nữa, anh ta luôn theo đuổi em, chưa từng dừng bước!” Tam Nhi chính là không thể hiểu đó, cuối cùng Nam Lịch Viễn đang giận gì chứ?

Nhưng mà, nếu như anh ta nói với bản thân, trong lòng anh ta có một phụ nữ khác, cô ta tất nhiên cũng sẽ nổi điên đó!

Lần trước vứt sách vở ở trường, không phải chính là vậy sao?

Nhưng đây rõ ràng không phải chuyện như vậy mà!

Tam Nhi cảm thấy uất ức.

“Lịch Viễn cảm thấy bản thân bị cấm sừng rồi sao?” Miêu Doanh Đông cười và nói, khác với Miêu Doanh Đông lúc nãy nói chuyện với Kiều Duyệt Nhiên.

“Không có!” Tam Nhi nói.

Khi đó, Kiều Duyệt Nhiên bước vào trong, cô ta nhìn thấy trên bàn của Tam Nhi, toàn là khăn giấy, cô ta cúi người xuống muốn đi dọn dẹp.

Một ngón tay của Miêu Doanh Đông đè trên một tờ khăn giấy, khăn giấy vô cùng mỏng, dùng sức khéo sẽ bị đứt, sẽ khiến cho bàn trà toàn là giấy vụn, rất bẩn đó, cho nên, cô ta nhẹ nhàng bún vào ngón tay của Miêu Doanh Đông, “Anh đang đè vào khăn giấy đó!”

Miêu Doanh Đông cúi đầu nhìn một cái, lấy tay ra.

Kiều Duyệt Nhiên quay lưng, chuẩn bị mang khăn giấy vứt vào trong thùng rác.


“Nhưng mà cũng đúng đó, con gái sao ai ai cũng đa tình như vậy chứ, có phải cảm thấy bắt cá hai tay, rất kích thích không?” Miêu Doanh Đông mở miệng ra nói.

“Em đâu có!” Tam Nhi vội vàng phản bác.

Ánh mắt của Miêu Doanh Đông giữ lại một giây trên dáng quay lưng của Kiều Duyệt Nhiên, nhanh chóng nhìn sang hướng khác.

Lời nói lúc nãy của anh ta khiến cho Kiều Duyệt Nhiên cảm thấy đỏ mặt, anh ta giống như đang ám chỉ cô ta bắt cá hai tay, nhưng mà cô ta- - Cũng không có mà!

Vứt rác quay về, Kiều Duyệt Nhiên đeo lại túi xách của mình, nói với Tam Nhi, “Tớ về trước đây! Còn có bài tập chưa làm.”

Tam Nhi nhờ tài xế đưa cô ta quay về, tiểu Kiều nói, không cần đâu, ngồi xe buýt được rồi.

Khi cô ta nói chuyện, Miêu Doanh Đông luôn quay mặt qua, không nhìn cô ta.

“Muốn đi tìm đàn ông của em không?” Sau khi Kiều Duyệt Nhiên quay về, Miêu Doanh Đông hỏi Tam Nhi.

“Em sợ anh ta không chịu gặp em!” Tam Nhi nói nhỏ.

“Thật buồn cười, vợ đang có thai đi gặp anh ta, anh ta không gặp sao?” Miêu Doanh Đông đã đứng lên, anh ta cho Tam Nhi ngồi xe của anh ta. Đến công ty của Nam Lịch Viễn, Miêu Doanh Đông cho Tam Nhi ngồi đợi trong xe, anh ta đưa chìa khoá xe cho cô ta, nếu như lạnh thì mở máy sưởi ấm, anh ta lên nói trước với Nam Lịch Viễn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận