Rất Yêu, Rất Yêu Em

Ngày hôm sau Kiều Duyệt Nhi đi học, lúc về nhà, thân thể có chút không thoải mái, cô sợ bản thân có thể cảm cúm nhiễm lạnh, lại sợ lây truyền cho vợ chồng Từ Thiến, cho nên đi ngủ trước.

Miêu Doanh Đông tan ca, ăn xong cơm muốn về nhà, nhưng luôn cảm thấy nhà trống vắng, không có một chút hơi người.

Trước đây anh một mình sống trong văn hộ này mười năm nay rồi, vẫn luôn là một mình.

Anh trước nay chưa từng có cảm giác như vậy.

Xe của anh vòng xe quay đầu, đi về hướng nhà mình.

Từ Thiến đang ở dưới nhà xem tài liệu -Tài liệu nhà Khâu Gia.

Miêu Doanh Đông nhìn quanh cả căn phòng.

" Người con tìm lên gác ngủ rồi" Từ Thiên nói.

Miêu Doanh Đông cười.

" Con không có việc gì, đến thăm cha mẹ", sao ạ?.

" Vậy tần suất này có chút cao, trước đây bình thường một tháng hai lần, hiện tại một tuần hai lần, đến thăm ai, lòng con tự rõ!" Từ Thiến lật một trang giấy, tiếp tục nói.

" người hiểu rõ mọi việc như thế, có thể khiến cho con trai của mẹ mất mặt đó" Miêu Doanh nói xong đi lên gác.


Anh nhẹ nhàng đẩy cửa phòng Tiểu Kiều.

Ánh đèn có chút tối, chiếu trên gương mặt ngủ say của cô rất yên tĩnh rất yên tĩnh.

Lần đầu tiên anh nhìn thấy vẻ đẹp khi ngủ của cô.

Trước đây, lúc cùng ngủ với anh, anh trước nay chưa từng nhìn thấy dáng vẻ cô trước đây khi ngủ, đều là tắt đèn liền bắt đầu làm.

Anh nhẹ nhàng hạ người xuống, muốn hôn cô.

Khí nóng hơi ngứa ngứa phun lên mặt Tiểu Kiều, tiểu Kiều đã tỉnh, cười lên " Anh đến rồi!".

"Ừm, sao hôm nay ngủ sớm vậy".

" không có gì, buồn ngủ thôi nên đi ngủ sớm!" Tiểu Kiều nói.

Miêu Doanh Đông một khi dựa gần cô, cô liền có cảm giác không chân thực, bởi vì ở Miêu Gia, hai người chưa từng chỉ có hai người bên nhau.

Thậm chí, Kiều Duyệt Nhiên còn có cảm giác lo được lo mất.

Ấn tượng về việc yêu nhau mới chỉ dừng lại ở tối hôm đó hai người cùng nhau đi xem phim.

Miêu Doanh Đông hạ thấp người muốn tiếp tục hôn cô.

Tiểu Duyệt nghiêng mặt " em buồn ngủ rồi, anh vừa hôn em lại hưng phấn, sợ ngủ không được.

Anh tối hôm nay còn cần phải quay về không?".

" Đúng, anh rất ít khi ngủ ở đây " Hai lòng bàn tay của Miêu Doanh Động đặt lên hai eo cô, hơi hơi công người, nhưng người đẹp nằm trên giường.

" Vậy anh nhanh đi đi, muộn rồi em không yên tâm" Tiểu Kiều nói.

" Thật không?".

" không rồi! Anh nhanh đi đi " Tiểu Kiều đẩy Miêu Doanh Đông một cái.

Miêu Doanh Đông quả nhiên nhấc người dậy liền đi.

Ngày hôm sau, Tiểu Kiều sau khi đi học liền ốm rồi.

Bệnh đến như núi đổ: cảm cúm, sốt cao, sổ mũi.


Cô sợ Từ Thiến lo lắng, nói tối hôm nay không đến Miêu gia, bởi vì tối hôm nay ở trường có việc.

" Thật không sao?" Từ Thiến hỏi.

" không sao, bác gái, đợi mọi việc xong rồi, con lại sang ạ".

Tiểu Kiều cười nói.

Nhưng cảm cúm càng ngày càng nặng, có thể là do gần đây có dịch, cô liền đi bệnh viện truyền nước.

Miêu Doanh Đông nhắn tin hỏi cô vì sao mấy hôm nay không về nhà, có bịa một cái cớ giống với lúc đối diện với Từ Thiến.

Kỳ thực, cô đang nằm trong phòng bệnh.

Miêu Doanh Đông cảm thấy cô đang nói dối, với nói dối trước nay không đỏ mặt, tuỳ tiện cũng có thể bịa ra, Anh đi đến trường học của cô, bạn học của cô nói:" Nhiên ở bệnh viện của trường".

Miêu Doanh Đông đi bệnh viện, nhìn thấy Kiều Duyệt Nhiên đang truyền nước, chính là một mình cô đơn nằm trên giường bệnh ở bệnh viện.

Dáng hình đặc biệt đặc biệt cô đơn.

Miêu Doanh Đông đã từng đến cô nhi viện, biết những đứa trẻ đó lúc bị bệnh đối diện là cái gì, sợ mình ốm rồi sẽ gây thêm phiền phức cho người khác, sợ người khác vì bệnh của mình mà chê mình, sợ….

Anh ngồi trên giường bệnh của Kiều Duyệt Nhiên, nhìn cô.

Kiều Duyệt Nhiên sau khi tỉnh lại thấy anh ở bên cạnh, hoang mang hỏi " Anh sao lại ở đây?".

" Ốm rồi sao không nói với anh" Anh hỏi.


Kiều Duyệt Nhiên đặc biệt lo lắng, đặc biệt hoang mang " em sợ gây thêm phiền phức cho anh, sợ anh chê em, em lúc nhỏ, ở cô nhi viện thường bị thầy cô giáo chê, sợ em lây bệnh cho các bạn nhỏ khác.

" Em là muốn ngốc đến mức nào" trái tim Miêu Doanh Đông lần nữa mềm ra, cô của bây giờ giống như một đứa trẻ, một đưa bé 7,8 tuổi.

Kiều Duyệt Nhiên không nói gì, cô chỉ khóc ánh mắt rưng rưng ngước nhìn anh, dáng vẻ vô lực yếu ớt khi bệnh.

Miêu Doanh Đông nghĩ, có thể lần trước không cho anh hôn là sợ lây bệnh cho anh.

Kiều Duyệt Nhiên vẫn luôn kéo tay Miêu Doanh Đông, không để anh đi.

Anh là người mà cô lớn như thế này rồi, người đầu tiên mà khi cô bị bệnh mà không rời xa cô.

Miêu Doanh Đông lại lần nữa đến gần trái tìm Kiều Duyệt Nhiên, nếu đời này phải rời xa anh, chắc cô chết mất? Kiểu Duyệt Nhiên sau khi khỏi bệnh, lại đến Miêu gia, Từ Thiến để cho cô trang điểm xinh đẹp hôm nay đưa cô đi tham dự một diễn đàn, là diễn đàn về phương diện vận hành nguồn vốn.

" Anh ấy có đi không?" Kiều Duyệt Nhiên hỏi.

" Ai cơ? Doanh Đông?" Từ Thiến hỏi.

" ừm" Kiều Duyệt Nhiên gật đầu.

" Không nhất định, Doanh Đông trước nay đối với những hội nghị như thế này không có hứng thú, bình thường loại hội nghị như thế này anh sẽ không tham gia, địa vị của Miêu Gia, con cũng biết rồi! Từ Thiến gọi một thợ hoá trang, trang điểm nhẹ nhàng cho Kiều Duyệt Nhiên.

Kiều Duyệt Nhiễn vẫn luôn cảm thấy, bác gái từ lúc bắt đầu, có dụng ý gì? Có ý gì? Nhưng loại dụng ý này là gì, cô cũng không biết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận