Rất Yêu, Rất Yêu Em

Nam Lịch Viễn lại nhìn qua Khâu Đông Duyệt, cô cười, rồi ngẩng lên nhìn Miêu Doanh Đông. Tiếc là Miêu Doanh Đông không nhìn thấy. Nếu anh nhìn thấy, anh sẽ thấy Khâu Đông Duyệt bây giờ mi mắt như sông ngân, ánh mắt lấp lấp như sao sáng.

Đúng là chỉ cần cho chút ít ánh mặt trời đã trở nên sáng lạn rồi!

Nam Lịch Viễn thuận theo lời của Miêu Doanh Đông liền nói, “Duyệt Nhi nhà anh muốn tìm công việc, anh còn cần đi cửa sau sao? Vốn dĩ việc này là do anh làm, anh sắp sếp không phải là được rồi sao?”

“Việc là do dì làm, tiền là do cậu bỏ ra, không liên quan gì đến tôi hết! Cho nên, Lịch Viễn, muốn đi cửa sau thì cần gì đây? Muốn người của tôi hay là cái gì? Tôi vì Duyệt Nhi nhà tôi có thể vượt núi đao, qua biển lửa cũng phải làm cho được!” Xem ra không phải chỉ là nói cho qua chuyện, nghe anh đùa như vậy, Miêu Doanh Đông cũng bắt đầu đùa dai với Nam Lịch Viễn rồi. Mà cũng giống như an ủi trái tim của Khâu Đông Duyệt, khiến cô yên tâm hơn.

Quả nhiên, Khâu Đông Duyệt bật cười.

Cứ tưởng rằng anh ấy không quan tâm đến mình chứ!

Đợi Nam Lịch Viễn và Tam Nhi đi rồi, Khâu Đông Duyệt nhận điện thoại của Từ Thiến, bảo cô về nhà Miêu gia một chuyến.

Khâu Đông Duyệt nói, “Cháu đi rồi, anh ấy phải làm sao ạ?”

“Bác sẽ kêu người qua đó, để nó dùng tạm vậy.”

“Nhưng anh ấy không thích dùng tạm ạ!”

“Không dùng cũng hết cách. Lần này, cháu nhất định phải đến!”

Từ Thiến lại gọi điện cho Miêu Doanh Đông, nói Khâu Đông Duyệt qua nhà ở mấy ngày.

“Ở mấy ngày?”

“Tám ngày, hoặc là mười ngày.”

“Không được, lâu quá.”

“Không thể ít hơn, đây đã là ít nhất rồi!”

“Tại sao con không được đi?”

“Liên quan đến chuyện nhà của Duyệt Nhi, con tốt nhất đừng đến!”

Miêu Doanh Đông cúp điện thoại xong, xoa đầu Duyệt Nhi.

“Không nỡ xa em sao?” Từ ngày hôm qua sau khi nghe những lời anh nói với Nam Lịch Viễn xong, Khâu Duyệt Nhi cũng bắt đầu nói những lời trêu chọc anh rồi.


Tiến bộ không ít!

“Đúng vậy.” Miêu Doanh Đông nói ra một chữ này, thái độ như trên cao nhìn xuống, không phải là vướng mắc không được,” Xa em, buổi tối anh không ngủ được!”

Nửa thật nửa giả!

Nếu như cô đi rồi, liền gọi một bà dì lanh lẹ tháo vát đến thay…

Từ Thiến đúng là mẹ ruột mà!

Bởi vì phải đi Miêu gia ở mấy ngày nên Khâu Đông Duyệt đang ngồi trên ghế mềm dọn dẹp đồ đạc. Khâu Đông Duyệt liên tục nói từng việc từng chi tiết, Miêu Doanh Đông cũng liên tục “ừm ừm” trả lời cô.

Mười ngày thôi mà, cũng không tính là dài.

Tài xế Từ Thiến đến, chở theo cả bà giúp việc Miêu gia, đồng thời chở Khâu Đông Duyệt đi.

Khâu Đông Duyệt nắm lấy tay Miêu Doanh Đông, nói, “Em không nỡ xa anh!”

Mỗi lần, loại tình tiết lời yêu thương lâm li bi đát này đều là do cô nói. Anh cực it nói, nhưng mỗi lần nói lại làm Khâu Đông Duyệt xao xuyến không thôi.

Khâu Đông Duyệt lên đường đi đến Miêu gia.

Trước khi đến nghe Từ Thiến nói chuyện, cô ghé qua bệnh viện thăm Khâu Minh Hạc.

Lần này là Khâu Minh Hạc chủ động gọi cô đến, chắc là có chuyện gì đó. Trong lòng Khâu Đông Duyệt rất hoảng hốt, liền nhanh chóng đi qua.

Người bị ung thư gia đoạn cuối, nên mỗi lần cô đi thăm ông, lại thấy ông như già đi một chút, mỗi lần đi như vậy, trong lòng cô lại buồn thêm một phần.

Quý Hồng gần đây không thường đến. Khâu Đông Duyệt không quan tâm bà ta, nên cũng không hỏi đến.

Khâu Minh Hạc nói với Khâu Đông Duyệt, “Cha đã nói với bác sĩ rồi, sau khi cha chết, đem giác mạc của cha hiến cho Miêu Doanh Đông!”

Khâu Đông Duyệt kinh ngạc!

“Cha nghĩ rồi, về mặt kinh tế Duyệt Nhi không bằng cậu ấy, trước đây nhà chúng ta có tiền còn có thể, nhưng bây giờ người không phân tiền, tiền chữa bệnh của cha lại do cậu ấy chi trả, về kinh tế đã nhận của cậu ta nhiều thế, sau này con chỉ có thể im lặng trước mặt cậu ta thôi! Dù sao cha cũng sắp chết rồi, nên muốn hiến giác mạc cho cậu ấy! Mắt của cha coi như câu ta sẽ cảm kích con, cho dù sau này hai đứa không còn tình cảm nữa, nhưng cậu ấy vẫn sẽ đối xử tốt với con!”

Khâu Đông Duyệt nghe xong liền ôm chầm lấy Khâu Minh Hạc bật khóc.


Vốn trước đây không có cảm tình gì, chính xác là thực sự không có cảm tình. Những tình cảm đối với Khâu Minh Hạc chẳng qua như cảm tình đối với những người già còn những ngày tháng ngắn ngủi cuối đời mà thôi. Nhưng giờ đây, tim của Khâu Đông Duyệt đột nhiên bị Khâu Minh Hạc mở ra, đó là cảm giác lo lắng của người cha khi đối diện với cảnh gả con gái về nhà chồng.

Vốn dĩ cô rất mong chờ mắt của Miêu Doanh Đông sẽ sớm khỏi.

Nhưng bây giờ, cô thật sự không mong như vậy nữa, bởi vì anh khỏi rồi, đó chính là lúc cha cô không còn nữa.

Từ nay, cô biết, trên thế gian này cô lại mất đi một người thân.

Trong lòng cô nghĩ, cuộc đời cô, sao lại khổ đến thế?

Trước nay chưa bao giờ song hỷ lâm môn, mà chỉ có thể chọn một trong số đó mà thôi ư?

Lúc Khâu Đông Duyệt từ bệnh viện trở về, tâm trạng cực kì không tốt!

Sau khi trở về, cô nằm trên giường khóc.

Từ Thiến gõ cửa phòng cô hỏi sao vậy, Khâu Đông Duyệt đem những lời Khâu Minh Hạc nói lại, chỉ là không nhắc đến chuyện hiến giác mạc, chỉ là nói nhìn ông cận kề những năm tháng cuối đời nên cảm thấy buồn mà thôi.

Từ Thiến ngồi trên giường Khâu Đông Duyệt, bắt đầu hỏi cô,”Duyệt Nhi! Doanh Đông đối xử với cháu có tốt không?”

“Anh ấy rất tốt!”

“Cha cháu bây giờ ung thư giai đoạn cuối rồi, nếu ông ấy đi rồi, cháu sẽ không còn người thân nữa! Cháu không muốn tìm anh trai cháu sao?” Từ Thiến hỏi.

“Muốn chứ, nhưng cháu không biết giờ anh ấy đang ở đâu, sự việc năm đó, cháu lại không biết gì.” Khâu Đông Duyệt lau nước mắt nói.

Cái gia đình này, tàn tạ đến bước đường khiến người ta khó mà tưởng tượng được.

“Vậy cháu có tình nguyện giúp bác làm một chuyện, thu hút anh trai cháu, bắt cậu ta phải ra mặt không?” Từ Thiến nói.

Khâu Đông Duyệt có chút không hiểu, nghe ý của Từ Thiến là bà biết anh trai cô ở đâu, hơn nữa còn biết anh ấy ở Mỹ. Nếu không ở Mỹ, dù có phối hợp diễn kịch thì anh ấy cũng sẽ không biết gì. Với lại, chắc là anh ấy biết sự việc năm đó thế nào rồi, không thì anh ấy sẽ không…

Trong lòng Khâu Đông Duyệt có hàng ngàn câu hỏi không lời giải đáp!

Nhưng..có thể tìm thấy được anh cô là tốt rồi!


“Cái này, là bác bắt được dấu hiệu trên người cha cháu, suy cho cùng, cháu và anh của cháu cũng là an hem ruột thịt! Cháu phải biết, anh cháu rất quan tâm cháu.” Từ Thiến nói, “Nhưng cậu ấy có nỗi khổ tâm, nên không thể nhận con được.”

Khâu Đông Duyệt càng thêm mù mờ, rốt cuộc là có ý gì?

Từ Thiến rốt cuộc đã biết được những gì?

Ngày hôm sau, một tin tức truyền ra, Khâu Đông Duyệt bị mắc bệnh máu trắng,cần phải ghép huyết thanh, đặc biệt là của anh chị em ruột!

Bệnh viện cô ở, là bệnh viện sang trọng bậc nhất.

Khâu Đông Duyệt đối với cái chủ ý này của Từ Thiến thật không dám gật bừa.

Thứ nhất, anh trai mình có khi nào không nhận được tin nay nên không biết gì, nhưng Miêu Doanh Đông biết rồi, anh sẽ lo lắng thì sao? Còn có, cha của mình biết được, thì ông sẽ lo lắng thì làm sao?

Đến lúc đó, người cần biết thì lại không biết, người không nên biết lại lo lắng không thôi.

“Yên tâm, bên phía Miêu Doanh Đông, bác đã cố tình sắp xếp người xung quang không nói gì rồi, nó sẽ không biết gì. Còn về phía cha cháu, bác sẽ không nói cho ông ấy. Bác nói ra, suy tính sẽ bị giới hạn!”

Khâu Đông Duyệt nghe nửa hiểu nửa không.

Phạm vi mà Từ Thiến muốn nói đến đương nhiên chính là Minh gia.

Minh Nguyên và Tống Dương rất nhanh liền biết được tin tức. Minh Nguyên gấp đến như kiến bò trên chảo lửa, rối loạn không thôi.

Rốt cuộc là đợi đến khi Minh Sùng Luân chia cổ phần rồi mới đi nhận Duyệt Nhi, hay là bây giờ?

“Bà ta vừa mới tìm đến cậu, bây giờ Duyệt Nhi lại bị bệnh? Cậu không cảm thấy quá trùng hợp rồi sao? Với lại, tại sao Miêu Doanh Đông lại không có hành động gì?” Tống Dương nói.

Minh Nguyên dường như không nhận ra Tống Dương, “Không phải cậu thích Duyệt Nhi sao? Sao lại có thể nghĩ như vậy? Loại khả năng này không phải tôi không biết, Từ Thiến đào một cái giếng để tôi nhảy xuống! Nhưng, đổi mặt với em gái ruột thịt của mình, tôi làm sao bình tĩnh được đây? Lỡ như nó bị bệnh thật thì phải làm sao? Nghe nói bây giờ Duyệt Nhi đang ở nhà Từ Thiến, có lẽ Từ Thiến không muốn để cho Miêu Doanh Đông biết được!”

Tống Dương trầm mặc.

“Cậu đến bệnh viện tra giúp tôi xem, Duyệt Nhi bị bệnh thật hay giả? Nếu như tôi bước một chân vào cái hố của Từ Thiến, thì Minh gia bên này coi như vạn kiếp bất phục rồi! Đầu óc của Từ Thiến, không phải chỉ có cái vỏ!” Minh Nguyên nghiến răng nghiến lợi nói.

Tống Dương đi điều tra.

Từ khi Khâu Đông Duyệt nhập viện bắt đầu, từ bệnh viện Khâu Đông Duyệt bị sốt rồi nhập viện, sau đó các kết quả kiểm tra để phát hiện ra bệnh máu trắng, hình như đều không sai sót chỗ nào.

Tống Dương còn nhân lúc Khâu Đông Duyệt ngủ đi lén nhìn cô. Cô đang gọi điện thoại cho ai đó, gọi xong, liền ngủ.

Hình như gọi điện cho Miêu Doanh Đông. Số điện thoại của Miêu Doanh Đông, anh nhận ra.

Duyệt Nhi sắc mặt tái nhợt, ngủ rất an tĩnh.


Bây giờ Tống Dương đang nhớ lại lời Minh Nguyên nói. Tại sao Khâu Đông Duyệt bị bệnh, anh lại có thể bình tĩnh đến thế? Lẽ nào anh không đủ thích cô ấy sao?

Hình như không phải!

Hay là từ trong sâu thẳm trái tim anh, không muốn chấp nhận việc Khâu Đông Duyệt bị bệnh?

Bây giờ xem ra là thật rồi, tim anh bắt đầu đau như cắt.

Cô gái này, từ nhỏ đã rất đáng thương, vốn nghĩ răng sắp đoàn tụ gia đình rồi, không ngờ, cha cô cũng cùng tình trạng như vậy.

Anh rất thương tiếc.

Anh nhè nhẹ gọi thầm một tiếng, “Duyệt Nhi!”

Rồi sau đó nhẹ vuốt trên mặt cô một cái.

Anh quay về nhà Minh Nguyên, nói hết chân tướng điều tra được với anh. Minh Nguyên nghe xong thật sự lo lắng không thôi!

Anh quyết định rồi, đi hiến tủy cho Duyệt Nhi.

Tống Dương trầm mặc, không nói gì.

Khâu Đông Duyệt vẫn chưa về lại biệt thự trên núi của Miêu Doanh Đông. Cho dù không quen với bà ấy nhưng vì Duyệt Nhi vẫn chưa về, cũng không còn cách nào khác.

Buổi tối Miêu Doanh Đông ngủ một mình, nửa đêm khó ngủ, thường thức dậy nhiều lần. Duyệt Nhi thỉnh thoảng gọi điện cho anh, nói răng cô đang làm gì đó!

Một ngày, Khâu Đông Duyệt đang gọi điện thoại cho anh, tiếng y ta truyền đến, nói, “Đây là thẻ khám bệnh, cô điền vào đây!”

Miêu Doanh Đông vừa nghe đã biết ngay cô ở đâu rồi. Nhưng lúc đó anh không hỏi cô.

Anh sau khi cúp máy, liền gọi điện cho Từ Thiến.

“Duyệt Nhi nhập viện sao lại không nói cho con? Cô ấy bị làm sao?” Miêu Doanh Đông nhíu mày hỏi.

“Sao con biết?”

“Cô ấy thật sự nhập viện?”

“Doanh Đông, đừng gấp, Duyệt Nhi không bị bệnh gì cả, rất khỏe mạnh. Là mẹ bảo cô ấy đóng giả như vậy để anh trai cô ấy đến hiến tủy cho cô ấy, như vậy gì cậu ta có cả ngàn cái lí do khổ tâm gì đó cũng không thể không bỏ qua một bên!” Từ Thiến nói.

Quả nhiên, Miêu Doanh Đông thở nhẹ nói, “Mẹ biết anh trai cô ấy là ai?”

“Lúc đó con sẽ biết, con có cần đến xem không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận