Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chiếc xe của Miêu Doanh Đông lái không nhanh lắm, có thể thấy được, anh ta không mang chuyện của Khâu Đông Duyệt để trong lòng.

Khâu Đông Duyệt vẫn thích ngồi trong xe xem tài liệu.

Vẫn như lần trước, tay cô ta lật sách rất nhanh.

Nếu như lần trước Miêu Doanh Đông nói qua một lần, cô ta không để trong lòng, thì Miêu Doanh Đông không muốn nhắc nữa.

Rất nhanh thì đến nhà của khách hàng, Miêu Doanh Đông đã gọi điện thoại cho người đó, nói là hôm nay giới thiệu một người cho anh ta quen biết.

Ethan Miêu Doanh Đông tiếng tăm lừng lẫy chủ động giới thiệu đó, khách hàng đương nhiên cũng hết sức lo sợ.

Sau khi Khâu Đông Duyệt xem xong tài liệu, hỏi Miêu Doanh Đông, “Khi anh lần đầu tiên gặp khách hàng, tình hình là như thế nào vậy?”

“Anh sao? Khi anh ra ngoài làm ăn chính là bộ dạng như vậy không hề có sự ngại ngùng khi từ dưới làm lên! Không có chuyện khi đó mà em nói!”

Khâu Đông Duyệt suy nghĩ, cũng đúng, người xuất thân như anh ta, sao lại gặp được những chuyện này chứ? Chắc nghĩ là mới ra ngoài kinh doanh, người ta đối xử với anh ta cũng sẽ như đối xử với một vị thần trên trời vậy sao? Đến nhà của khách hàng, người ta hoàn toàn chính là vì nể mặt Miêu Doanh Đông, hỏi han ân cần, với thái độ người hôm đó y như hai người vậy.

Một ngày Hà Đông một ngày Hà Tây.

Miêu Doanh Đông ngồi vào ghế sofa, đang tuỳ ý lật sổ tay bên cạnh.

“Ethan, cô gái này là ai của anh

- -?”

Khách hàng hỏi.

“Là

- -”

Ánh mắt của anh ta nhìn sang Khâu Đông duyệt, “Em là người gì của anh?”

“Bạn.”

Miêu Doanh Đông cũng nhẹ nhàng gật đầu, “Bạn tốt!”

Ngay lập tức, Khâu Đông Duyệt thì với người ta nói về chuyện chiếc thuyền, Khâu Đông Duyệt nói, Khách hàng này là khách hàng quan trọng khi Khâu Minh Hạc còn sống, lần này cô ta đã làm tài liệu rất chi tiết, đến gặp ông ta, hy vọng ông ta có thể dạy bảo, có vấn đề gì, trực tiếp nói với Khâu Đông Duyệt.

Cô ta rất khiêm tốn.

Miêu Doanh Đông đã đứng lên, đứng trong phòng, nhìn chằm chằm vào bức tranh trên tường.

Người khách hàng đó nhìn sang Miêu Doanh Đông, tiếp theo, ông ta nói, “Yêu cầu của Khâu tiểu thư, chúng tôi sẽ cố gắng thỏa mãn, tài liệu của cô, tôi sẽ nhanh chóng xét duyệt, nhưng mà, suy cho cùng tàu thuyền vào cảng dòng tiền nhập khẩu rất lớn, phải thận trọng.”

“Tôi hiểu! Cám ơn ông.”

Nói xong, thì Khâu Đông Duyệt và Miêu Doanh Đông quay về.

Bước ra ngoài cửa, Khâu Đông duyệt đang thở mạnh, đây là lần đầu tiên đàm phán với người khác, đây là đàm phán thương mại đó, không thể tránh khỏi sự khẩn trương.


Miêu Doanh Đông bước ngang qua người của cô ta, cô ta nói một câu, “Cám ơn anh, Ethan.”

Miêu Doanh Đông chỉ là liếc nhìn cô ta một cái, từ bênh cạnh cô ta bước đi.

Bước ra bước chân lớn này không hề dễ dàng, đã từng Khâu Đông Duyệt đã bước ra rất nhiều bước.

Lần đầu tiên học làm cơm

-

- Lần đầu tiên học làm trang sức

-

- Lần đâu tiên nửa đêm đọc sách trong cô nhi viện bị dì bắt được

-

- Rất nhiều lần đầu tiên.

Những năm gần đây, cô ta luôn nghiêng ngã bước đi, không ai nói cho cô ta biết nên làm như thế nào, không ai nói cho cô ta biết đoạn cuối con đường của cô ta ở đâu, đều là một mình cô ta dò tìm, cuối cùng phát hiện, kế thừa sự nghiệp của cha chính là chuyện cả cuộc đời của cô ta.

Vụ đàm phán thương mại lần này, là Miêu Doanh Đông ở bênh cạnh cô ta, cô ta rất cảm kích.

Miêu Doanh Đông đứng bên cạnh cô ta, hỏi cô ta bước tiếp theo muốn làm như thế nào.

“Bước tiếp theo sao?”

Khâu Đông Duyệt bước đi rất chậm, cô ta vén lại mái tóc vào phía sau tai, “Em muốn tìm Tống Dương, với anh ta thảo luận chút việc.”

“Anh ta?”

Miêu Doanh Đông nói.

“Ừ.”

Miêu Doanh Đông phát hiện, khi Khâu Đông Duyệt vén mái tóc, mang theo một sự gợi cảm lười biếng.

Chỉ có động tác vén mái tóc của cô ta, anh ta nhìn kỹ vào, khi người phụ nữ khác vén mái tóc, anh ta đều cảm thấy như làm bộ làm tịch, không muốn nhìn.

“Anh dẫn em đi!”

Trên đường đi, Khâu Đông Duyệt gọi điện thoại cho Tống Dương, nói một lát nữa gặp mặt ở sảnh lớn trong khách sạn, Khâu Đông Duyệt mang tài liệu cho anh ta.

Khâu Đông Duyệt không có nói, là Miêu Doanh Đông cùng cô ta đến đây.

Khâu Đông Duyệt vẫn chưa đến, Tống Dương đã đứng đợi ở đó.

Khi nhìn thấy Miêu Danh Đông đứng phía sau người của Khâu Đông Duyệt, ánh mắt của Tống Dương định lại, tiếp theo, nói với Khâu Đông Duyệt “Đến rồi sao, Duyệt Nhi?”


“Đúng, em mang tài liệu cho anh.”

Nói xong, thì Khâu Đông Duyệt ngồi lên trên ghế, trò chuyện với Tống Dương.

Miêu Doanh Đông luôn ngồi bên cạnh, đôi chân đặt chéo lại, không chen vào cuộc trò chuyện của Khâu Đông Duyệt.

Anh ta có khi sờ trên trán, có khi nhìn sang bên cạnh.

Không biết Tống Dương là cố tình hay là vô ý, khi đang nhận tài liều của Khâu Đông Duyệt, đụng vào ngón tay cái của Khâu Đông Duyệt.

Khâu Đông Duyệt ngẩng đầu lên, ánh mắt ngạc nhiên nhìn sang Tống Dương.

Tống Dương luôn cúi đầu, giả vờ như đang xem tài liệu.

Màng hiểu biết lòng nhau của hai người đã lọt vào trong mắt của Miêu Doanh Đông.

Ánh mắt của anh ta thu nhỏ lại, tay đang vuốt cằm, nhìn về phía trước, sau đó, nhăn nhẹ chân mày, nhìn ra hướng ngoài.

Tiếp theo, anh ta nói một câu với Khâu Đông Duyệt, “Anh về trước đây.

Lát nữa em tự đón xe về.”

Không đợi Khâu Đông Duyệt trả lời, thì anh ta bỏ đi.

Khâu Đông Duyệt mới ý thức được anh ta đi rồi, quay đầu qua nhìn, chỉ có thể dáng quay lưng cao lớn của anh ta, thẳng đứng uy nghiêm.

Tống Dương nói một câu, “Hiện nay em còn ở lại nhà anh ta sao?”

“Đúng đó.”

“Chia tay rồi phải có bộ dạng của chia tay chứ?”

“Đây không phải là nội dung hôm nay mình cần bàn đến.

Tiếp tục

- -”

Miêu Doanh Đông trên đường quay về, trong lòng không thoải mái, cảm thấy không được thoải mái.

Từ Thiến gọi điện thoại cho anh ta, nói là Thành sắp được đưa đến nhà của anh ta, Miêu Doanh Đông nói được.

Miêu Doanh Đông về đến nhà.

Thành rất nhớ anh ta, gặp được anh ta thấy rất thân thiết.

Hai tiếng sau Khâu Đông Duyệt quay về, vừa bước vào nhà, nhìn thấy Thành, cũng rất ngạc nhiên đó, cô ta hỏi Thành, “Em có làm chú Miêu nổi nóng hay không?”


“Không có đâu.”

Khâu Đông Duyệt cười.

Miêu Doanh Đông ngồi trên ghế sofa, nhìn chằm chằm vào Khâu Đông Duyệt, một lát sau, và nói câu, “Em nó rất ngoan! Ngoài ra, hiện nay bộ dạng của em, anh không thích!”

Ánh nắng nhẹ của buổi trưa chiếu vào mặt của Khâu Đông Duyệt, cô ta y như có chút xấu hổ, tay của cô ta đang nắn lại, “Bộ mặt trước đây của em, anh cũng không thích sao?”

Miêu Doanh Đông cười nhẹ, “Từ đâu nhìn thấy không thích?”

“Nhiều sự không công bằng! Em ở trước mặt anh, luôn thấp kém hơn anh.”

“Cho nên lần này em, mang bản thân biến thành một phụ nữ mạnh mẽ, vì muốn khiến anh thích sao?”

“Không có!”

Khâu Đông Duyệt có chút xấu hổ nóng giận sau khi bị người khác vạch trân.

Nhưng mà, giữa cô ta và anh ta, không phải sớm đã nói không gặp lại nhau nữa sao? Cô ta còn đang tính toán gì chứ? Trong lòng đang bất bình về điều gì? Cuối cùng cuộc tình này cô ta cũng không thể thoải mái được.

Miêu Doanh Đông là một người cô ta không thể nào buông tay được.

Cho nên, cô ta ở trước mặt anh ta, bắt đầu chẳng giống gì cả.

Nhưng mà làm theo di nguyện của cha, để đính chính cuộc đời của bản thân, đây cũng là chí hướng của cô ta đó.

Mặc dù cô ta có cố gắng như thế nào, ở trước mặt Miêu Doanh Đông, cô ta chẳng qua cũng chỉ là một vai hề nhảy nhót mà thôi.

Khâu Đông Duyệt càng nghĩ về hai người của trước đây, càng cảm thấy kiềm nén trong lòng, khó mà chịu đựng.

Cô ta thực sự đã chia tay cùng Miêu Doanh Đông, nhưng mà trong lòng luôn nhớ đến anh ta.

Cho nên, cô ta càng phải cố gắng hơn, cố gắng học tập, cố gắng vươn lên, chỉ vì muốn có một ngày, anh ta có thể đề cao bản thân hơn, nhưng mà, bộ dạng hiện nay của cô ta, anh ta không thích.

Khâu Đông Duyệt cảm thấy mong manh không biết phải làm sao.

Sự xấu hổ khi bị người khác lột trần.

Cả đời này, cô ta và Miêu Doanh Đông, là thực sự không xứng đôi đó! Trước đây vì sao cô ta phải lên giường cùng người này, nảy sinh tình cảm suốt đời này chứ? “Cả đời này của anh, ghét rất nhiều chuyện, ghét bóng tối, ghét nói dối, ghét ăn không nói có, ghét sự đeo bám của người khác, ghét cuộc đời hảo huyền, ghét sự lựa chọn tâm bất do kỷ, ghét người khác thay đổi vì mình! Duyệt Nhi thích anh, anh biết.

Anh nói thêm một lần nữa, bộ dạng này của em, anh không thích! Những điều còn lại, em tự lựa chọn.

Người phụ nữ mạnh mẽ, anh gặp qua rất nhiều, không thiếu em đâu!”

Nói xong thì Miêu Doanh Đông bước vào phòng của mình.

Khâu Đông Duyệt ngở ngàng nhìn vào nơi Miêu Doanh Đông đứng lên, phía sau là một bức tường trắng như tuyết.

Trong đầu óc của cô ta trống rỗng như không.

Miêu Doanh Đông nói cô ta vì anh ta, mà thay đổi bản thân.

Nhưng mà cô ta của trước đây, anh ta cũng không thích mà! Chỉ vì muốn ở trước mặt của anh ta có được chút tôn nghiêm, cô ta cố gắng thay đổi bản thân.

Nhưng anh ta càng không thích.

Giống như Miêu Doanh Đông đã dự đoán sẵn, giữa hai người rõ ràng không có kết quả tốt vậy.


Bố cục của Khâu Đông Duyệt vĩnh viễn cũng không làm lớn như anh ta, cô ta vĩnh viễn cũng không biết anh ta đang suy nghĩ điều gì? Hai người như vậy, còn có tương lai hay sao? Thành nhìn vào chị gái, ngây người đứng đó, rơi nước mắt.

Thành bước vào trong phòng của Miêu Doanh Đông.

Bàn tay của Khâu Đông Duyệt nắn chặt lại.

Thành mở lên đèn trong phòng của Miêu Doanh Đông, bước vào trong, lại đóng cửa lại.

Miêu Doanh Đông đứng trước cửa sổ, đôi tay khoanh lại trước ngực.

Thành cẩn thận đứng ở đó, nhìn vào Miêu Doanh Đông, “Chú Miêu chú đang giận sao?”

Hiện nay Thành đã học được, dùng cách xưng hô “Chú”

, trước đây Quý Hồng không dạy cho em ấy, Khâu Đông Duyệt đã dạy cho em ấy.

“Không có!”

“Vậy chú Miêu không thích chị rồi sao?”

“Rất thích—Cô ta của trước đây.”

Trong mắt của Miêu Doanh Đông, phụ nữ một khi đã kéo xuống khăn che mặt xấu hổ trên mặt, bộ dạng muốn nói mà không nói ra, bộ dạng cười tươi như hoa, sự nũng nịu và nhẫn nhịn của phụ nữ truyền thống, trở thành một phụ nữ tranh giành thiên hạ với đàn ông, vậy thì không đáng yêu nữa, vô vùng không đáng yêu.

“Vậy chú Miêu không muốn nhìn thấy chị gái của hiện nay sao?”

Thành lại hỏi.

“Không phải!”

Nói rõ ra, Miêu Doanh Đông thích phụ nữ truyền thống của Trung Quốc, có phong cách thư tình của Giang Nam.

Sau khi Khâu Đông Duyệt đi, anh ta luôn suy nghĩ về vấn đề này, rốt cuộc anh ta thích người phụ nữ như thế nào.

Cho đến gần đây, sự thay đổi của Khâu Đông Duyệt, anh ta mới biết, cuối cùng anh ta là thích người phụ nữ như thế nào.

Nói anh ta là đàn ông gia trưởng cũng được, nói tư tưởng của anh ta quá truyền thống cũng không sao, hiện nay vẫn còn có quan niệm phong kiến của thời nhà Thanh cũng được.

Anh ta luôn thích phụ nữ dịu dàng khắc kiệm.

Cho nên, từ lúc mới bắt đầu, anh ta đã chọn cô ta, trong khi đọ sức với Khánh Du, anh ta không thể quên được.

Cô ta thích nói dối, lúc bắt đầu anh ta cảm thấy không có vấn đề gì, dù sao anh ta cũng ba mười mấy tuổi rồi, lời nói dối không hại đến đại thể anh ta có thể chấp nhận.

Nhưng sau đó, cô ta đến tang lễ của Hứa Thế An, không chịu nói ra, đến ở nhà của Hứa Thế An, lại nói dối.

Toàn bộ đều là sự nói dối, không có một câu thật lòng.

Thậm chí, chuyện giác mạc, cũng không nói với anh ta.

Anh ta không còn chịu được nữa.

Nếu như cô ta sớm một bước nói cho anh ta biết chuyện giác mạc, hay là phản ứng của anh ta biết được là một người khác.

Cô ta lựa chọn che giấu anh ta, cho anh ta một ảo giác, cô ta và Hứa Thế An đã thông đồng với nhau, muốn chơi một người như anh ta! Hai người thì chỉ như vậy thôi.

Từ nay về sau, anh ta đi hướng đông, cô ta đi hướng tây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận