Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chưa được mấy ngày, Khâu Đông Duyệt nhận được thư mời của tập đoàn Minh Thị, mời cô làm phiên dịch.

Khâu Đông Duyệt hiện tại vẫn đang trong giai đoạn học tập, sự nghiệp học hành vô cùng bận bịu, lúc trước phiên dịch cho Miêu Doanh Đông một lần, lại phiên dịch cho bạn của anh một lần, người khác không biết cô hiểu tiếng Tây Ban Nha, chẳng lẽ là Tống Dương hoặc là Minh Nguyên về rồi? Cô gửi tin nhắn Wechat cho Minh Nguyên, hỏi anh hay là Tống Dương về rồi.

Minh Nguyên, nghiệp vụ ở Venezuela của anh tương đối bận, nước Mỹ là Tống Dương quay về, còn hỏi, anh ta quay về mà không nói cho em sao? Khâu Đông Duyệt nói không có.

Trong lòng rất thất vọng, cô vốn nghĩ chắc là anh trai muốn cho cô một sự bất ngờ, cho nên mới dùng danh nghĩa của Minh Thị mời cô.

Không ngờ hóa ra không phải, là Tống Dương.

Nếu như là Tống Dương mời, cô phải suy nghĩ suy nghĩ xem đi hay không đi.

Vậy Khâu Đông Duyệt ở nhà tìm tài liệu, phải hoàn thành một bài luận văn, đề mục là “Những bí ẩn đằng sau tiếng Tây Ban Nha voseo vừa làm người ta thích thú vừa làm người ta lo âu”

, tuy là luận văn, nhưng Khâu Đông Duyệt cũng rất chăm chỉ.

Tối nay cô không quay về nấu cơm, Miêu Doanh Đông đang bận hạng mục, cũng không quay về.

Khâu Đông Duyệt 5 giờ chiều đã ăn cơm, bây giờ lại đói rồi, nhưng mà mở tủ lạnh ra, trong nhà chẳng có gì để ăn cả, dù sao cô cũng mấy ngày không ở nhà nấu cơm rồi, bụng đói uống sữa tươi dễ đau bụng, cho nên, Khâu Đông Duyệt gục đầu tiu nghỉu tiếp tục đi viết luận văn, viết được hai phần ba, nội dung còn lại, cơ bản có thể một hơi là hoàn thành rồi.

Miêu Doanh Đông về rồi, vừa về đến liền tiến vào thư phòng của Khâu Đông Duyệt, gần đây, cô toàn ở thư phòng, vô cùng siêng năng.

Vốn dĩ cô nhờ đi cửa sau mới vào được, nếu không không cố gắng học tập, thì làm cho Miêu Doanh Đông mất mặt.

“Anh về rồi à? Ăn cơm chưa?”

Khâu Đông Duyệt hỏi, vừa nhìn thấy Miêu Doanh Đông, mắt cô liền sáng rực.

“Ăn rồi, em ăn chưa?”

“En cũng ăn rồi, nhưng em——”

Khâu Đông Duyệt vừa đánh chứ, vừa nói.

Chưa xong, bụng lại kêu ùng ục một tiếng.

“Lại đói rồi?”

Miêu Doanh Đông hỏi.

“Uh.”

Khâu Đông Duyệt ngại ngùng gật đầu, thực sự cô đói rã rồi, đói đến nỗi nói không ra lời.

“Đi, dẫn em đi ăn cơm.”


Miêu Doanh Đông nói.

“Cám ơn ông xã!”

Khâu Đông Duyệt đứng dậy, không một chút khước từ, dù gì lúc nãy cô tìm đồ ăn mà tìm không thấy.

Miêu Doanh Đông dẫn Khâu Đông Duyệt đi đến nhà hàng nơi hai người họ thường đến.

Khâu Đông Duyệt vừa mới bước vào, thì nhìn thấy một người ngồi bên trong, cô “vèo”

một cái, núp phía sau lung Miêu Doanh Đông, hai tay giữ lấy vai anh, cơ thể cao lớn của anh che đi Khâu Đông Duyệt.

“Sao vậy? Không muốn gặp ai?”

Miêu Doanh Đông nghiêng đầu hỏi Khâu Đông Duyệt ở phía sau.

“Hay là mình đi ăn chỗ khác đi?”

Khâu Đông Duyệt ở phía sau hỏi, vừa ghé mắt nhìn Tống Dương một cái, hỏng rồi, Tống Dương đã nhìn thấy cô rồi.

Vừa đúng lúc Miêu Doanh Đông cũng ngẩng đầu nhìn thấy Tống Dương rồi.

Anh nghiêng nghiêng người, nhìn thấy Khâu Đông Duyệt ở phía sau, nói câu,”

Duyệt Nhi? Không ngờ lại gặp em ở đây? Khâu Đông Duyệt chỉ có thể mặt mày ngượng ngùng từ phía sau Miêu Doanh Đông bước ra, gật đầu một cái, “Uh, đúng vậy, thật trùng hợp.

Tụi em đi ăn cơm trước đây.”

Xong, cô khoác tay Miêu Doanh Đông liền đến ngay bên cạnh, Miêu Doanh Đông chọn đồ ăn, không gian lúc đợi thức ăn lên, ánh mắt anh hướng về phía Tống Dương nhìn một cái, “đặc biệt vì em mà đến sao?”

“Em sao biết được, em thì biết nhiều thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện!”

Khâu Đông Duyệt vưa uống nước vừa nói.

Bên kia Tống Dương ăn cơm xong, bước đến, nhìn Khâu Đông Duyệt, “Duyệt Nhi, thư mời của Minh Thị em có đi hay không?”

“Cái này——”

Khâu Đông Duyệt cầm menu trong tay, che đi cằm của mình, “anh để em nghĩ nghĩ xem, em thương lượng với chồng em một chút.”

Chuyện này, cô vẫn chưa nói với Miêu Doanh Đông, là vì cô biết là Tống Dương quay về chỉnh đốn công ty ở Mỹ, căn bản là không muốn đi.

Đã không đi, còn nói với Miêu Doanh Đông làm gì? “Tôi muốn mời Duyệt Nhi đi làm phiên dịch cho tôi, lần này khách hàng từ Tây Ban Nha đến! Duyệt Nhi hiểu về trang sức đá quý, tiếng Tây Ban Nha cũng hiểu, rất là thích hợp, trong số người tôi quen biết, chỉ có Duyệt Nhi là có tư cách này! Tống Dương nói với Miêu Doanh Đông.

Lúc này, món bít-tết chín 90% của Miêu Doanh Đông đã được đưa lên, anh đang cầm dao chuẩn bị cắt thịt bò, tất cả ánh nhìn của anh đều rớt lại trên miếng thịt bò, căn bản là không nhìn Tống Dương lấy một cái.


“ Chồng ơi, em có đi hay không đây?”

Khâu Đông Duyệt hỏi.

“Trong bức thư tình em viết cho chồng em, không phải anh thấu tình đạt lý biết chuyện sao, anh không để em đi, không phải là tự tát vào mặt mình sao?”

Miêu Doanh Đông ngẩng đầu lên, nhìn Khâu Đông Duyệt.

Khâu Đông Duyệt từ từng cúi đầu xuống, chuyện viết thư tình tại sao anh lại nói trong trường hợp này chứ? Làm mặt của Khâu Đông Duyệt tức khắc biến thành một quả táo, “Vậy anh để em đi hả?”

“Đúng, anh đi với em!”

Tiếp đó Miêu Doanh Đông ngẩng đầu lên, nói với Tống Dương, “Các người tìm phiên dịch, không để ý chồng của phiên dịch đi theo chứ?”

Sắc mặt của Tống Dương đã rất khó coi rồi.

Cuối cùng anh nói một câu, “không để ý!”

Sau đó, anh đi rồi.

Sau khi anh đi, Miêu Đông Doanh một câu cũng không nhắc đến Tống Dương, đang nói chuyện vui với Khâu Đông Duyệt.

Quả nhiên đúng như Từ Thiến nói, hai người họ người đàn người hát ngày càng ngày có tướng phu thê.

Sau khi ăn xong cơm, hai người đi bộ về nhà.

Vốn dĩ là lái xe đến, Khâu Đông Duyệt đói rồi mà, bây giờ hai người họ muốn đi bộ về nhà, xe của Miêu Doanh Đông để người của nhà hàng lái về đậu ở vị trí đậu xe dưới lầu.

Khâu Đông Duyệt khoác cánh tay Miêu Doanh Đông, hưởng thụ thế giới hiếm hoi của hai người Bước đến dưới lầu ở một nơi kín gió, Khâu Đông Duyệt bị trẹo một chân, trong chớp mắt dựa vào bức tường sau lưng, Miêu Doanh Đông đỡ lấy cô.

Cô thuận thế dựa vào tường, đang chuẩn bị bước đi, liền bị Miêu Doanh Đông ôm chặt lấy.

Nơi bức tường chắn gió, gió xuân thổi đến ấm nồng, ánh trăng đêm nay rất đẹp.

Miêu Doanh Đông chăm chú nhìn ngắm Khâu Đông Duyệt, tóc của Khâu Đông Duyệt bị gió thổi rối tung, Miêu Doanh Đông vén ra sau tai cho cô.

Dáng vẻ của cô như một chú chim muốn dựa vào nhưng lại sợ anh, dậy lên trong lòng Miêu Doanh Đông dục vọng chinh phục.

Anh dần dần cúi đầu, hôn Khâu Đông Duyệt.

Hình như, hình như thời khắc như thế này, giữa hai người họ rất ít, cho nên, Khâu Đông Duyệt có một chút không biết làm sao đối phó.


Vị chát nơi đầu lưỡi không biết là nên hòa vào cùng anh, hay là ngăn cản anh.

Anh siết Khâu Đông Duyệt rất chặt rất chặt, dáng người cô thấp hơn anh không ít, cho nên cả người bị ép chặt trong vòng tay của anh, bị anh hôn, hôn đến nghẹt thở, không hít thở được.

Miêu Doanh Đông cởi áo của cô, bọc cô trong áo của mình.

Tay của anh đang cởi áo ngực của cô, Khâu Đông Duyệt biết anh muốn làm gì, cô muốn từ chối, dù sao đây cũng là ở nơi đông người, nhưng căn bản không phải là đối thủ của anh.

Dưới ánh trăng nhẹ nhàng, sắc mặt của Khâu Đông Duyệt trắng ngần lại pha chút màu xanh.

Cô bị Miêu Doanh Đông bế lên, dựa vào tường.

Cô cứ ép giọng nói của mình trong cổ họng, giống như tiếng mèo kêu, kêu đến nỗi lòng anh bay bổng.

Chưa đến nửa tiếng, Miêu Doanh Đông bế Khâu Đông Duyệt lên, đi về nhà.

Sau khi về đến nhà, đặt cô trên giường, anh cứ như vậy hôn cô, nghiền ngẫm cô.

Tối hôm nay, luận văn của Khâu Đông Duyệt vẫn chưa viết xong, cũng quên luôn chiều mai phiên dịch cho Minh Thị.

Ngày hôm sau, khi cô tỉnh lại, đã 11 giờ trưa rồi, anh vẫn đang ngủ.

Khâu Đông Duyệt nhìn anh một cái, nhớ đến tối hôm qua hai người cuồng nhiệt nóng bỏng, bất giác cười một cái, tiếp đó, cô dậy đánh răng rửa mặt, tắm rửa, đi vào thư phòng xem tài liệu phiên dịch của Minh Thị.

Tài liệu là Tống Dương từ sớm đã gửi cho cô, cô không nghe thấy, bên dưới Tống Dương còn hỏi một câu, Duyệt Nhi đã nhận được chưa? Cô cũng không trả lời.

Cô đi đến thư phòng chưa bao lâu, Miêu Doanh Đông liền dậy rồi.

Khâu Đông Duyệt không đóng cửa phòng thư phòng, nhìn thấy anh mặc đồ ở nhà đi ra, trước tiên ngẩng đầu nhìn anh một cái, tiếp đó, lại cắn nhẹ môi dưới, cúi đầu đi xem sách.

Nhưng mà trong lòng rối bời như này, làm sao có tâm trạng xem sách chứ? “Chút nữa cùng nhau ăn sáng chứ?”

Miêu Doanh Đông hỏi.

“Uh.”

“Ăn cái gì?”

“Em tính xem.”

Miêu Doanh Đông chỉ là nhìn một cái Khâu Đông Duyệt cúi đầu, trong tay cầm bút, đang vẽ bậy.

Cho nên, trải qua đêm hôm qua—— Trong lòng ngọt ngào giống như mật ong.

Lúc ăn cơm, hai người họ vô cùng tình tứ.

Hôm nay Miêu Doanh Đông dậy trễ, không đi làm, cũng bởi vì chiều nay anh cùng đi đến Minh Thị với Khâu Đông Duyệt.

Khâu Đông Duyệt lại là vừa trên xe xem tài liệu, vừa đang mặc niệm cái gì.

Khâu Đông Duyệt là một người khả năng lĩnh hội kiến thức cực kì cao, vô cùng thông minh, bởi vì thông minh, cho nên, đối với tất cả việc học cô đều hiểu hết, nhưng đều học không giỏi, thuộc kiểu người vạn năng.


Miêu Doanh Đông đã biết thói quan xem sách trên xe của cô, không có gì.

Đến Minh Thị, Khâu Đông Duyệt đi đến địa điểm họp, ngồi bên cạnh Tống Dương.

Đây là vị trí mà phiên dịch thường ngồi.

Miêu Doanh Đông ngồi phía sau trên một cái ghế không mấy quan trọng, vừa tốt có thể quan sát được dáng vẻ của Tống Dương và Khâu Đông Duyệt.

Tống Dương hôm nay có chút không tự nhiên.

Phòng hội nghị người đến dần dần đông, Khâu Đông Duyệt bắt đầu lật xem ghi chép của chính mình.

Sau khi bắt đầu cuộc họp, hai tai của cô căng lên, vừa nghe vừa đem những từ quan trọng ghi chép lại, rồi dịch cho Tống Dương nghe.

Từ lúc bắt đầu cho đên kết thúc, cô đều không nhìn qua Miêu Doanh Đông lấy một cái, bởi vì không có thời gian.

Ánh mắt của Miêu Doanh Đông, lại cứ không hề chớp chăm chú nhìn Khâu Đông Duyệt.

Rất chăm chú, rất đẹp.

So với lần trước làn phiên dịch cho anh, đã thành thục rồi, thái độ cũng tự nhiên thoải mái hơn nhiều.

Kết thúc cuộc họp, Khâu Đông Duyệt thở dài một hơi.

Đợi đến khi người trong phòng họp đều đi hết rồi, lúc chỉ còn lại 3 người Khâu Đông Duyệt, Miêu Doanh Đông và Tống Dương.

Tống Dương từ trong xấp tài liệu bên cạnh rút ra một phong thư, nói, “Duyệt Nhi, thù lao của em!”

Khâu Đông Duyệt hết sức lo sợ, “đây là công ty của anh em, em đến giúp đỡ thôi!”

“Thù lao của phiên dịch là rất cao, dù là giúp đỡ, cũng không thể miễn phí, cầm lấy.”

Tống Dương cầm tiền đẩy về phía trước mặt của Khâu Đông Duyệt.

Ánh mắt dò xét của Khâu Đông Duyệt nhìn Miêu Doanh Đông một cái.

Miêu Doanh Đông khoanh hai tay lại, ngồi phía đối diện, “Nếu như là người ta cho em, thì em cầm lấy đi.!”

“Dạ!”

Khâu Đông Duyệt thấp giọng, cầm lấy tiền.

Một lát sau, cô đi đến trước mặt Miêu Doanh Đông, đem tiền trong bức thư giao cho Miêu Doanh Đông.

Giống như học sinh nhặt được tiền, đang giao cho chú cảnh sát, “Học tiếng tây Ban Nha là anh để em đi học, anh để em dùng tiếng Tây Ban Nha tìm thấy tự tin, cũng là anh để em học nghiên cứu sinh, đây là số tiền lần đầu tiên em kiếm được, đương nhiên giao cho anh! Tuy là không nhiều, nhưng cũng coi như là tấm lòng của em!”

Khóe miệng của Miêu Doanh Đông bỗng nhiên nở nụ cười.

Anh ngồi ở đó, giơ tay ra vuốt tóc của Khâu Đông Duyệt, “Duyệt Nhi ngoan, biết ơn báo đáp!Có người vợ như này, chồng còn muốn cầu gì nữa.”

Nghe đến đây Tống Dương ở bên kia trên bàn họp làm tài liệu kêu rất to rất to.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận