Rất Yêu, Rất Yêu Em

Sau khi Khâu Đông Duyệt ngồi xuống, món ăn đã bưng lên.

Từ sau khi cô ta mang thai, thường xuyên chóng mặt, cho nên, một tay của cô ta chống trên bàn, kê lại cái đầu của bản thân.

Miêu Doanh Đông lần này đều gọi món ăn có thịt, còn có một món cá, rau thì gọi ít.

“Là dì nói với anh, hiện nay em thích ăn thịt sao?”

Khâu Đông Duyệt hỏi.

Trước khi cô ta có thai, không thích ăn thịt, hiện nay

-

- Không có lại không muốn ăn.

Miêu Doanh Đông ăn rất ít, luôn nhìn vào Khâu Đông Duyệt.

“Đúng.”

Anh ta nói.

Khâu Đông Duyệt tuy là ăn rất chậm, nhưng mà ăn từ từ, thịt cũng ăn rất nhiều.

“Thật tình là hiện nay em, cũng rất hận anh đó.



Khâu Đông Duyệt nói.

“Hận như thế nào?”

Miêu Doanh Đông nhẹ nhàng lắc lư ly rượu nho trong tay, và hỏi.

“Chính là hận đó!”

Cơn hận xen lẫn tình yêu và thù hận đó.

“Là muốn ăn tươi nuốt sống hay là muốn lột da xẻ thịt?”

Anh ta lại hỏi, cười và hỏi Khâu Đông Duyệt.

Khâu Đông Duyệt không trả lời nữa, cô ta nhẹ nhàng che lại chiếc bụng của mình.

Hiện nay cô ta biết, một con người từ lúc chưa chào đời lại bắt đầu nhớ nhung là một cảm giác như thế nào, là đau thương, tâm tư nhạy cảm, sự nhớ nhung này khác với sự nhớ nhưng của Miêu Doanh Đông.

Mặc dù Miêu Doanh Đông như thế nào đi nữa, với cô ta cũng có một ngăn cách.

Người bé nhỏ trong bụng của cô ta, khiến cô ta có thể trải nghiệm được cơn đau như cắt.

Đây là tình thân, lần đầu tiên trong cuộc đời Khâu Đông Duyệt ném được mùi vị của tình thân.

Ban đầu cô ta cũng suy nghĩ bản thân là một người máu lạnh, nhưng mà hiện nay, cô ta tình nguyện chạm đến tình thân.


Lượng ăn hiện nay của Khâu Đông Duyệt, là gấp đôi của trước đây.

“Em ăn ít lại.”

Miêu Doanh Đông nói.

Khâu Đông Duyệt không quan tâm, cho một mình cô ta ở lại năm tháng trên núi, trong lòng cô ta vô cùng oán hận.

Mặc dù trước đây cô ta bỏ đi hai đứa con của anh ta là không đúng, nhưng cô ta hiện nay đã không còn như vậy nữa.

Khâu Đông Duyệt càng ăn nhiều vào, ăn như lang thôn hổ yên.

Miêu Doanh Đông nhìn thấy bộ dạng phản nghịch của cô ta, trong lòng nghĩ, đây mới là bộ dạng nên có của cô gái hai mười mấy tuổi.

Sau khi ăn xong, Miêu Doanh Đông đưa Khâu Đông Duyệt quay về trên núi.

Khâu Đông Duyệt khoác lại cánh tay của Miêu Doanh Đông, bởi vì bụng của cô ta có chút to rồi, không tiện cho lắm.

Cô ta hy vọng vĩnh viễn khoác lại cánh tay của Miêu Doanh Đông, không để cô ta một mình nữa.

Đến trang viên, Khâu Đông Duyệt bước vào trong phòng, Miêu Doanh Đông quay lưng muốn đi.

Khâu Đông Duyệt chặt chẽ nắn lại lòng bàn tay, cô ta quay lưng lại với anh ta.

Cô ta vô cùng hận, động tác của bước chân.

Cơ thể của cô ta có chút nghiêng, nhìn sang anh ta, bước chân của anh ta rất nhanh.

Bụng của Khâu Đông Duyệt thấy đau, đứa con ngay lập tức từ bên này lộn qua bên kia.

Trước đây đứa con cũng từng đạp qua, nhưng mà rõ ràng như vậy là chưa có, Khâu Đông Duyệt giật mình, quay đầu nhìn vào người đó.

Cô ta đứng đó, lớn tiếng hét lên, “Anh quay lại!”

Miêu Doanh Đông đứng lại, quay lưng, bước vào trong.

Khâu Đông Duyệt liền quay người, tay đấm vào trước ngực của anh ta, “Anh không quan tâm em cũng thôi đi, đứa con là của đó, anh cũng không quan tâm sao?”

Tiếp theo, cô ta ngẩng cao đầu lên, nước mắt rong rong nhìn vào anh ta.

Khâu Đông Duyệt trời sinh đã có khí chất mềm mại đáng yêu, từ khi một mình lên trên núi, từ khi có đứa con này, từ khi ác mộng của tuổi thơ từ từ rời xa cô ta, từ khi cô ta học được tiếng Tây Ban Nha, trong con người đã tràn đầy khí chất tài hoa, rất có mùi vị đó, thoải mái lại kiêu ngạo.

Đứa con vẫn còn đang đạp, cô ta nắm lại tay của Miêu Doanh Đông, thì bắt đầu sờ trên bụng của bản thân.

“Đây là đứa con của anh, lần đầu tiên đứa con đạp nhiều như vậy đó, anh cũng không quan tâm sao?”

Khâu Đông Duyệt hỏi, ánh mắt nhìn thẳng vào anh ta.

Hiện nay cô ta oán hận anh ta muốn chết, đôi mắt đã tràn đầy sự oán hận.

Miêu Doanh Đông nhặn dò dì giúp việc mấy câu, cho họ đi ngủ.

Anh ta bế lại Khâu Đông Duyệt, thì quay về phòng ngủ.


“Cũng khá nặng đó.”

Anh ta nói.

Khâu Đông Duyệt chặt chẽ ôm lại cổ của anh ta, một câu cũng không nói.

Trên giường, Khâu Đông Duyệt mang cổ trôn sâu trước ngực của Miêu Doanh Đông, đang khóc, “Em biết em bỏ đi đứa con của anh là em không đúng, em đã biết lỗi rồi, anh chuẩn bị trừng phạt em đến khi nào chứ, cũng nữa năm rồi, vẫn chưa đủ sao? Một mình em mang theo đứa con sống trên núi, anh cũng không đến thăm em, năm tháng rồi đó, thời gian anh đến đây cũng không có năm ngày.”

Miêu Doanh Đông luôn nhắm lại đôi mắt, không nói chuyện.

Khâu Đông Duyệt nhìn thấy anh ta không nói chuyện, đã thay đổi chủ đề, “Thời gian gần đây anh có bận không?”

“Vẫn như trước đây!”

Khâu Đông Duyệt càng ngày càng hận, không bận, cũng không đến thăm cô ta, xem ra là đang trừng phạt cô ta đó.

Khâu Đông Duyệt không muốn anh ta đi.

Cho nên, sau khi trải qua một đêm, hai người đã trải qua một cuộc tình thân mật.

Mỗi lần anh ta cũng như bình thương vậy bảo vệ lại cái bụng của Khâu Đông Duyệt, động tác đi sâu vào trong mà rất cẩn thận.

Khâu Đông Duyệt cảm thấy, có thể mỗi lần anh ta cũng vì điều này mà đến đây.

Nhưng mặc dù là vì thứ này đến đây, cô ta cũng không nở cho anh ta đi.

Anh ta đã nói rồi, đợi sau khi cô ta sinh con, sẽ đưa đơn ly hôn cho cô ta.

Sáng mai, khi Khâu Đông Duyệt thức dậy, đã ho mấy tiếng.

Miêu Doanh Đông vẫn còn trong phòng ngủ, đã nghe thấy, nhưng anh ta không nói gì cả.

Khâu Đông Duyệt tức giận.

Từ trên giường lấy lên cái gối nằm, thì quăng vào anh ta.

Miêu Doanh Đông chạy rất nhanh, tốc độ của chiếc gối không theo kịp cái bóng của anh ta, đã nhẹ nhàng rơi xuống sàn.

Miêu Doanh Đông cảm thấy phía sau có gì đó, quay đầu qua nhìn.

Nhìn thấy những đạo cụ mà cô gái nhỏ này trút giận với anh ta.

Cũng khá mới mẻ đó, cô ta cũng bắt đầu biết quăng đồ vào anh ta rồi.

Qua một hồi, cô ta từ phòng ngủ bước ra ngoài phòng khách, nói với dì giúp việc, “Tôi ho rồi, mua thuốc cho tôi.”

Miêu Doanh Đông không có nhìn cô ta, thì bước ra từ phòng khách.

Khâu Đông Duyệt biết anh ta muốn đi, nước mắt bập bập rơi xuống.


Cô ta bắt đầu đánh vào bụng của mình, “Cha của con chỉ là đến thăm con thôi, chưa từng đến qua thăm mẹ, không có nhìn mẹ

- -”

Tiếp theo ngẩng đầu thì lớn tiếng khóc oà lên.

Tuy rằng là khóc lớn tiếng, nhưng mà dì giúp việc cảm thấy khóc lớn tiếng như vậy lại có một cảm giác vui vẻ.

Cô ta đột nhiên quay đầu qua, nhìn vào trước cửa nói một câu, “Miêu Doanh Đông, anh có biết mẹ ho sẽ ảnh hưởng đến thai nhi không?”

“Đợi sau này bà Miêu giả vờ ho cho giống hơn!”

Miêu Doanh Đông nói.

Khâu Đông Duyệt giận đến dẫm chân, đứng trong phòng khách.

Sau khi Miêu Doanh Đông đi, trong lòng Khâu Đông Duyệt luôn có cơn giận.

Sau khi Miêu Doanh Đông lên xe, Khâu Đông Duyệt gửi cho anh ta một tin wechat: Khi nào ly hôn? Miêu Doanh Đông cười cười, không trả lời.

Chiêu trò của Khâu Đông Duyệt, trước mặt anh ta một hiệp cũng không chống nổi.

Bên kia lại nói: “Không nói chuyện sao? Anh là chó con sao? Anh là chó con!”

Miêu Doanh Đông sống hơn ba mươi mấy năm, lần đầu tiên bị người khác gọi là chó con.

Anh ta lấy điện thoại qua, bắt đầu trả lời bằng lời thoại: Chồng của em đang lái xe! Anh là chó con, đứa con là gì chứ? Khâu Đông Duyệt bị anh ta nói đến vô lời, chỉ lại giận ầm lên.

Cô ta từ trên giường tuỳ ý lấy lên chiếc gối thì quăng xuống sàn.

Cô ta muốn tức chết đi được! Cô ta trả lời: Anh chính là chó con, anh chính là, chính là anh! Khâu Đông Duyệt tức muốn điên.

Qua một hồi, dì giúp việc nói với Khâu Đông Duyệt, nói là một lát nữa sẽ có bác sĩ đến khám thai cho Khâu Đông Duyệt.

Khâu Đông Duyệt không được tập trung “Ừ”

Một tiếng.

Bác sĩ kiểm tra huyết áp của cô ta, còn có tim thai, đều rất ổn định.

Khâu Đông Duyệt đột nhiên nhớ ra gì đó, “Bác sĩ, là bé trai hay là bé gái vậy?”

Bác sĩ giữ rất kín đáo nói, “Anh Miêu không cho tôi nói.”

“Anh ta biết sao?”

Khâu Đông Duyệt hỏi.

“Đúng.”

“Vì sao anh ta không cho nói chứ?”

Khâu Đông Duyệt lại hỏi, “Anh ta không cho nói, vậy tôi làm sao chuẩn bị quần áo cho con chứ? Còn có đồ dùng mới cho trẻ sơ sinh nữa đó?”

“Ông Miêu nói, ông ta sẽ chuẩn bị.”

Khâu Đông Duyệt trợn hai mắt lên, anh ta có thể chuẩn vị gì chứ? Miêu Doanh Đông ở trong nhà.

Tam Nhi và Lịch Viễn đến, Lịch Viễn xách theo mấy túi đồ lớn, Tam Nhi xách theo túi nhỏ.


“Anh hai, quần áo của con anh, còn có nhiều loại đồ dùng, đều chuẩn bị hết rồi đó.”

Tam Nhi mang một túi để vào trên ghế sofa, “Sau này lần lượt vẫn còn rất nhiều thứ, đợi đó nha, anh nhanh chóng chuẩn bị một căn phòng sơ sinh.

Không thôi, mua lại cho tiểu Miêu của chúng ta một căn nhà mới.

Em luôn cảm thấy tiểu Miêu sau này chắc chắn rất nghịch ngợm, không giống như Duyệt Nhi, em cảm thấy đứa con này chính là đến chọc anh đó, cố tình gây phiền phức cho anh!”

“Không còn cách, thời vận không tốt.

Có một đứa con trai.”

Tam Nhi nhìn xung quanh căn nhà, cảm giác nếu như có một đứa con trai, căn nhà nhất định sẽ lại nhỏ hơn.

“Tam Nhi vất vả em rồi.”

Miêu Doanh Đông nói.

Vẫn là bộ dạng không kinh sợ khi thấy chuyện quái lạ như bình thường.

“Không vất vả.”

Tam Nhi vui mừng, “Nhưng mà anh hai xưa nay anh đều muốn có một đứa con gái, lần này đến một đứa con trai, anh có tâm trạng như thế nào?”

“Số mệnh.

Có thể như thế nào chứ? Loài giống của bản thân, bản thân tự thu hoạch, đây không thể oán trời trách đất được!”

Miêu Doanh Đông nói.

Từ khi Khâu Đông Duyệt có đứa con này, tâm trạng rất rối loạn, nóng nảy không yên.

Mùa hè đã qua đi, thời tiết cóchút mát, nhưng thân nhiệt của cô ta vẫn rất cao, ngủ không được yên giấc, thường xuyên đi lại trong phòng.

Mỗi khi lúc đó, cô ta sẽ đọc một bài thơ của Tây Ban Nha, có liên quan đến tâm lý học.

Mỗi khi đó, cô ta giống như một người tu hành vậy, ở trong phòng đi qua đi lại, bước qua bước lại, yên ổn trái tim của bản thân: Đây là một con phố dài dằng dặc và vắng vẻ.

Tôi bước đến phía trước trong bóng đêm, tôi vấp ngã, té ngã.

Lại đứng lên, bàn chân của tôi, tôi đi trong sự ngở ngàng, Đạp trên những miếng đá cô đơn lạnh lẽo, còn có những chiếc lá khô.

Ở phía sau tôi, một người khác cũng đạp trên miếng đá, lá khô.

Khi tôi bước chậm lại, anh ta cũng bước chậm theo.

Nhưng khi tôi chạy nhanh, anh ta cũng chạy nhanh theo.

Khi tôi quay lưng qua nhìn: Nhưng không có ai cả.......

Khâu Đông Duyệt cảm thấy bài thơ này phù hợp tâm trạng của cô ta.

Mỗi khi cô ta buồn phiền, thì đọc bài thơ này.

Hôm đó, sau khi bác sĩ kiểm tra xong quay về, Khâu Đông Duyệt gửi tin wechat cho Miêu Doanh Đông: Đứa con là trai hay là gái? Miêu Doanh Đông không có trả lời, bởi vì anh ta đang bận, rõ ràng không có xem điện thoại.

Khâu Đông Duyệt cứ nghĩ anh ta cố tình không trả lời cô ta, cô ta hận chết anh ta rồi, cô ta lại trả lời: Em hận anh! Em hận anh! Từ giây phút anh giam cầm em, thì em đã hận anh muốn chết! Qua một hồi, Miêu Doanh Đông mới trả lời: Hận chết anh đã nói qua rất nhiều lần rồi, có thể tìm chút mới mẻ không? Khâu Đông Duyệt lại hỏi: Em tốt xấu cũng là mẹ của đứa con, anh dựa vào đâu không cho em biết giới tính của con chứ? Miêu Doanh Đông lại không trả lời.

Khâu Đông Duyệt rất nhanh đã tức điên lên, cô ta xém tí đã làm rơi chiếc điện thoại vào trong gốc của ghế sofa.

Khâu Đông Duyệt che lại đầu, một bộ dạng muốn phát điên, và nói, “Em hận chết anh, Miêu Doanh Đông, em hận chết anh!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận