Rất Yêu, Rất Yêu Em

Miêu Doanh Đông đang xem tin nhắn, tay vuốt ve cằm.

Anh khốn nạn? “Người Tây Ban Nha đó bao nhiêu tuổi?”

Miêu Doanh Đông lại hỏi.

“Hình như gần bằng tuổi cậu.

Giọng nói khá trầm ổn.”

Bảo mẫu trả lời.

“Nhìn kỹ ông ta!”

Miêu Doanh Đông lại gửi một tin nhắn cho bảo mẫu.

Buổi trưa, Khâu Đông Duyệt và tác gia Tây Ban Nha cùng ăn cơm, bây giờ bảo mẫu một bước cũng không rời khỏi cô, dù sao cũng là thai phụ hơn năm tháng, lại còn mang thai quý tử sinh ra đã ngậm thìa vàng của Miêu gia.

Tác gia Tây Ban Nha gọi cho Khâu Đông Duyệt rất nhiều đồ ăn, hỏi cô thích ăn gì, Khâu Đông Duyệt nói, cô rất thích ăn thịt.

Người ta liền gọi cho cô rất nhiều món, cô ăn rất vui vẻ.

Cô vô ý liếc mắt nhìn xung quanh, liền nhìn thấy Miêu Doanh Đông cùng một cô gái đi ra từ tòa nhà đối diện.

Khâu Đông Duyệt cau mày, cô gái đó nhìn rất có rạng rỡ, nụ cười ngọt ngào, Miêu Doanh Đông cũng đang ở một bên cười, dáng vẻ hai người rất hòa hợp.

Trong lòng Khâu Đông Duyệt chua xót, vô cùng khó chịu.

Có lẽ họ đã ở bên nhau lâu rồi.

Lúc Khâu Đông Duyệt nói chuyện với tác gia Tây Ban Nha, có chút mất hồn, nụ cười gượng gạo.

Mấy ngày này tác gia Tây Ban Nha đều ở khách sạn, sau khi tiễn anh ta về, xe của nhà xuất bản lại đưa Khâu Đông Duyệt về biệt thự ở trên núi, tài xế còn nhìn đánh giá tòa biệt thự mấy lần, có thể mua nổi nơi này cũng cần số tiền không nhỏ.

Lúc cô giúp việc dìu Khâu Đông Duyệt về phòng, điện thoại của Khâu Đông Duyệt reo lên.

Vào trong phòng ngồi xuống, cô cảm giác như đã hao tổn tất cả sức lực.

Cầm điện thoại ra xem, là Miêu Doanh Đông gửi tin nhắn đến, chỉ có ba chữ: Miêu Cẩm Thiêm.

Khâu Đông Duyệt cau mày, “Là ai?”

Bên kia trả lời: Con trai.

Khâu Đông Duyệt ngây ra một lúc, tên của con trai đã đặt xong rồi? Không hề nói với cô một tiếng, đã quyết định xong? Khâu Đông Duyệt nghiến răng.

Từ sau khi mang thai, cảm xúc của cô rất dễ kích động, mất bình tĩnh, mỗi lần như vậy, cô đều cầm một quyển sách tiếng Tây Ban Nha lên xem.

Tác gia Tây Ban Nha nói với cô, nói học viện mà anh làm chủ nhiệm, có một khóa bồi dưỡng dịch giả, nếu Khâu Đông Duyệt muốn, anh sẽ tiến cử, để cô đến Tây Ban Nha học.

Khâu Đông Duyệt cảm thấy điều kiện này rất hấp dẫn, cô chưa từng đi Tây Ban Nha.

Cô vừa đi đi lại lại trong phòng khách, đứa bé trong bụng lại động đậy.

“Quốc Khánh, đừng nghịch, mẹ con chúng ta phải đấu tranh! Mẹ sẽ học tập thật tốt, con phải ủng hộ mẹ!”

Khâu Đông Duyệt vuốt ve bụng một lúc, vỗ về con trai, cô tin, lời của mẹ, con trai có thể nghe thấy, bởi vì sau khi cô nói xong, đứa bé liền không động đậy nữa.

Khâu Đông Duyệt cảm thấy loại cảm giác này rất kì diệu.

Đứa bé có thể nghe thấy, còn có thể tâm ý tương thông với cô? Khâu Đông Duyệt cười, tiếp tục đọc sách, bởi vì có “Quốc Khánh”

bên bạnh, cho nên, cô cảm thấy rất ấm áp.

Từ sau khi thai nhi biết động đậy, trong lòng Khâu Đông Duyệt dần trở nên bình tĩnh, ấm áp.

Có đã nghĩ rất lâu, loại ấm áp này, có lẽ chính là “Tình yêu của mẹ”

Khóe môi cô đọng ý cười, “Tình yêu của mẹ”

! Quá trình mang thai, có thể khiến người ta trưởng thành rất nhiều.

“Sau này con sẽ hiểu học một ngoại ngữ quan trọng như thế nào.

Có một lần, khi ở Venezuela, mẹ và người khác đàm phán bằng tiếng Anh, họ đều cho rằng mẹ không hiểu tiếng Tây Ban Nha, nói riêng với nhau làm sao đối phó với mẹ, nhưng mẹ đều nghe hiểu hết, tiếng Tây Ban Nha cũng coi như là môn học lúc còn trong bụng của con đó.”

Khâu Đông Duyệt nhẹ nhàng vuốt ve bụng.

Điều này làm cho cô giúp việc bên cạnh hổ thẹn rất lâu, cho rằng Khâu Đông Duyệt đang ám chỉ bà.

Cô giúp việc này hiểu tiếng Tây Ban Nha, bởi vì lúc trước kết hôn, chồng của bà là người Tây Ban Nha, cho nên, ngôn ngữ hàng ngày bà có thể nghe hiểu.

Miêu Doanh Đông đến vào thứ hai.

Anh vừa đến, trong lòng Khâu Đông Duyệt liền cảm thấy chua xót, liền nhớ đến lúc anh cùng người phụ nữ khác đi ra từ tòa nhà đối diện.

Miêu Doanh Đông thấy Khâu Đông Duyệt đang học, nói, “Chăm chỉ nhỉ!”

Khâu Đông Duyệt gấp sách lại, nói, “Đi đi, Quốc Khánh ngủ rồi.”

Miêu Doanh Đông cau mày, hỏi, “Quốc Khánh là ai?”


Khâu Đông Duyệt lại nói, “Con trai tôi!”

Miêu Doanh Đông càng nhíu chặt mày hơn, “Không phải đã đặt tên rồi sao? Miêu Cẩm Thiêm, đã nói với em rồi, sao lại còn đặt cái tên quê mùa này?”

Miêu Doanh Đông đỏ bừng mặt, “Quê mùa vậy đó! Thì sao? Chúng ta...tôi...sinh nhật của tôi vào ngày quốc khánh, nên gọi là Quốc Khánh không được sao? Tên ở nhà gọi là Quốc Khánh, tôi thích!”

Tên ở nhà thì tên ở nhà, chỉ cần tên chính thức không phải cái tên quê mùa này là được! Khâu Đông Duyệt lên giường, Miêu Doanh Đông cũng lên giường.

Khâu Đông Duyệt nghiêng người về một phía, Miêu Doanh Đông cũng ở phía sau ôm lấy cô.

Giận dỗi với anh không biết bao nhiêu lần, nhưng dù sao cũng là người cô rất yêu rất yêu, nhớ lại hoàn cảnh hôm đó, trong lòng Khâu Đông Duyệt liền vô cùng đau đớn.

“Anh đã có phụ nữ rồi, còn đến tìm một thai phụ bụng to làm gì!”

Khâu Đông Duyệt nắm chặt ga giường nói.

“Ngủ với em quen rồi!”

Anh nói.

Khâu Đông Duyệt lại nắm chặt lấy ga giường.

“Là đơn ly hôn của tôi đến đúng lúc cho anh lí do để đến với cô ta sao?”

Khâu Đông Duyệt lại hỏi.

Miêu Doanh Đông nghiêng đầu, “Em nhìn thấy rồi?”

Khâu Đông Duyệt nghiến chặt răng, “Cũng thấy không ít! Qua khoảng thời gian này, tôi sẽ đi Tây Ban Nha.”

“Bao lâu?”

“Khoảng một tháng!”

Miêu Doanh Đông dựa vào cổ Khâu Đông Duyệt, nói bên tai cô, một hơi thở nóng ấm phả lên cổ cô.

Khâu Đông Duyệt biết anh muốn làm gì, liền nói, “Anh và cô ta cũng thế này sao?”

“Không có!”

“Chúng ta ly hôn rồi, như thế này không được!”

Khâu Đông Duyệt cảm thấy, lúc đêm tối tĩnh lặng, tim của anh ở rất gần cô.

Trái tim cô liền mềm yếu.

Miêu Doanh Đông bật dậy, hôn nhẹ vành tai và mặt của cô, rất dịu dàng, khiến Khâu Đông Duyệt cảm thấy ngứa ngáy, thời khắc này rất ấm áp.

Miêu Doanh Đông nhẹ nhàng tiến vào trong cô.

Khâu Đông Duyệt rên nhẹ một tiếng.

Sự ấm áp từ trong da thịt, lần nữa khiến trái tim cô trở về như lúc trước.

Cô nhớ anh hận anh, rốt cuộc cũng bởi vì yêu anh.

Khâu Đông Duyệt ôm cổ Miêu Doanh Đông, “Lần trước là em không đúng, vẫn luôn là em không đúng, em không nên viết đơn ly hôn.

Em cũng không nên có ý định bỏ đứa trẻ, em không nên giận dỗi với anh, là em không hiểu chuyện, em hối hận rồi, hối hận đến đứt từng khúc ruột, sau này, em theo đuổi anh có được không? Anh đừng qua lại với người phụ nữ khác nữa, em nhìn thấy hai người dây dưa, trái tim em liền thắt lại, vô cùng khó chịu.”

“Ồ? Ghen à?”

Môi của Miêu Doanh Đông rời khỏi mặt Khâu Đông Duyệt.

“Ừm.”

Khâu Đông Duyệt đáp.

“Vừa nãy em nói gì, trước cái câu đừng qua lại với phụ nữ khác nữa.”

Miêu Doanh Đông hỏi.

“Em theo đuổi anh! Em biết điều kiện của anh rất tốt, yêu cầu cao, nhưng ít nhiều chúng ta cũng từng là vợ chồng, anh đối với em cũng không phải không có cảm giác có phải không?”

Dáng vẻ Khâu Đông Duyệt rất đáng thương, “Em nhỏ hơn anh gần một con giáp, cho nên anh cứ xem như em là con nít không hiểu chuyện đi.

Em ngày nào cũng ở đây một mình, nhớ anh đến khó chịu, anh lại ở cùng người phụ nữ khác.”

Sau đó, liền rơi nước mắt.

“Anh rất khó theo đuổi.”

Miêu Doanh Đông nói.

“Vậy anh cho em chút cơ hội đi, có được không?”

Khâu Đông Duyệt cầu xin anh, cô biết anh rất khó theo đuổi, nếu như dễ, cũng không đến mức độc thân hơn ba mươi năm.

“Được.”

Miêu Doanh Đông đồng ý.


Cho nên, Khâu Đông Duyệt liền ôm chặt lấy cổ Miêu Doanh Đông, nhắm chặt mắt lại, để anh hôn lên, rất thoải mái, liền nhớ đến một câu anh từng nói, “Vợ không qua nổi chồng”

Là Khâu Đông Duyệt luôn ở trong phúc mà không biết hưởng.

Ngày hôm sau, Miêu Doanh Đông phá lệ không rời đi, đợi Khâu Đông Duyệt dậy cùng nhau ăn sáng.

Khâu Đông Duyệt tỉnh dậy, nhìn thấy anh ngồi bên bàn ăn xem báo, liền mỉm cười.

Cô đặc biệt hỏi anh muốn ăn gì, cô bảo cô giúp việc làm.

Miêu Doanh Đông nói món anh thích đã nói với cô giúp việc, cô ấy đang làm.

Miêu Doanh Đông gật đầu chậm nửa nhịp.

Miêu Doanh Đông nhìn cô thêm vài ánh mắt.

“Là người nào nói, muốn theo đuổi tôi?”

Anh hỏi.

“Vâng.”

Khâu Đông Duyệt gật đầu.

Nhìn thấy trên bàn có một chén cháo, cô múc ra, cầm thìa đút cho Miêu Doanh Đông từng muỗng từng muỗng.

Vừa đút vừa hỏi, “Có nóng không?”

Những việc này, cô đã làm quen từ lâu, chỉ là tâm trạng bây giờ với trước kia không giống nhau.

Trước kia ít nhiều đều mang theo ý lấy lòng, bây giờ là thật lòng đối tốt với người đàn ông của mình.

“Hôm nay tan làm, tôi sẽ không về.”

Miêu Doanh Đông nói.

“Em biết rồi.”

Khâu Đông Duyệt không vui trả lời.

Năm tháng này số lần anh đến không quá năm lần, nhưng gần đây cũng coi như là nhiều.

Cô đã bị đày vào lãnh cung, bây giờ phải tìm cách đắc sủng trở lại.

“Chiều nay, bác gái Từ của em bảo tôi về nhà ăn cơm.”

Miêu Doanh Đông vừa húp cháo mà Khâu Đông Duyệt đút cho,vừa nói.

Đầu óc anh rất tỉnh táo, anh biết bây giờ phải đổi xưng hô từ mẹ thành “Bác gái Từ”

, như vậy mới có thể nhắc nhở Khâu Đông Duyệt, việc hai người đã ly hôn.

Buổi chiều, Miêu Doanh Đông trở về nhà Từ Thiến.

Từ Thiến hỏi, Doanh Đông, tên của con trai con đã chọn xong chưa?”

“Chọn xong rồi, con rể của mẹ đã chọn cùng con, Miêu Cẩm Thiêm.”

Miêu Doanh Đông ngồi trên bàn, vừa ăn, vừa nói.

“Mẹ và cha con thấy cái tên này không tệ, có đặt tên ở nhà cho đứa bé chưa?”

Từ Thiến lại hỏi.

Đũa ăn cơm của Miêu Doanh Đông ngừng lại một chút, nói, “Đặt rồi, Quốc Khánh!”

Từ Thiến nhìn không được, đập bàn cười to, vừa cười vừa vỗ bàn, “Quốc Khánh, Quốc Khánh”

“Bà cười cái gì? Tôi thấy cái tên này rất hay, không phải lúc trước cũng có nhiều người gọi là Quốc Khánh sao.

Lúc tôi còn nhỏ cũng muốn được gọi là Quốc Khánh, đáng tiếc, ông nội con không cho, cái tên này rất yêu nước mà, hơn nữa, con và vợ của con không phải đều sinh ra vào ngày quốc khánh sao, cho nên mới đặt cái tên Quốc Khánh có phải không?”

Miêu Chánh Đào nghiêm chỉnh nói.

“Đại khái là vậy.”

Miêu Doanh Đông nói.

Anh cũng cảm thấy cái tên này rất khó nghe.

“Đúng rồi, con và Hạ gia hợp tác thế nào rồi? Tiểu thư Hạ gia là người mạnh mẽ, làm việc cũng rất có thủ đoạn.”

“Là đối tác hợp tác kinh doanh tốt!”

Miêu Doanh Đông trả lời.


Chuyện Khâu Đông Duyệt muốn đi Tây Ban Nha mấy ngày sau liền chuẩn bị xong.

Mặc dù tác gia Tây Ban Nha vẫn chưa về nước, nhưng chuyện tiến cử, anh đã làm xong, hơn nữa, việc kí hợp đồng phiên dịch với nhà xuất bản cơ bản cũng đã xong, Khâu Đông Duyệt ở Mỹ cùng không còn việc gì nữa.

Khâu Đông Duyệt muốn thương lượng với Miêu Doanh Đông.

Hôm đó, Khâu Đông Duyệt gửi tin nhắn cho Miêu Doanh Đông, hỏi anh có về không? Miêu Doanh Đông nói, “Có việc sao?”

“Ừm, chuyện lần trước em nói với anh, dù sao cũng cần anh đồng ý.”

Khâu Đông Duyệt nói.

Cho nên, buổi chiều, Miêu Doanh Đông đến.

Khâu Đông Duyệt bảo cô giúp việc làm vài món ngon cho Miêu Doanh Đông.

Miêu Doanh Đông ngồi bên bàn ăn, Khâu Đông Duyệt đứng bên cạnh, tại vì cứ ngồi hoài cũng khó chịu, cho nên cô mới đứng bên cạnh anh.

“Em muốn nghỉ phép một thời gian.”

Khâu Đông Duyệt nói.

“Một thời gian? Bao lâu?”

Miêu Doanh Đông ngước đầu lên, hỏi cô.

“Chắc khoảng một tháng, lần trước đã nói với anh, tác gia Tây Ban Nha tiến cử em đến học viện của anh ta học khóa phiên dịch một tháng, em muốn đi.”

Khâu Đông Duyệt nói, có một loại dáng vẻ bi thương của “Tráng sĩ một đi không trở về”

“Một thai phụ bụng to như em, đi Tây Ban Nha?”

Miêu Doanh Đông liếc mắt nhìn bụng của Khâu Đông Duyệt.

‘Phải.”

“Không đi không được sao?”

“Không được!”

Miêu Doanh Đông bị nghẹn, liền nhấc tay bưng cốc nước lên uống một ngụm, “Không phải nói là muốn theo đuổi tôi sao, ra nước ngoài thì theo đuổi thế nào?”

Anh dựa người về phía sau.

“Sau này em sinh con xong, cơ hội ra nước ngoài học sẽ không nhiều nữa.

Nếu em muốn tiếng Tây Ban Nha của mình vững chắc thì càng phải nỗ lực học tập, không thể chỉ qua loa được, hơn nữa, em như vậy cũng vì muốn theo đuổi anh mà.”

Khâu Đông Duyệt nói.

“Cách hơn mười vạn tám ngàn mét theo đuổi tôi?”

Miêu Doanh Đông nói.

“Không phải, em sẽ cố gắng học tập, em muốn cho mọi người biết, em cũng rất lợi hại, cũng có nhiều tiền, em cũng...”

Khâu Đông Duyệt nói một tràng.

“Em cũng thế nào?”

Miêu Doanh Đông hỏi cô.

“Em cũng không kém!”

Miêu Doanh Đông nghe lời này, rất lâu sau vẫn không nói gì.

Qua một lúc lâu, anh mới nói, “Đi đi!”

“Thật sao?”

Nghe thấy anh đồng ý, Khâu Đông Duyệt rất vui mừng.

“Thật.

Tôi cho một cô giúp việc đi theo em.”

Miêu Doanh Đông quay đầu về phía nhà bếp nhìn hai cô giúp việc, trong đó có một người hiểu tiếng Tây Ban Nha, đi theo cô có lẽ tiện hơn.

Năm ngày sau Khâu Đông Duyệt lên đường, lúc này cô đã sắp mang thai được sáu tháng, lên máy bay.

Miêu Doanh Đông không đến tiễn cô.

Anh vẫn luôn ở trong phòng làm việc, mở cuộc họp, nhưng trong lòng lại có chút không yên.

Ở bên Tây Ban Nha, nhà ở đã được tác gia Tây Ban Nha giúp Khâu Đông Duyệt thu xếp ổn thỏa, chỉ có một tháng, lại chỉ có mỗi Khâu Đông Duyệt và cô giúp việc ở, bởi vì thời gian rất ngắn, cho nên, Khâu Đông Duyệt cả ngày lẫn đêm đều lao vào học, nếu như học mệt rồi, cô sẽ nói chuyện với Quốc Khánh, nói đã mang cậu bé ra nước ngoài, đến chiêm ngưỡng đất nước Tây Ban Nha xinh đẹp.

Có lúc Khâu Đông Duyệt sẽ gửi ảnh ở trường học cho Miêu Doanh Đông, cô nói, “Doanh Đông, đây là khuôn viên trường em.”

“Doanh Đông, ở đây trời rất đẹp, em và con cũng rất tốt! Còn 26 ngày nữa em trở về rồi.”

“Doanh Đông...”

“Doanh Đông...”

......

Bây giờ cô gọi anh là Doanh Đông, không gọi chồng, cũng không gọi Ethan.

Xưng hô rất bình đẳng.

Lần này đến Tây Ban Nha, tâm trạng của Khâu Đông Duyệt rất tốt, dù sao, đời này cô đi ra nước ngoài cũng không nhiều, ngoại trừ lần Miêu Doanh Đông đưa cô đi Thụy Sỹ, thì Tây Ban Nha cũng được xem là một quốc gia phát triển.

Có một lần, cô và người giúp việc đi dạo phố, mua cho Miêu Doanh Đông hai chai rượu vang, khá đắt.

Cô giúp việc vô ý buông ra một câu tiếng Tây Ban Nha khiến Khâu Đông Duyệt rất kinh ngạc, cô mơ hồ quan sát cô giúp việc.


“Cô biết tiếng Tây Ban Nha?”

Khâu Đông Duyệt hỏi.

Cô giúp việc rất xấu hổ, nói, “Xin...xin lỗi, phu nhân, là ông chủ không cho tôi nói ra.”

Khâu Đông Duyệt cau mày, trong đầu nhớ lại, những lời nào của cô đã bị người giúp việc này nghe thấy.

Không nghĩ không biết, vừa nghĩ đến liền giật mình.

Tác gia Tây Ban Nha nói Miêu Doanh Đông khốn nạn, cô cũng đã nói với tác gia Tây Ban Nha rằng, trước kia cô cũng chỉ là một nhân viên công ty bình thường, nuôi gia đình cũng là cả một vấn đề, đương nhiên, lúc nhìn thấy Miêu Doanh Đông đi ra đi vào cũng một người phụ nữ lạ, liền muốn hạ thấp lời của Miêu Doanh Đông.

Còn nữa, Khâu Đông Duyệt tiếp tục suy nghĩ, nếu dì giúp việc vốn là người của Miêu Doanh Đông, làm sao có thể nói với cô chuyện Miêu Doanh Đông quan hệ lung tung với phụ nữ chứ? Cho nên, việc anh ta ra ngoài tìm phụ nữ...

“Rốt cuộc anh ta có ra ngoài tìm phụ nữ hay không?”

Khâu Đông Duyệt hỏi.

“Phu nhân, người đây là...ông chủ không cho tôi nói.”

Cô giúp việc nói.

“Đừng có làm tôi tức giận, động thai khí, bà không gánh nỗi trách nhiệm này đâu.”

“Ông chủ rất tốt, loại chuyện này, cậu ấy sao có thể làm được? Cậu ấy chỉ muốn khiêu khích cô, không muốn cô vì mang thai con trai cho cậu ấy mà áy náy, còn nữa, chuyện cô cắt đồ vest của cậu ấy, thực ra cậu ấy rất vui vẻ, bởi vì, cuối cùng cô cũng bình đẳng với cậu ấy, không còn nhìn cậu ấy từ xa nữa, phu nhân, thật ra ông chủ đối với cô rất tốt..”

Khâu Đông Duyệt không nói câu nào, im lặng trở về nhà.

Lúc đang nằm trên giường, hai mắt cô nhìn chằm chằm lên trần nhà, suy nghĩ thật kĩ chuyện này.

Tâm tư tinh tế và động cơ của Miêu Doanh Đông, Khâu Đông Duyệt hiểu rõ.

Hai mắt cô ẩn chứa nước mắt, anh luôn đối với cô tốt như vậy, cô lại luôn hiểu lầm anh.

Là cô không tốt.

Có lẽ chuyện chứng nhận ly hôn cũng là giả.

Anh muốn giúp cô sớm thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn, muốn cô mang thai con anh, khiến cô hiểu rõ cốt nhục tình thân là gì, muốn cô học tập, trước giờ đều không sợ cô sẽ trở nên mạnh mẽ, lúc cô yếu đuối, anh cũng chưa từng chê cô.

Khâu Đông Duyệt cô có tài đức gì chứ? Sau nửa đời khốn khổ, ông trời lại mang đến cho cô một người chồng tốt như vậy? Cô thật sự cần phải theo đuổi anh.

Nhưng mà, nếu anh đã không nói ra, Khâu Đông Duyệt cũng sẽ vờ như không biết.

Cô chỉ mong ngày về nước mau mau tới.

Thời gian một tháng trôi qua rất nhanh.

Lúc Khâu Đông Duyệt về nước, không có nói với Miêu Doanh Đông.

Xuống máy bay, cô liền đi thẳng tới công ty của Miêu Doanh Đông.

Vừa mở cửa, Miêu Doanh Đông đang ngồi sau bàn làm việc của anh, xem tài liệu.

Nghe tiếng cửa, anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy Khâu Đông Duyệt.

Im lặng một lúc, anh hỏi, “Về rồi?”

“Ừm.”

Khâu Đông Duyệt đi đến bên cạnh anh, ôm lấy cổ anh, “Em đã về, rất nhớ anh, cho nên liền trở về, em đã mua cho anh hai chai rượu vang, cô giúp việc mang về nhà rồi.”

“Giác ngộ không tồi, còn biết mua quà về cho tôi.”

Miêu Doanh Đông nói.

Khâu Đông Duyệt cúi người ôm lấy cổ Miêu Doanh Đông.

“Em sai rồi! Chồng à, em sai rồi!”

Khâu Đông Duyệt khóc lên, “Là em không đúng, là em hiểu lầm anh, cắt quần áo của anh, là em không đúng, em biết mình phạm tội không thể tha, nhưng anh tha thứ cho em có được không? Nể tình em mang thai con của anh, tha thứ cho Duyệt Nhi đi.

Cầu xin anh đó, chồng!”

Cô đã biết, Miêu Doanh Đông không hề ngạc nhiên.

Dù sao, trong một tháng cô ở cùng với người giúp việc mọi việc đều được báo cáo lại với anh.

Việc cô giúp việc biết tiếng Tây Ban Nha bị bại lộ cũng đã nói với anh, cho nên Khâu Đông Duyệt đã đoán ra những chuyện khác cũng không lạ, cô cũng không ngốc.

“Nếu đã giác ngộ ra một số chuyện, vậy có thể về nhà rồi!”

Miêu Doanh Đông nói.

Khâu Đông Duyệt ôm lấy Miêu Doanh Đông, khóc đến mức nước mắt nước mũi đều chảy ra.

Cô vô cùng nhớ Miêu Doanh Đông, qua lần hiểu lầm rồi làm lành này, tình cảm của hai người càng thêm sâu đậm.

Khâu Đông Duyệt đã dọn về nhà ở, mấy tháng này ở nhà, cô vẫn tiếp tục công việc biên dịch, cô giúp việc biết tiếng Tây Ban Nha vẫn tiếp tục ở lại bên Khâu Đông Duyệt, người còn lại không cần nữa, bởi vì có rất nhiều việc Khâu Đông Duyệt có thể tự mình làm được, không cần nhiều người chăm sóc mình như vậy.

Thời gian này, Miêu Doanh Đông và Khâu Đông Duyệt cũng dính nhau mọi lúc có thể.

Bởi vì trước đó hai người có rất nhiều chuyện chưa nói, cho nên bây giờ bắt đầu tâm sự với nhau, không hề cảm thấy đối phương tẻ nhạt.

Ba tháng sau, một ngày mùa đông, Miêu Cẩm Thiêm ra đời.

Dường như tất cả mọi người, đều rất trông đợi biểu tình của Miêu Doanh Đông, còn hơn trông đợi sự ra đời của đứa trẻ.

Mọi người đều muốn nhìn xem, một Đông ca luôn lạnh lùng xa cách, một Đông ca luôn chờ mong con gái, sẽ chào đón con trai của mình như thế nào.

Trong phòng sinh, Khâu Đông Duyệt đang sinh con.

Bên ngoài phòng sinh, Cố Nhị, Miêu Doanh Cửu, Cố Tam Nhi, Nam Lịch Viễn, Từ Thiến, Miêu Chánh Đào, Cố Minh Thành, Khương Thục Đồng, tất cả mọi người đều đang nhìn Miêu Doanh Đông.

Biểu tình Miêu Doanh Đông vô cùng bình tĩnh, thấy mọi người đều đang nhìn mình chằm chằm, nói, “Sao vậy? Chuyện tôi không cần đứa con trai này, ai ai cũng biết rồi sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận