Rể Cuồng

Lâm Chi Diêu lái xe chở Vương Thu Cúc đến cổng tiểu khu, hỏi Vương Thu Cúc: “Mẹ, mẹ nói thật với con, mẹ còn nợ tiền bên ngoài không?"

Sắc mặt Vương Thu Cúc đột nhiên trở nên rất đặc sắc, nhăn nhó nói: “Ừ... còn... còn hai tỷ bốn... Thêm cả nhà cũng thế chấp cho ngân hàng rồi..."

Lâm Chi Diêu nhíu mày, Vương Thu Cúc nhìn sắc mặt đen kịt của Lâm Chi Diêu, sợ đến mức không dám nói thêm câu nào.

Một lúc sau, Lâm Chi Diêu lấy điện thoại chuyển khoản cho Vương Thu Cúc sáu tỷ rồi nói: “Chuộc nhà về, trả hết số tiền còn nợ, mẹ nhớ là chuyện này đừng để Mộng Thần biết..."

Vương Thu Cúc nhìn số dư sáu tỷ trong điện thoại, há to miệng, một lúc lâu cũng không nói nên lời... Bởi vì bây giờ Lâm Chi Diêu và Thẩm Mộng Thần vẫn chưa kết hôn lại, nhưng hôm nay Lâm Chi Diêu đã cứu bà ta, lại còn chuyển tiền cho bà ta.

Chỉ trong một thời gian ngắn đã xài hết mấy tỷ. Lúc này trong lòng Vương Thu Cúc rất phức tạp. Giơ tay lên rồi cho mình một tát.

"Lâm Chi Diêu, khi trước đều do lỗi của mẹ, con đừng có trách móc Mộng Thần. Đều do mẹ cả, Lâm Chi Diêu, con kết hôn lại với Mộng Thần đi, mẹ cực kì ủng hộ con..." Vương Thu Cúc hít thở sâu, rất phức tạp mà nói với Lâm Chi Diêu. Bây giờ điều bà ta sợ nhất là Lâm Chi Diêu và Thẩm Mộng Thần không kết hôn lại. Con rể tốt như thế đi đâu tìm được đây...

Lâm Chi Diêu châm thuốc rít một hơi: “Mẹ, con sẽ kết hôn lại với Mộng Thần, Giang Hằng nói với mẹ rằng anh ta cho con cổ phần của Cửu Châu, nhưng mẹ đừng nghĩ nhiều, con không cần, con chỉ hỏi anh ta ít tiền. Bây giờ trả nợ cho mẹ nên xài hết rồi, lúc này mẹ còn ủng hộ con và Mộng Thần kết hôn lại không?"

Vương Thu Cúc sửng sốt, nhưng sau đó thì vội vàng gật đầu: “Lâm Chi Diêu, mẹ không quan tâm, bây giờ đã chuộc nhà lại, cũng trả hết nợ rồi, mẹ đã thỏa mãn, sau này con và Mộng Thần sống tốt là được..."

Lâm Chi Diêu sâu sắc nhìn Vương Thu Cúc, sau đó gật đầu: “Được, vậy chuyện hôm nay mẹ đừng để Mộng Thần biết, bao gồm cả chuyện mẹ đã từng thế chấp nhà cho ngân hàng..."

Vương Thu Cúc vội vàng gật đầu, từ nay khi bà ta ở trước mặt Lâm Chi Diêu, Lâm Chi Diêu hoàn toàn thành người đáng tin cậy của bà ta rồi.

Lâm Chi Diêu lái xe đưa Vương Thu Cúc đến dưới lầu, sau khi Vương Thu Cúc đi lên lấy hợp đồng thế chấp nhà, Lâm Chi Diêu lại đưa bà ta đến ngân hàng trả nợ...

Sau khi tới dưới lầu, Vương Thu Cúc xuống xe, thấy Lâm Chi Diêu không xuống bèn đi tới bên cạnh Lâm Chi Diêu nói: “Lâm Chi Diêu, con... Con cũng cùng lên đi..."

Lâm Chi Diêu nhíu mày nói: “Mẹ, Mộng Thần nói con cho cô ấy một thời gian để bình tĩnh lại, mấy hôm nay con vẫn cố gắng ít xuất hiện trước mặt cô ấy. Dù sao khi cô ấy đến Thiên Hải tìm con, bên cạnh con có người phụ nữ khác, trong lòng cô ấy không thoải mái..."

"Ừ... Vậy thôi, mẹ lên trước đây... Nhưng Lâm Chi Diêu à, con cũng đừng nôn nóng, mẹ là người từng trải, vợ chồng son có mâu thuẫn... cũng bình thường thôi." Vương Thu Cúc thở dài.

Lâm Chi Diêu gật đầu, sau khi Vương Thu Cúc lên lầu, khi Lâm Chi Diêu đang định lái xe đi. Thẩm Mộng Thần đột nhiên gọi điện thoại cho anh: “Tôi thấy anh rồi, đừng đi, tiệc mừng thọ của bà nội sắp bắt đầu rồi, lát nữa chúng ta cùng đi qua..."

Lâm Chi Diêu xuống xe nhìn, Thẩm Mộng Thần đang đứng ở ban công tầng bốn, Thẩm Mộng Thần đứng trên lầu nhìn anh. Lâm Chi Diêu gật đầu, vào trong xe...

. . .

Bảy giờ tối, tầng một khách sạn Giang Nam thành phố Giang Nam rất náo nhiệt, hôm này là đại thọ tuổi bảy mươi của bà Thẩm, chủ nhà họ Thẩm. Bà Thẩm mặc trang phục đời Đường màu đỏ, tuy mái tóc hoa râm nhưng rất tinh thần.

Lúc này bà Thẩm ngồi ở ghế chính của bàn đầu tiên trong phòng tiệc, bên cạnh bà ta đều là người cốt cán của nhà họ Thẩm, vợ chồng bác cả Thẩm Vu Ân của Thẩm Mộng Thần, vợ chồng bác hai Thẩm Chấn Hoa, và một vài đối tác có quan hệ mật thiết với nhà họ Thẩm. Bàn thứ nhất đã đủ người, hiển nhiên là không giữ chỗ cho Vương Thu Cúc và Thẩm Mộng Thần.

Khi Lâm Chi Diêu, Vương Thu Cúc và Thẩm Mộng Thần đến cửa khách sạn, Lâm Chi Diêu lập tức bị anh họ của Thẩm Mộng Thần, Thẩm Nhất Bân ngăn lại. Thẩm Nhất Bân mặc bộ vét màu trắng, lối ăn mặc phong lưu phóng khoáng đứng ở cửa khách sạn nghênh đón khách khứa.

Thẩm Nhất Bân cười nói với Thẩm Mộng Thần: “Em Mộng Thần đấy à, em càng ngày càng đẹp nhỉ, em và mẹ mau vào đi, bà nội đều đã ngồi rồi..."

Thẩm Mộng Thần gật đầu rồi định đi vào trong, nhưng sau đó Thẩm Nhất Bân bèn cười lạnh ngăn Lâm Chi Diêu lại: “Lâm Chi Diêu, cậu đừng vào, tối nay là tiệc mừng thọ của bà nội, không chỉ có người nhà họ Thẩm mà còn có đối tác làm ăn nữa, đều là nhân vật lớp trên, cậu đừng đi vào gây mất mặt..."

Thẩm Mộng Thần nhướng mày, xoay người nhìn Thẩm Nhất Bân chằm chằm: “Anh ấy là chồng em, cũng là người nhà họ Thẩm, tại sao không thể vào?"

Sắc mặt của Vương Thu Cúc cũng xấu đi: “Thẩm Nhất Bân cháu có ý gì vậy? Lâm Chi Diêu là người ngoài chứ gì? Haha, vậy trong mắt người nhà họ Thẩm, có phải thím cũng là người ngoài không?"

Thẩm Nhất Bân biến sắc, nghi ngờ nhìn Vương Thu Cúc, chẳng phải bà Vương Thu Cúc này vẫn luôn coi thương Lâm Chi Diêu hay sao? Sao thái độ hôm nay lại hơi lạ thế này?

Nhưng Thẩm Nhất Bân vẫn cười lạnh: “Haha, thím ba cứ đùa, tuy chú ba đã qua đời nhưng thím và chú ba đã kết hôn hơn hai mươi năm, thím tất nhiên là người nhà họ Thẩm rồi. Nhưng Lâm Chi Diêu ấy à, cậu ta là con rể đến ở rể thì không nên vào mà mất mặt. Bây giờ, bên trong có rất nhiều người, đều là người có mặt mũi ở thành phố Giang Nam này, Lâm Chi Diêu vào rồi, chẳng phải thím khiến bà nội mất mặt hay sao?"

Thẩm Mộng Thần nhíu mày, lúc định nói chuyện thì bị Lâm Chi Diêu kéo lại. Lâm Chi Diêu lắc đầu với cô rồi nói: “Thôi không sao, tôi không vào, tôi ở ngoài chờ em và mẹ..."

"Nhưng anh..." Khi Thẩm Mộng Thần còn định nói gì đó, bị Lâm Chi Diêu cười từ chối.

Lâm Chi Diêu cười nói với Vương Thu Cúc: “Mẹ, mẹ và Mộng Thần đi vào đi, không cần để ý đến con..."

Vương Thu Cúc thở dài gật đầu nói: “Ừ được, Lâm Chi Diêu à, con đừng để bụng nhé..."

Lâm Chi Diêu cười, Vương Thu Cúc kéo Thẩm Mộng Thần vào. Thẩm Mộng Thần đi tới cửa còn quay đầu lại nhìn Lâm Chi Diêu. Trong lòng cô chẳng vui vẻ gì, nhà họ Thẩm còn chẳng chịu cho Lâm Chi Diêu bước vào cửa!

Sau khi Thẩm Mộng Thần vào rồi, Thẩm Nhất Bân mới cười lạnh nhìn Lâm Chi Diêu nói: “Haha, không ngờ thằng vô dụng là cậu vẫn tự biết mình đấy chứ? Đúng là khiến tôi bất ngờ..."

"À..." Lâm Chi Diêu cười lạnh, đúng là hứng thú đáp lại Thẩm Nhất Bân cũng chẳng có.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui