Rể Cuồng

Thẩm Mộng Thần cúi đầu xuống, cảm thấy mắt mình nhức nhối, nước mắt sắp rơi, nhưng ngay sau đó, cô hít một hơi thật sâu, cố gắng nhịn trở về. Khi cô ngẩng đầu lên lần nữa, trên mặt đã có một nụ cười nhẹ, cô nhìn Lâm Chi Diêu với nụ cười đó.

Thẩm Mộng Thần yên lặng ngồi đối diện Lâm Chi Diêu, nhìn anh, nhìn Lâm Chi Diêu. Trong mắt cô mang theo một sự trìu mến, mang theo một cảm giác an toàn.



Sau khi ăn xong, Thẩm Mộng Thần tự mình quay về công ty, Lâm Chi Diêu nói tiễn cô nhưng cô không chịu mà tự mình rời đi. Lý do tại sao cô không để Lâm Chi Diêu tiễn là vì cô muốn ở một mình. Ở một mình trong im lặng.

Dù chỉ một mình đi trên con đường, nhưng trái tim cô lại tràn đầy ngọt ngào, thứ ngọt ngào được người đàn ông cô thích âm thầm che chở, đó là cảm giác được yêu.

Từ đầu đến cuối, Lâm Chi Diêu đều không hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, gặp phải khó khăn gì. Nhưng Lâm Chi Diêu đã bí mật giúp cô giải quyết nó một cách hoàn hảo. Cô không cần phải nói nhiều điều, nhưng anh sẽ vì cô mà làm.

Lúc này Thẩm Mộng Thần đã có ý nghĩ ngày mai sẽ tái hôn với Lâm Chi Diêu. Lần này cô muốn gả cho anh, làm người vợ chân chính của anh, là một đời một thế của anh, thực sự gả cho Lâm Chi Diêu, làm vợ cả đời anh, yêu anh thật tốt, dùng tất cả những gì của cô để yêu anh.

Cho nên vừa nãy ở lối vào khách sạn Bán Nguyệt Loan, Thẩm Mộng Thần từ chối Lâm Chi Diêu tiễn cô. Bởi vì cô sợ, thực sự sợ mình không kiềm chế được mà đưa Lâm Chi Diêu đến Cục Nội vụ, trực tiếp nhận giấy đăng ký kết hôn.

Thật ra trong lòng Thẩm Mộng Thần đã xác định kiếp này cô chỉ gả cho Lâm Chi Diêu. Nhưng nếu bảo cô và anh lấy chứng nhận kết hôn như vậy, cô cũng sẽ cảm thấy không cam lòng. Dù sao thì cô và anh vẫn chưa yêu nhau. Hơn nữa khi Lâm Chi Diêu ở thành phố Thiên Hải, cho dù anh có phải đang trêu tức cô hay không, nhưng chuyện Lâm Chi Diêu và Trần Viên Viên ở bên nhau cô vẫn chưa hoàn toàn buông xuống được.

“Lâm Chi Diêu, xin hãy cho em thêm một thời gian, dù chỉ một tháng hay vài ngày cũng được. Trước khi chúng ta tái hôn, em muốn có một mối quan hệ tốt với anh, thực sự có một mối quan hệ tốt với anh…” Thẩm Mộng Thần thầm nói với Lâm Chi Diêu.

Thẩm Mộng Thần vừa nghĩ xong, chậm rãi ngẩng đầu nhìn ánh nắng rực rỡ, trên mặt lộ ra ý cười, khuôn mặt ửng đỏ, phảng phất có hương vị của thiếu nữ rung động, thật quyến rũ…

Sau nửa tiếng, Thẩm Mộng Thần bước vào phòng làm việc với nụ cười hạnh phúc, cô bước đi mạnh mẽ, khi các đồng nghiệp trong văn phòng nhìn thấy cô, có thể cảm thấy Thẩm Mộng Thần ngày hôm nay dường như đã bớt phiền muộn, trút được phần nào gánh nặng.

Thẩm Mộng Thần hít một hơi thật sâu, tự tin ngồi vào ghế, bắt đầu làm việc một cách tràn đầy năng lượng. Lúc bốn giờ chiều, Thẩm Mộng Thần đang làm việc thì nhận được tin nhắn Messenger từ Lâm Chi Diêu.

“Mộng Thần, anh nhớ em…”

Lâm Chi Diêu chỉ gửi một câu như thế này đã khiến Thẩm Mộng Thần không còn động lực làm việc. Thẩm Mộng Thần không muốn nói chuyện với Lâm Chi Diêu, dù sao cũng là thời gian làm việc, nên cô tiếp tục làm việc chăm chỉ. Giả vờ là rất bận rộn.

Nhưng ngay sau đó, Thẩm Mộng Thần ngừng làm việc, thở dài thườn thượt trong lòng. Mở cửa sổ trò chuyện Messenger, cắn môi, mặt ửng hồng, cô trả lời Lâm Chi Diêu: “Chưa tan làm…”

Ngay sau khi Thẩm Mộng Thần gửi xong, Lâm Chi Diêu đã trả lời trong vài giây: “À, được thôi, em bận thì thôi vậy, làm việc xong anh sẽ đón em…”

Thẩm Mộng Thần cảm thấy tim mình đập nhanh, trả lời đơn giản cho Lâm Chi Diêu: “Ừm…”



Đúng lúc này, trong phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Cửu Châu, Lâm Chi Diêu đóng giao diện trò chuyện với Thẩm Mộng Thần, cầm một tài liệu lên đọc. Thẩm Mộng Thần nói hiện tại cô vẫn đang làm, cho nên với suy nghĩ thẳng nam của anh. Mặc dù anh sẽ rất nhớ cô nhưng dù sao cũng hãy làm việc trước, chỉ còn hai tiếng nữa là đến giờ tan sở, thời gian sẽ trôi qua rất nhanh.

Buổi trưa lúc anh trở về, Giang Hằng hỏi Lâm Chi Diêu có muốn cho Thẩm Nhược Tuyết gặp một chút không. Vốn dĩ chiều nay Giang Hằng sẽ ra tay Thẩm Nhược Tuyết. Nhưng đã bị Lâm Chi Diêu từ chối.

Đối với Lâm Chi Diêu, Thẩm Nhược Tuyết, Thẩm Nhất Bân hay gì đó, hoàn toàn là một sự tồn tại có thể tùy ý bóp chết như con sâu cái kiến. Nhưng bây giờ Thẩm Mộng Thần vừa mới trải qua đau đớn, Lâm Chi Diêu thật sự không có tâm trạng đối phó với Thẩm Nhược Tuyết. Điều quan trọng nhất đối với anh lúc này là phát triển tình cảm với Thẩm Mộng Thần.

Trong lòng Lâm Chi Diêu, một ngàn Thẩm Nhược Tuyết cũng không thể so với một nụ cười của Thẩm Mộng Thần. Cho nên cứ để Thẩm Nhược Tuyết bay nhảy một hoặc hai ngày nữa đi, để cô ta cảm nhận hương vị của sự sợ hãi. Sau đó để cô ta chịu đựng sự tức giận khủng khiếp của Lâm Chi Diêu…

Chỉ là trong lúc Lâm Chi Diêu đang nghiêm túc xem hồ sơ, Thẩm Mộng Thần đột nhiên gửi đến một tin nhắn: “Lâm Chi Diêu, em cũng nhớ anh…”

Khi Lâm Chi Diêu nhìn thấy tin nhắn này, trong lòng lập tức vui mừng khôn xiết, kích động không chịu được. Anh muốn trả lời Thẩm Mộng Thần mấy chữ, nhưng anh gõ rồi lại xóa, sau đó lại gõ lại. Cuối cùng Lâm Chi Diêu chỉ có thể bày tỏ tình cảm của mình bằng một hàng icon hoa hồng lớn.

“Tối về ăn cơm, mẹ làm canh gà, tối qua anh không ăn, hôm nay mẹ cố tình nấu lại…” Thẩm Mộng Thần lại trả lời.

Lâm Chi Diêu nhanh chóng trả lời: “Được thôi, Mộng Thần, hay bây giờ chúng ta về đi, anh sẽ lái xe xuống tầng dưới công ty…”

Thẩm Mộng Thần lại trả lời: “Không được, như thế sẽ có ảnh hưởng xấu đấy, chúng ta còn đang ở cùng một công ty. Nếu lan rộng ra thì sẽ xấu hổ biết bao nhiêu. Mặc dù anh và Giang Hằng là bạn bè hay anh em. Nhưng như vậy không ổn, đợi đến khi tan làm đi…”

Lâm Chi Diêu trả lời: “Ừm, được rồi, đợi đến giờ tan làm, tan làm anh sẽ tới công ty đón em…”

Thẩm Mộng Thần trả lời lại: “Vâng…”

Nói chuyện với Thẩm Mộng Thần xong, Lâm Chi Diêu kích động nhảy dựng lên. Nắm chặt tay. Chỉ có lúc này, Lâm Chi Diêu mới thực sự hiểu được bản thân mình yêu Thẩm Mộng Thần đến nhường nào!

Nghĩ đến hồi ở thành phố Thiên Hải anh đã làm tổn thương Thẩm Mộng Thần hết lần này tới lần khác, Lâm Chi Diêu hận không thể cho bản thân hai cái tát. Anh đã hứa kiếp này sẽ không để Thẩm Mộng Thần buồn, không để cô phải khóc. Nhưng trong vài tháng ở Thiên Hải, anh đã tự tay mình làm tổn thương cô sâu sắc, khiến cô tổn thương tê tâm liệt phế.

Khi vẻ mặt đau khổ của Thẩm Mộng Thần ở Thiên Hải hiện lên trong tâm trí anh, Lâm Chi Diêu cảm thấy trong lòng rất đau.

“Mộng Thần, lần này anh muốn yêu đương chân thành với em, lần này anh nhất định sẽ khiến em hạnh phúc.” Lâm Chi Diêu nắm chặt tay, trong lòng thề.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui