Rể Hổ Hào Môn


Sau khi rời khỏi Đại Minh Thánh Thiện, Trần Thanh Xuyên trở lại công ty.
Trong văn phòng, anh tìm thấy Bao Tư Hà và đưa cho ông ta những bằng chứng mà anh lấy được từ Phùng Ngọc Đông.
"Có thứ này, ông có thể đánh chết Lưu Trường Viễn không?"
Trần Thanh Xuyên không muốn phiền phức, anh muốn để một chuyện đơn giản như vậy cho Bao Tư Hà làm.
Nhưng điều tưởng chừng như đơn giản với anh hóa ra lại là một khó khăn lớn đối với Bao Tư Hà.
"Tôi không có khả năng đó.

Dù có bằng chứng này, tôi cũng không thể làm gì được, hắn có kẻ chống lưng ở trụ sở chính.”
Trần Thanh Xuyên suy nghĩ một chút, cũng đúng, nếu có kẻ chống lưng trong trụ sở chính, vậy thì Bao Tư Hà thực sự không thể đánh chết Lưu Trường Viễn.
Anh gật đầu: "Được rồi, tôi sẽ tự mình đánh chết ông ta."
Sau khi nói xong, Trần Thanh Xuyên gọi cho Ngô Thiến Thiến: "Bảo Lưu Trường Viễn đến văn phòng của tôi ngay bây giờ."
Cúp điện thoại, Bao Tư Hà ở bên cạnh nói: "Sếp Trần, nếu không có việc gì nữa thì tôi đi ra ngoài trước đây."
Trần Thanh Xuyên đúng là không có việc gì nữa, nhưng bây giờ anh lại muốn trêu chọc Bao Tư Hà công chính liêm minh này.
"Sao thế, sợ Lưu Trường Viễn đến đây sẽ nghĩ ông là người cáo trạng à.


Nhỡ tôi không đánh chết hắn, ông sợ hắn sẽ quay lại tìm ông gây phiền phức à?"
Bao Tư Hà thật sự không sợ, chỉ cảm thấy ở lại cũng không có ý nghĩa gì thôi.
Nhưng nếu Trần Thanh Xuyên đã nói như vậy thì ông ta đương nhiên không quan tâm nữa, đi tới bên cạnh tự mình rót một tách trà, sau đó ngồi trên sô pha uống trà, nhâm nhi tách trà, vắt chéo chân đọc báo, rất nhàn nhã, không sợ Lưu Trường Viễn hiểu lầm chút nào.
Không lâu sau, Lưu Trường Viễn đến văn phòng của Trần Thanh Xuyên với nụ cười rạng rỡ như nắng trên môi.
"Sếp Trần, cậu tìm tôi có chuyện gì thế?"
Trần Thanh Xuyên cười đáp: "Không có gì to tát, chỉ là một ít tài liệu tôi muốn ông xem qua thôi."
Trong khi nói, Trần Thanh Xuyên đẩy túi tài liệu chứa bằng chứng của Lưu Trường Viễn sang phía ông ta.
Lưu Trường Viễn nhận lấy rồi xem qua, trong lòng chợt choáng váng, không ngờ đây là bằng chứng về mình.
Đồng thời, ông ta cũng hiểu được ý nghĩ của Trần Thanh Xuyên, đây là chuẩn bị ra tay với ông ta trước.
Nếu đã như vậy, cũng không có lý do gì để ngụy trang nữa, dù sao cũng sắp xé rách mặt rồi.
Vì vậy, sau đó, ông ta cười ha hả nhìn Trần Thanh Xuyên: "Sếp Trần, ý của cậu là gì?"
Trần Thanh Xuyên cũng không giấu giếm, thẳng thắn trả lời: "Ý của tôi rất đơn giản, hãy trả lại tất cả thu nhập bất hợp pháp của ông cho công ty, sau đó làm lại tất cả các dự án có liên quan, và ông sẽ chịu mọi chi phí làm lại, nếu được thì chuyện này sẽ dừng lại tại đây."
Theo lý thuyết thì đây đã là câu trả lời khá hào phóng, dù sao cũng không bắt Lưu Trường Viễn phải chịu bất kỳ trách nhiệm pháp lý nào.
Nhưng sau khi Trần Thanh Xuyên nói xong, Lưu Trường Viễn liền bật cười, như thể vừa nghe được một câu chuyện cười hài hước nhất trên đời.
"Nếu cậu đã bảo tôi làm nhiều việc như vậy, vậy thì tôi cũng sẽ bảo cậu làm một việc, đó là nằm mơ giữa ban ngày đi!"

Tiếng cười tự mãn của Lưu Trường Viễn đủ để chứng minh ông ta không quan tâm đến vấn đề này, thoạt nhìn trông dáng vẻ của ông ta rất tự tin.
Và sau đó biểu hiện của ông ta quả nhiên là như vậy: "Những thứ này trong tay cậu phải được trụ sở chính của tập đoàn đóng dấu và phê duyệt mới có hiệu lực, nếu không sẽ không có hiệu lực pháp luật gì cả, cùng lắm là cảnh sát chỉ có thể điều tra tôi, nhưng không thể trừng phạt kết tội tôi.”
"Vậy nên cậu cầm cái đống giấy vụn này có ích lợi gì? Chẳng lẽ còn muốn giao cho trụ sở chính đóng dấu sao?"
Trần Thanh Xuyên thật sự nghĩ như vậy, anh muốn giao cho trụ sở chính đóng dấu.
Ngay sau khi anh thừa nhận điều này, Lưu Trường Viễn càng cười sảng khoái hơn, như thể ông ta đang cười chế nhạo một kẻ ngốc.
"Cậu thật sự muốn nộp lên trụ sở chính ư, cậu thật đáng yêu, được rồi, đi đi, cậu đi nộp đi, hiện tại cậu gửi fax qua luôn đi."
Lưu Trường Viễn ở một bên cười nhạo, nhưng lúc này Bao Tư Hà đã ngăn Trần Thanh Xuyên lại.
"Cậu không thể giao tài liệu này.

Ông ta có người ở trụ sở chính, nếu cậu nộp lên thì cũng sẽ bị giữ lại, căn bản không có tác dụng gì.”
Lưu Trường Viễn giễu cợt một tiếng: "Đúng vậy, vẫn là lão Bao hiểu tôi.

Ông ta cũng động vào tôi nhiều lần, nhưng chưa lần nào thành công.

Anh vừa nhậm chức liền muốn trêu chọc tôi.


Cậu cảm thấy tôi dễ động vào lắm sao? Hửm?"
Rất đắc ý, giờ phút này Lưu Trường Viễn khá là đắc ý, dáng vẻ không hề sợ hãi.
Trần Thanh Xuyên không thích dáng vẻ này của ông ta, vì vậy mặc cho Bao Tư Hà ngăn cản, anh nhất quyết gửi bản fax về trụ sở chính.
"Than ôi, cậu sẽ thất vọng thôi!"
Nhìn thấy bản fax đã được gửi đi, Bao Tư Hà thở dài không nói gì nữa.
Theo như lời của Lưu Trường Viễn, lúc trước ông ta rất muốn hạ Lưu Trường Viễn, nhưng vào thời khắc cuối cùng, lại bị trụ sở chính đè xuống.

Chính vì điều này mà sự công chính liêm minh của ông ta không có ích lợi gì đối với Lưu Trường Viễn, ngược lại, vì điều này mà ông ta suýt bị trụ sở chính phạt mấy lần, cũng may là nhờ có Triệu Hồng Vũ ra tay bảo vệ mới cứu được ông ta.
Đương nhiên, Trần Thanh Xuyên cũng hiểu tại sao Triệu Hồng Vũ không làm gì Lưu Trường Viễn, đây là để lại cho anh lập uy.
Vị quan mới nhậm chức có tới ba ngọn lửa, nếu ngọn lửa không cháy sáng thì làm sao răn đe được mọi người.
Lưu Trường Viễn hoành hành đủ điên cuồng rồi, chỉ cần đánh gục ông ta, mọi người trong công ty sẽ thành thật hơn, coi như giết gà dọa khỉ.
Vì vậy, Trần Thanh Xuyên đương nhiên sẽ không phụ lòng hảo ý của Triệu Hồng Vũ, hôm nay anh sẽ đánh ngã Lưu Trường Viễn, cho mọi người trong công ty nhìn thấy!
Sau khi bản fax đến trụ sở chính, không bao lâu sau, trụ sở chính đã gọi lại.
"Khoản này không có trụ sở chính đóng dấu.

Sau khi điều tra, tất cả những bằng chứng này đều là cáo buộc sai sự thật."
Ý kiến của trụ sở chính rất đơn giản và rõ ràng, đó là che đậy cho Lưu Trường Viễn.

Bản fax này vừa được gửi đi mà người bên kia đã xác minh rằng đó là một cáo buộc sai à? Thần tiên cũng không làm việc nhanh như vậy!
Ở bên cạnh, Lưu Trường Viễn đắc thắng nhìn về phía Trần Thanh Xuyên: "Làm sao vậy, hiện tại biết ngoan ngoãn thành thật chưa?"
"Tôi đã nói với cậu rồi, cậu không thể làm gì tôi đâu, thế mà cậu không tin, không phải cậu cảm thấy mình là tổng giám đốc thì giỏi lắm sao, cậu có cái rắm gì mà giỏi, không phải vẫn không làm gì được tôi sao?"
"Tôi nể mặt gọi cậu một tiếng sếp Trần, cậu cứ nhận là được, sao cứ phải gây khó dễ với tôi làm gì, cậu xứng sao? Cậu có tư cách đó sao?”
"Theo tôi thấy ấy, ha, lông của cậu còn chưa mọc hết đâu, còn non lắm, nhóc con ạ..."
Trong tiếng cười ngạo nghễ không coi ai ra gì, Lưu Trường Viễn rời khỏi phòng làm việc, dáng vẻ ngông cuồng tự cao tự đại.
Trong phòng làm việc, Bao Tư Hà nhìn về phía Trần Thanh Xuyên, cuối cùng bất lực lắc đầu.
"Được rồi, đừng quá để bụng, cứ làm quen đi.

Ai bảo phía trên chúng ta không có ai, không thể chế trụ được hắn chứ?"
Sau khi an ủi Trần Thanh Xuyên, Bao Tư Hà rời khỏi văn phòng.
Trần Thanh Xuyên vẫn vui vẻ, thật sự là rất thú vị, không thể làm gì Lưu Trường Viễn sao?
Anh vẫn không tin, hôm nay anh không chỉ hạ Lưu Trường Viễn, mà cả kẻ chống lưng cho Lưu Trường Viễn!
Vì vậy, ngay sau đó, Trần Thanh Xuyên chỉ thị cho Ngô Thiến Thiến: "Thông báo cho Lưu Trường Viễn và Bao Tư Hà, bảo cả hai vào phòng họp."
Ngồi trong phòng họp, Trần Thanh Xuyên kết nối điện thoại di động với máy tính và ngay lập tức bắt đầu chia sẻ video.
Hôm nay, anh sẽ thực hiện một cuộc gọi video trước mặt Lưu Trường Viễn và Bao Tư Hà để hỏi xem rốt cuộc có thể xử lý được Lưu Trường Viễn hay không!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận