Rể Hổ Hào Môn


Trong văn phòng, Trần Thanh Xuyên đang phê duyệt các tài liệu của công ty và thực hiện các thay đổi đối với kế hoạch hoạt động của tập đoàn.
Rất bận rộn, công ty hoạt động càng trật tự thì công việc của anh càng bận rộn.
Lẽ ra anh phải thoải mái mới đúng, nhưng anh không hề thoải mái, vì theo anh, thoải mái đồng nghĩa với việc trì trệ, thị trường trì trệ cũng giống như đi ngược dòng, không tiến ắt sẽ lùi, vì vậy anh nhất định phải nỗ lực mới được.
Ngay cả ông chủ cũng làm việc như thế này, Ngô Thiến Thiến đương nhiên cũng sẽ không lười biếng, sau khi làm xong việc của chính mình, cô ấy cũng tập trung tự học sách quản lý kinh doanh do Trần Thanh Xuyên giới thiệu, kết hợp với quyền hạn của thư ký tổng giám đốc, cô ấy cũng có thể đọc tất cả các tài liệu trong công ty để phục vụ cho việc học, việc này sẽ khiến một người vốn đã thông minh ham học như cô ấy tiến bộ cực nhanh.
Theo lời của Trần Thanh Xuyên, bây giờ cô ấy đã có thể có tư cách giữ chức một giám đốc bộ phận nhỏ.
Ngô Thiến Thiến rất hạnh phúc, nhưng tuyệt đối sẽ không bao giờ vì điều đó mà kiêu ngạo, cô ấy sẽ cố gắng hơn nữa để không phụ sự ưu ái của Trần Thanh Xuyên.
Buổi trưa hôm nay, khi cô ấy đang đọc sách sau bữa trưa thì nhân viên bảo vệ gọi nội bộ tới.
"Thư ký Ngô, có một người phụ nữ tự xưng là chủ tịch Văn hóa Đông Tinh, Tô Tuyết, muốn gặp tổng giám đốc của chúng ta, nhưng không có hẹn trước."
Không hẹn trước thì không thể gặp, đây đã là một thói quen rồi, đơn vị nào cũng sẽ như thế.
Ngô Thiến Thiến cũng muốn giải quyết theo cách thông thường, nhưng cô ấy mơ hồ nhớ rằng trước đây Trần Thanh Xuyên đã bảo cô ấy tìm một chương trình do Văn Hóa Đông Tinh sản xuất.

Về vấn đề này, cô ấy quyết định hỏi Trần Thanh Xuyên, nói không chừng là có liên quan gì đó.
Sau khi bảo nhân viên bảo vệ đợi một lúc, Ngô Thiến Thiến gõ cửa phòng Trần Thanh Xuyên và hỏi về việc này.
"Để cô ấy vào văn phòng của tôi đi."
Có câu trả lời của Trần Thanh Xuyên, Ngô Thiến Thiến đương nhiên sẽ làm theo.
Nhưng khi Tô Tuyết bước lên lầu, nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp không thua gì Triệu Hồng Vũ, Ngô Thiến Thiến đột nhiên cảm thấy xấu hổ.
Cô ấy khá tự tin vào ngoại hình của mình, nhưng cô ấy đã từng hai lần bị áp đảo.
Một lần là khi vừa mới đến công ty đã nhìn thấy Triệu Hồng Vũ, điều này đã là một đòn đả kích mạnh mẽ với cô ấy.
Một lần khác là hôm nay, vẻ đẹp của Tô Tuyết khiến cô ấy phải hứng chịu một đòn đả kích chí mạng tương tự như ngày hôm đó.
Mặc dù cô ấy đã phải chịu đả kích, nhưng với tư cách là một thư ký có năng lực, cô ấy vẫn làm rất tốt công việc của mình.
Cô ấy mỉm cười đứng dậy hỏi, sau khi xác định là Tô Tuyết, cô ấy dẫn Tô Tuyết vào phòng làm việc của Trần Thanh Xuyên.
Lúc này Trần Thanh Xuyên đang cúi đầu làm việc, nhìn đống tài liệu trên bàn là biết Trần Thanh Xuyên đang rất bận.
Lúc vào phòng làm việc, Tô Tuyết sững sờ, cô không biết nói gì khi đứng trong phòng, chỉ biết ngây ngốc đứng đó.
Trên đường đến đây, cô đã lấy hết can đảm ra rồi, hiện tại lại không có dũng khí mở miệng cầu xin Trần Thanh Xuyên nữa.
Trần Thanh Xuyên cũng không nói gì, anh chỉ lặng lẽ phê duyệt các tài liệu, sau khi phê duyệt, anh thay đổi và đặt ra kế hoạch phát triển của công ty.
Từ đầu đến cuối, Trần Thanh Xuyên không thèm để ý tới Tô Tuyết, thậm chí không thèm ngẩng đầu nhìn lên.
Tô Tuyết tiếp tục nhìn Trần Thanh Xuyên, cũng có cơ hội mở miệng, nhưng cô không mở miệng được.
Vì thế hai người cứ như vậy, một ngồi một đứng, nửa tiếng đồng hồ trôi qua.
Trên thực tế, đối với mục đích của Tô Tuyết, trong lòng Trần Thanh Xuyên đã hiểu rất rõ.
Sau khi xem chương trình ngày hôm qua, anh biết Tô Tuyết đã không nghe theo lời khuyên của mình mà rơi vào bẫy.
Anh cũng đoán được sẽ có người đến cầu xin mình, có lẽ là Chu Ngọc Hồng, hoặc Tô Quân, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ rằng đó chính là Tô Tuyết.
Theo anh, với lòng tự tôn thấm trong xương của Tô Tuyết, cô sẽ không bao giờ cúi đầu trước mặt anh.

Nhưng hiện tại rõ ràng niềm kiêu ngạo của Tô Tuyết đã bị thực tại phá vỡ, thậm chí sắp hoàn toàn tan vỡ.
Thấy vậy, Trần Thanh Xuyên cuối cùng cũng đặt bút xuống, nhìn về phía Tô Tuyết: "Cô đã rơi vào bẫy rồi à?"
Lời nói của Trần Thanh Xuyên phá vỡ bầu không khí im lặng, cũng khiến sự xấu hổ của Tô Tuyết bị đình chỉ trong chốc lát.
Cô nhẹ nhàng gật đầu, nhưng vẫn không nói gì, cô cảm thấy những lời đó quá khó nói, thật sự không thể mở miệng được.
Nhất là cô nghĩ đến việc chính mình là người đã ép Trần Thanh Xuyên đi, thế mà bây giờ cô lại chạy lại cầu xin người ta, nghĩ vậy nên cô càng khó mở miệng hơn.
Trần Thanh Xuyên nhìn chằm chằm vào Tô Tuyết, anh có thể đọc được sự bối rối trên nét mặt của Tô Tuyết, cho nên anh cũng không định đay nghiến cô quá nhiều.
"Chuyện này tôi sẽ giúp cô giải quyết, cứ vậy đi."
Nói xong, Trần Thanh Xuyên lại cúi đầu xuống, tiếp tục làm việc của mình.
Những gì Tô Tuyết không thể nói, Trần Thanh Xuyên đã chủ động nói thay cô, điều này khiến cô vô thức muốn nói tiếng “cảm ơn”.
Nhưng khi cô thực sự mở miệng, cô lại cảm thấy không thể nói nên lời.
Bởi vì cô cảm thấy cách mà Trần Thanh Xuyên cúi đầu duyệt tài liệu có chút giả tạo, và điều đó khiến cô có cảm giác như Trần Thanh Xuyên đang nói, “Cô thật sự rất phiền đấy, nhưng cô đã đến cửa cầu xin mà tôi còn không giúp thì đúng là hơi quá đáng.”
Niềm kiêu hãnh và lòng tự tôn trong lòng khiến Tô Tuyết càng nghĩ càng thấy khả năng này là khả thi nhất, thậm chí cô còn tin chắc rằng Trần Thanh Xuyên có ý như vậy.
Vì thế, ban đầu cô muốn nói "cảm ơn", nhưng lời nói đến môi lại thay đổi.
"Tôi biết tôi đã đổ oan cho anh, tôi cũng biết tôi có lỗi với anh, cũng biết không nên cầu xin anh, nhưng tôi thật sự không có lựa chọn nào khác, tôi không muốn thất bại, tôi vẫn muốn Đông Sơn tái khởi, dùng chuyện kinh doanh sau này để báo thù, cho nên tôi chỉ có thể đến cầu xin anh.”
"Tôi không có cách nào bồi thường cho anh.

Anh hoàn toàn không thiếu tiền, cũng không thiếu tài sản, cho nên thứ duy nhất tôi có thể bồi thường chính là thân thể của mình.

Tôi có thể chịu trách nhiệm nói với anh rằng thân thể của Tô Tuyết là trong sạch, cho tới bây giờ chưa từng có một người đàn ông nào chạm vào."
"Vì vậy, tôi sẵn sàng sử dụng thân thể của mình như một sự đền bù và như một lời cảm ơn vì anh đã giúp đỡ tôi lần này."
Ngoài thân thể ra, Tô Tuyết không có gì quý giá hơn để tặng cho Trần Thanh Xuyên, vì vậy cô chỉ có thể nghĩ ra điều này.
Nhưng Trần Thanh Xuyên rõ ràng không phải đang âm mưu gì đó với cô, vừa rồi anh cúi đầu làm việc cũng chỉ là không muốn làm cho Tô Tuyết kiêu ngạo quá mức xấu hổ, tổn hại đến lòng tự trọng của cô.

Nhưng rõ ràng dáng vẻ kiêu ngạo của Tô Tuyết vẫn không thay đổi chút nào.
Vì vậy, Trần Thanh Xuyên biết rằng đòn đả kích này dường như không tiêu diệt được niềm kiêu ngạo của Tô Tuyết, phải cố gắng gấp bội mới được.
"Đưa thân thể của cô cho tôi, thân thể của cô rất có giá trị hả? Cô công khai ra giá, xem một trăm triệu có được không."
Những lời này lọt vào tai, lập tức đả kích Tô Tuyết đến mức không còn chút sức lực.
Trong nháy mắt đó, cô dường như nghe thấy âm thanh niềm kiêu hãnh bị vỡ vụn bên tai mình.
Cô không còn cái gì đáng kiêu hãnh cả, không có, không còn gì cả, bị Trần Thanh Xuyên đánh nát vụn rồi.
Mà sau đó, Trần Thanh Xuyên tiếp tục nói với cô: "Tôi không muốn nói điều kiện với cô.

Nếu cô đã nói chuyện thì tôi đây cũng nói với cô.

Tôi sẽ giúp cô bù đắp cho sự mất mát mà Tô Chính Đạo gây ra, cô sẽ trở thành thư ký cuộc sống của tôi trong một tháng.

Tất nhiên, cô cũng có thể hiểu là nha hoàn ở thời cổ đại, chuyên môn phục vụ tôi ăn cơm mặc quần áo.”
"Thích thì làm, không thích thì cứ quay đầu bỏ đi với lòng tự trọng của cô.

Tôi không ép."
Lúc này Tô Tuyết mới nhận ra mình lại hiểu lầm ý của Trần Thanh Xuyên, người ta vốn tốt bụng muốn giúp cô, nhưng cô lại muốn dùng thân thể để cảm ơn, đây không phải là một sự xúc phạm người ta sao? Cho nên bây giờ Trần Thanh Xuyên đã có thêm điều kiện, cô cũng phải cắn môi đồng ý.
Bởi vì cô đã suy nghĩ cẩn thận rồi, cô hoàn toàn không có niềm kiêu ngạo gì cả….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui