Tôn Lộ thật không ngờ, sau khi mình say rượu làm chuyện hoang đường một đêm, đối tượng lại là Trần Thanh Xuyên.
Có điều nói đi cũng phải nói lại, Trần Thanh Xuyên thật là không phúc hậu, cho dù có chạy đi tìm gái chí ít cũng phải nói một câu chứ, mình!
Đang nghĩ ngợi, Tôn Lộ bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì đó, cô ấy mơ hồ nhớ tối hôm qua mình nằm trên giường lăn qua lộn lại rất nóng, cho nên tự mình cởi quần áo, còn nhớ hình như có thô bạo kéo đứt thắt lưng gì đó.
Cô ấy nhanh chóng ngồi dậy xem thử, quả nhiên, giống y như đúc trong trí nhớ của mình.
Lại nhìn gối đầu trên giường, vậy mà chỉ có một chiếc, điều này chứng tỏ cô ấy đã hiểu nhầm, Trần Thanh Xuyên người ta vốn không chạm vào mình.
Cẩn thận ngẫm lại, quả thật là như vậy, cô ấy nhớ tới tối hôm qua mình có giữ Trần Thanh Xuyên lại, nhưng Trần Thanh Xuyên chỉ rót cho cô ấy một cốc nước sau đó rời đi, Tôn Lộ nhìn tủ đầu giường, nửa cốc nước vẫn còn đặt ở kia kìa!
Nhớ đến mọi chuyện đều là mình hiểu nhầm Trần Thanh Xuyên, điều này khiến cho mặt mày Tôn Lộ nhất thời nóng ran.
Trần Thanh Xuyên rõ ràng là quân tử, vậy mà cô ấy lại hiểu nhầm người ta xảy ra tình một đêm với mình, chuyện này quả thật quá đỗi xấu hổ.
Cũng may mình còn chưa nói việc này ra khỏi miệng, nếu để Trần Thanh Xuyên biết được ý nghĩ của mình, vậy thì sẽ xấu hổ muốn chết mất!
Trong lòng nghĩ như vậy, Tôn Lộ cảm thấy cực kỳ may mắn.
Nhưng ngay sau đó cô đã đã không cảm thấy may mắn nổi nữa, thậm chí còn khó xử không muốn ra ngoài gặp người, bởi vì cô ấy nhớ tới tối hôm qua mình say rượu xong đã nói vài lời với Trần Thanh Xuyên, còn chủ động yêu cầu người ta ở lại cùng mình, chuyện này đúng là mất sạch thể diện rồi, sau này bảo cô ấy làm sao dám nhìn mặt Trần Thanh Xuyên nữa!
Nghĩ đến đây, Tôn Lộ lại cảm giác trên mặt nóng như thiêu, không soi gương cũng biết sắp đỏ chảy ra máu rồi.
"Thôi xong, thôi xong, lần này mất mặt quá nặng, Tôn Lộ ơi là Tôn Lộ, mày làm gì chẳng được, vì sao lại uống rượu sau, lại còn nói ra mấy lời rất dọa người nữa, lần này coi như xong thật rồi! "
Tôn Lộ ngồi ở trên giường, thật sự không biết nên đối mặt với chuyện này thế nào.
Nhưng xét cho cùng thì cuộc sống vẫn phải tiếp tục, cô ấy không thể đời này chỉ làm tổ trong phòng không ra ngoài gặp người.
Cho nên sau khi rửa mặt mặc quần áo tử tế, Tôn Lộ rời khỏi phòng khách sạn.
Có điều ngay lúc cô ấy chuẩn bị đến nhà ăn dùng bữa sáng, không khéo lại gặp được Trần Thanh Xuyên.
Cô ấy còn chưa nghĩ ra nên đối mặt với Trần Thanh Xuyên thế nào đâu, kết quả hiện tại hai người lại gặp mặt, chuyện này khiến bầu không khí trở nên tương đối xấu hổ.
Tôn Lộ đỏ mặt, ư ưm nửa ngày vẫn không biết phải biểu đạt thế nào.
Trần Thanh Xuyên đương nhiên biết cô ấy đang xấu hổ điều gì, nhưng anh không định vạch trần, ngược lại làm bộ như người không hay biết gì, "Sư tỷ, vì lo sư tỷ tối qua uống rượu say ngủ không ngon, cho nên tôi đặc biệt đến thăm sư tỷ, sư tỷ không sao chứ, có đau đầu không?"
Tôn Lộ vội xua tay, bày tỏ mình không đau đầu, cũng không có bất cứ chuyện gì, đồng thời cám ơn Trần Thanh Xuyên đã quan tâm.
Trên thực tế, hiện tại đầu cô ấy đang đau như muốn nứt ra, thế nhưng nguyên nhân thì không phải do say rượu.
May mà thời gian sau đó Trần Thanh Xuyên không còn đề cập đến chuyện tối hôm qua, thế này mới khiến Tôn Lộ cảm thấy dễ chịu hơn chút.
Hai người cùng nhau ăn bữa sáng xong, Trần Thanh Xuyên lái xe đến công ty, mà Tôn Lộ nhìn xe anh đi xa, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cô ấy biết, Trần Thanh Xuyên chắc chắn còn nhớ rõ chuyện tối hôm qua, nhưng người ta không nói thôi, đây là biểu hiện của EQ cao, để tránh cô không chịu nổi.
Nghĩ đến chuyện này, Tôn Lộ lại nhịn không được lại so sánh Trần Thanh Xuyên và Hàn Thiếu Thái.
So ra, Hàn Thiếu Thái thật sự quá kém.
Sau khi rời khỏi nơi này, Tôn Lộ đi gặp Tô Tuyết.
Về chuyện xảy ra ngày hôm qua, cô ấy cần phải chính miệng giải thích với Tô Tuyết, miễn cho Tô Tuyết có hiểu nhầm về nhà họ Hàn.
Trong văn phòng tổng giám đốc của Văn Hóa Đông Tinh, Tôn Lộ gặp được Tô Tuyết, đầu tiên là xin lỗi về hành vi ngày hôm qua của Hàn Thiếu Thái, sau lại giải thích chuyện này không có liên quan gì đến bọn họ, là Hàn Thiếu Thái hiểu nhầm làm ra.
"Tuy là lệnh từ thư ký của cha cháu, nhưng chuyện này thật sự không liên quan gì đến cha cháu, ông ấy cũng không biết chuyện.
Ngày hôm qua sau khi nhận được điện thoại của tôi, cha cháu đã nổi trận lôi đình, hung hăng mắng chửi Hàn Thiếu Thái một trận, ông ấy thật sự sợ cháu hiểu nhầm! "
Về việc này, Hàn Thiệu Tông cũng không nói gì, nhưng nếu Tôn Lộ đã tới làm việc đương nhiên phải tận tâm tận lực mà làm.
Tô Tuyết cũng hiểu Tôn Lộ có ý tốt, cho nên cô không nói thêm gì, chỉ bày tỏ thái độ về chuyện này.
"Vốn dĩ tôi cũng định về xem, nhưng hiện tại có lẽ tôi vẫn phải suy nghĩ lại, dù sao nhà họ Hàn không hề tỏ thái độ hoan nghênh Trần Thanh Xuyên, Hàn Sương như vậy, Hàn Thiếu Thái cũng thế.
Cho nên tôi quyết định vẫn nên chờ thêm một thời gian nữa đi, trước mắt tạm vậy.
"
Lời Tô Tuyết nói, khiến trong lòng Tôn Lộ có chút ảo não.
Cô ấy ảo não đương nhiên không phải vì Tô Tuyết, mà là Hàn Thiếu Thái việc thành thì ít mà việc bại có thừa.
Rõ ràng chuyện đã sắp thành công lại bị Hàn Thiếu Thái khuấy đục làm cho thất bại, thật sự đáng giận.
Nhưng Tô Tuyết đã hạ quyết tâm, Tôn Lộ cũng không thể kéo dài chuyện này thêm nữa, cô ấy quyết định khuyên thêm lần nữa.
Song Tô Tuyết căn bản không cần cô ấy khuyên bảo, Tôn Lộ vừa định mở miệng đã bị chặn lời, "Sư tỷ, chị vẫn chưa đi thăm thú công ty của tôi đúng không, tôi dẫn chị đi dạo một chuyến nhé!"
Xưng hô này khiến Tôn Lộ biết chuyện đã không còn nước cứu vãn, ngay cả thím út cũng đã biến thành sư tỷ rồi, đây hiển nhiên bày tỏ cô không có ấn tượng tốt với nhà họ Hàn, Tôn Lộ có khuyên thêm nữa cũng vô dụng.
Tôn Lộ bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ có thể đồng ý với lời mời của Tô Tuyết, cùng đi thăm quan công ty!
Trưa hôm đó, Tôn Lộ ăn cơm cùng Tô Tuyết sau đó rời đi.
Tô Tuyết có nghiệp vụ cần làm mà Tôn Lộ cũng nhận được điện thoại của Hàn Thiếu Thái.
Trong điện thoại Hàn Thiếu Thái cũng chẳng nói chuyện gì quan trọng, chủ yếu vẫn là xin lỗi về chuyện ngày hôm qua.
Cơn giận của Tôn Lộ không phải hai ba câu nói là có thể tiêu mất, cho nên thái độ đối với Hàn Thiếu Thái rất hờ hững, nghe phiền thì trực tiếp cúp điện thoại.
Nhưng không nghĩ tới chính là, Hàn Thiếu Thái còn giận ngược lại cô ấy, "Em đủ chưa hả, anh đã xin lỗi rồi, em còn muốn thế nào?!"
Lời chất vấn này truyền đến trong tai Tôn Lộ, cô ấy vốn đang khó chịu, trực tiếp tìm được nơi phát tiết.
"Anh còn dám nói hả? Trước mặt Trần Thanh Xuyên và Tô Tuyết vu oan tôi ngoại tình, mắng tôi là tiện nhân, hiện tại tưởng muốn nói vài câu xiên xẹo đã muốn khuyên tôi làm lành với anh sao, tôi tiện đến thế cơ à? Tôi nói cho anh biết Hàn Thiếu Thái, việc này tôi sẽ không bỏ qua cho anh dễ dàng vậy đâu, nếu anh còn cảm thấy tôi phiền, vậy cũng đơn giản, hôm nay chúng ta trực tiếp đến Cục Dân chính ly hôn, từ nay về sau là người qua đường!"
Tôn Lộ nói liên tiếp một tràng, cuối cùng Hàn Thiếu Thái cũng biết sợ, đến bây giờ anh ta mới biết mình thật sự đã chọc cho Tôn Lộ xù lông rồi.
Nhưng chờ anh ta thay đổi thái độ muốn xin lỗi Tôn Lộ, Tôn Lộ đã cúp điện thoại.
Vì thế anh ta chỉ có thể mặt dày mày dạn gọi điện thoại lại, chẳng qua lần này không gọi được nữa, bởi vì Tôn Lộ cho anh ta vào sổ đen!
Hàn Thiếu Thái cực kỳ tức giận, ngồi ở trong xe liều mạng hút thuốc, cảm giác giống như muốn khiến mình sặc chết không bằng.
Cuối cùng, càng nghĩ anh ta càng cảm thấy được việc này vẫn không nên tự trách mình, muốn trách thì phải trách Trần Thanh Xuyên.
Anh ta tự tìm lý do cho mình, nếu không phải Trần Thanh Xuyên rót trà cho Tôn Lộ, Tôn Lộ làm sao có thể làm đổ nước lên người, nếu không đổ nước lên người làm sao phải cởi tất chân thay quần áo, cho nên xét cho cùng trong việc này, người sai vẫn là Trần Thanh Xuyên!
"Được lắm, trước mắt không cho Tô Tuyết về nhà đúng không? Xem tôi trị anh thế nào.
"
"Tôi cũng không tin, chỉ cần tôi dùng chút thủ đoạn, ép anh khuyên Tô Tuyết nhanh chóng về nhà chỉ là chuyện như ván đã đóng thuyền!"
"Trần Thanh Xuyên, anh chờ đấy cho tôi, ông đây không chỉ muốn mượn việc này xử lý anh mà còn thúc bắt Tô Tuyết về nhà, làm một mũi tên trúng hai con chim, cũng để cho anh cả thấy, Hàn Thiếu Thái tôi thật sự có bản lĩnh!".