Rể Hổ Hào Môn


Chia 95% lợi nhuận, Trần Thanh Xuyên có điên không?
Khi Trần Thanh Xuyên nói ra những lời của mình, không chỉ Ngụy Thành Trạch mà ngay cả Ngưu Sơn Quan cũng nghĩ như vậy.
Bởi vì loại lời nói này nếu không điên, chỉ có một loại người có thể nói ra, đó chính là ngu xuẩn.
Nhưng vì Trần Thanh Xuyên có thể là chủ tịch chi nhánh của tập đoàn Đại Minh, anh đương nhiên sẽ không phải là một kẻ ngốc, cho nên chỉ có thể bị điên thôi.
Đừng nói Ngụy Thành Trạch và Ngưu Sơn Quan cạn lời, ngay cả Cổ Na ở bên cạnh cũng bị chấn động.
Ông chủ đang làm gì vậy, sau khi bỏ 95% lợi nhuận đã dày công hợp tác với công ty này, vậy thì còn cái rắm gì nữa chứ?
Không ai biết Trần Thanh Xuyên đang nghĩ gì trong lòng, nhưng những suy nghĩ cuối cùng đều dẫn đến cùng một mục tiêu.
Họ nhất trí cho rằng Trần Thanh Xuyên đã châm biếm việc giảm giá của Ngụy Thành Trạch với giọng điệu đùa cợt, và đó là lời giải thích hợp lý duy nhất.
Trên mặt Ngụy Thành Trạch hiện lên một nụ cười chế giễu, trong lòng cũng không che giấu quan điểm thực sự của mình đối với Trần Thanh Xuyên.
Và Ngưu Sơn Quan lúc này cũng đã lên tiếng, tương tự như suy nghĩ của Ngụy Thành Trạch, nhưng được làm đẹp và mềm mại hơn rất nhiều.
"Sếp Trần, làm ăn giảm giá là chuyện bình thường, cũng không phải thủ đoạn đặc biệt gì, phải nói là khá bình thường.


Nghe nói cậu mới được bổ nhiệm chức vụ này không lâu, chờ thêm khoảng thời gian nữa, có lẽ cậu sẽ phát hiện thủ đoạn này thật sự rất bình thường.”
Ý tứ rất rõ ràng, ngay cả Cổ Na cũng có thể nghe tra, đây là đang châm biếm về kinh nghiệm ít ỏi của Trần Thanh Xuyên, tầm nhìn hạn hẹp và sự thiếu hiểu biết về ngành của anh.

Nhưng ngại anh là chủ tịch chi nhánh tập đoàn Đại Minh nên mới ăn nói khéo léo hơn thôi.
Tất nhiên, Trần Thanh Xuyên hiểu rõ suy nghĩ của Ngưu Sơn Quan và Ngụy Thành Trạch, nhưng anh không quan tâm.
Giống như những lời tiếp theo anh nói với Ngưu Sơn Quan: "Nếu chúng ta đang nói chuyện làm ăn thì không có lý do gì để nói đùa cả, hợp đồng tôi cũng mang đến rồi.” Nói xong, Trần Thanh Xuyên ra hiệu cho Cổ Na lấy hợp đồng ra.
Đúng là trong túi của Cổ Na có một hợp đồng chia lợi nhuận được chuẩn bị trước, nhưng phần chia lợi nhuận lại để trống, tức là cô ấy biết Trần Thanh Xuyên có kế hoạch chia lợi nhuận, nhưng điều cô ấy không bao giờ ngờ tới là kế hoạch chia sẻ lợi nhuận của Trần Thanh Xuyên rất tàn nhẫn, 95%!
Nhưng tàn nhẫn hay không, đau lòng hay không, hiển nhiên không phải do cô ấy quyết định, hiện tại cô ấy chỉ có thể coi là thư ký của Trần Thanh Xuyên thôi.
Cho nên sau khi Trần Thanh Xuyên nói lấy hợp đồng ra, cho dù nghĩ không ra, cô ấy cũng chỉ có thể lấy hợp đồng ra.
Hợp đồng đã được đưa đến trước mặt Ngưu Sơn Quan, Ngưu Sơn Quan cầm hợp đồng lên xem, ngoại trừ khoản tiền lãi cụ thể để trống, những thứ khác đều đã hoàn thành, có thể nói chỉ cần điền đủ số tiền và ký tên là được.

hợp đồng sẽ có hiệu lực pháp luật.
Nhìn hợp đồng, lại nhìn Trần Thanh Xuyên, Ngưu Sơn Quan không biết Trần Thanh Xuyên muốn làm gì.

"Sế Trần, không phải cậu đang đùa đấy chứ?"
Trần Thanh Xuyên cười nói: "Đương nhiên đây không phải nói đùa, vừa rồi tôi đã nói, nói chuyện làm ăn không có đùa giỡn."
Anh nói đến đây, Ngụy Thành Trạch đã lên tiếng: "Nhưng vừa rồi hình như cậu đã đùa giỡn với chúng tôi đấy!"
Trong mắt Ngụy Thành Trạch, việc Trần Thanh Xuyên chia 95% lợi nhuận là một trò đùa siêu bựa, khiến mọi người hoàn toàn không thể tin được.
Nhưng sau đó Trần Thanh Xuyên một lần nữa chứng thực lời nói của mình là sự thật, anh tự tay viết 95% tỷ suất lợi nhuận trên hợp đồng, thậm chí còn để lại tên của mình ở cột chữ ký, sau đó để Cổ Na đóng dấu.
Hợp đồng đã có chữ ký và con dấu của tập đoàn, bây giờ chỉ cần được Ngưu Sơn Quan ký và đóng dấu, hợp đồng này sẽ có hiệu lực pháp lý.
Đây là trò đùa sao? Rõ ràng là không, bởi vì Trần Thanh Xuyên đã làm cho chuyện giống như trò đùa này ngày càng trở nên thật hơn.
Nhìn hành động của Trần Thanh Xuyên, Ngụy Thành Trạch sửng sốt, hoàn toàn không hiểu Trần Thanh Xuyên đang suy nghĩ cái gì.

Lúc đầu ông ta còn tưởng là đùa, nhưng bây giờ nhìn lại, không phải đùa, rõ ràng là tự hại mình!
95% lợi nhuận được trao cho Tập đoàn bò Tây Tạng, Trần Thanh Xuyên muốn làm gì chứ? Muốn làm thuê cho Tập đoàn bò Tây Tạng sao?
Ngưu Sơn Quan cũng không đoán ra được, ai cũng mong chờ cái bánh lớn từ trên trời rơi xuống, nhưng khi bánh lớn thật sự rơi xuống, ông ta phát hiện trong bánh đầy thịt nên không dám ăn.

Bây giờ ông ta không thể không nghi nghi ngờ rằng trong hợp đồng chia sẻ lợi nhuận 95% này có bí ẩn gì đó, chắc chắn có những điều khoản không có lợi cho công ty của ông ta, và một khi ông ta bị "chiếc bánh" này dụ dỗ mà vội vàng ký vào, tương lai ông ta sẽ bị bản hợp đồng này phản phệ.
Khi Ngưu Sơn Quan đang suy nghĩ về vấn đề này, Trần Thanh Xuyên đã nói:
"Sếp Ngưu, ông đừng vội ký hợp đồng, mang nó về cho luật sư công ty xem qua, xem kỹ từng điều khoản rồi ký cũng không muộn."
"Về phần tôi, tôi sẽ không làm phiền hai ông chủ ở đây nữa, dù sao xem ra các vị có vẻ không muốn ăn tiếp, tôi đi trước đây, đợi sếp Ngưu thẩm định hợp đồng, chúng ta sẽ tiếp tục ký hợp đồng, vậy nhé, xin cáo từ.”
Sau khi chào Ngưu Sơn Quan, Trần Thanh Xuyên lại gật đầu với Ngụy Thành Trạch rồi bước ra khỏi khách sạn.
Cổ Na đi theo phía sau Trần Thanh Xuyên, lông mày của cô ấy cứu nhíu lại suốt quãng đường, cô ấy không thể hiểu tại sao Trần Thanh Xuyên lại từ bỏ 95% lợi nhuận.
Mãi đến khi lên xe, cô ấy mới không nhịn được hỏi: "Sếp Trần, tại sao?"
Trần Thanh Xuyên cười đáp: "Cho trâu ăn."
“Cái gì?” Cổ Na không hiểu, nhìn Trần Thanh Xuyên với ánh mắt khó hiểu.
Trần Thanh Xuyên không nói đùa thì bọn họ cho rằng anh nói đùa; Trần Thanh Xuyên thật sự nói đùa thì bọn họ lại nghe không hiểu.
Nếu muốn hạ gục tập đoàn bò Tây Tạng của Ngưu Sơn Quan, vậy thù phải cho trâu bò ăn trước thôi...
Trần Thanh Xuyên và Cổ Na rời đi, đến và đi nhanh như một cơn gió.
Nhưng nụ cười của Ngưu Sơn Quan và Ngụy Thành Trạch đã bị Trần Thanh Xuyên cướp đi, lúc này cả hai đều cau mày.
Ngụy Thành Trạch thực sự không thể hiểu tại sao Trần Thanh Xuyên lại làm điều này, và Ngưu Sơn Quan cũng vậy, nhưng trong đầu ông ta vẫn còn một câu hỏi quan trọng hơn, một câu hỏi khiến ông ta không thể ở đây thêm một phút nào nữa, ông ta phải về tìm bộ phận pháp lý nghiên cứu hợp đồng này.
Trần Thanh Xuyên lại chủ động để lại hợp đồng cho ông ta để nghiên cứu, chẳng lẽ trong hợp đồng không có cái bẫy nào như ông ta tưởng tượng sao?

Chuyện nghiêm trọng như vậy không thể đoán mò được, ông ta lập tức đứng dậy, từ biệt Ngụy Thành Trạch rồi vội vàng quay về công ty.
Lúc này đã là buổi trưa, mọi người đều không có ở công ty, hoặc là đang ăn trưa hoặc là đang nghỉ ngơi, Ngưu Sơn Quan gọi mọi người trở lại, không chỉ bộ phận pháp lý của công ty, mà còn có phó chủ tịch công ty là Hồ Khánh Hải.
Hợp đồng được giao cho cố vấn pháp lý nghiên cứu, trong khi Hồ Khánh Hải được Ngưu Sơn Quan giữ lại trong văn phòng của mình.
"Lão Hồ, nói nghe xem, nếu hợp đồng này là thật, không có cạm bẫy gì, vậy tập đoàn Đại Minh đang có âm mưu gì chứ?"
Khi Hồ Khánh Hải biết được khoản giảm giá 95% của Trần Thanh Xuyên, ông ta cũng rất sốc, nhưng về phần có ý đồ gì… ông ta thật sự không thể nghĩ ra được.
"Những gì tôi có thể thấy ngay bây giờ là Tập đoàn Đại Minh nhất định muốn giành được ngành công nghiệp mới này, thậm chí không tiếc toàn bộ lợi nhuận để cưỡng đoạt thị trường.

Nhìn vào thời gian quy định trong hợp đồng, chỉ có hai năm.”
“Hợp đồng thông thường là từ ba đến năm năm, nhưng cậu ta chỉ mở trong hai năm, nghĩa là cậu ta có thể chấp nhận nhiều nhất hai năm.

Bây giờ xem ra, chắc là cậu ta muốn dùng hai năm để tạo dựng chỗ đứng vững chắc trên thị trường.

Đến lúc đó một khi có khách hàng, cậu ta tự nhiên sẽ có thực lực cạnh tranh cùng tập đoàn Tây Phong, đương nhiên sẽ không cần phương pháp nhường 95% lợi nhuận giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm này...".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận