Rể Hổ Hào Môn


Đối với chuyện Dư Tư Mẫn không học được nấu ăn, một chút Trần Thanh Xuyên cũng không tin được, nấu ăn ấy mà, nhặt rau cắt rau thêm dầu thêm muối mà thôi, cho dù có ngốc đi chăng nữa nếu có người dạy tốt cũng sẽ biết xào nấu, đây là chuyện cực kỳ cực kỳ phổ thông.

Nhưng mà sau khi trải qua một đợt huấn luyện, Trần Thanh Xuyên tin rồi, hóa ra cũng có những người thật sự là… ngốc chết đi được, cắt rau cũng suýt nữa cắt cả ngón tay, giống như có thù hận gì với ngón tay vậy, lúc cho muối vào không phả nhiều quá thì cũng là ít quá, cô cho muối vào từng chút một cũng được mà, đây là biện pháp ngu ngốc nhất rồi, cứ thử nếm xem vị đã vừa chưa rồi hẵng cho thêm muối vào tiếp, tuy là phương pháp ngu ngốc nhất nhưng hiệu quả là 100%, nhưng mà Dư Tư Mẫn cứ rắc muối vào rau như thể muốn giết người mua muối, cũng không biết là xào rau hay là xào muối nữa.

Có quỷ mới biết được sao mà cô ấy lại có cái loại tài năng này, thông thường không nên như thế, tiến sĩ đó, bình thường thấy cũng đủ thông minh, làm sao lúc nấu ăn lại ngớ ngẩn như thế? Dạy thế nào cũng không học được, cuối cùng Trần Thanh Xuyên cũng phải trực tiếp đầu hàng.

“Mệnh cô thiên kim phú quý, kiếp trước sợ là làm hoàng đế, được người khác hầu hạ ăn uống, cũng may còn tự biết mặc quần áo, nếu không thì sáng nay tôi đắc tội với cô rồi.


Đánh giá của Trần Thanh Xuyên làm Dư Tư Mẫn có chút xấu hổ, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng cúi đầu ngượng ngùng không nói được gì nữa.

Có điều là Trần Thanh Xuyên cũng không tiếp tục đánh giá nữa, dù sao anh cũng là người không chịu nhận thua một hai đòi dạy người khác nấu ăn, giờ dạy không được lại đi nói này nói nọ cũng không hay lắm, thế là chuyển sang đề tài khác, nói chuyện công việc với Dư Tư Mẫn.

Cùng nhau ăn sáng ở nhà ăn xong, Trần Thanh Xuyên và Dư Tư Mẫn đến công ty.

Cũng trùng hợp, hai người vừa mới dừng xe ở bãi đậu xe, đang bước xuống thì gặp Ngô Thiến Thiến cũng vừa xuống xe từ bên cạnh.


Nhìn thấy Trần Thanh Xuyên và Dư Tư Mẫn bước xuống cùng một xe, còn là vừa sáng sớm thế này, để cho cô ấy không nghĩ nhiều cũng khó.

Ngô Thiến Thiến ngạc nhiên nhìn chằm chằm Trần Thanh Xuyên và Dư Tư Mẫn: “Tôi tiến cử thư ký hay là tiến cử thêm một mối nhân duyên vậy.


Dư Tư Mẫn có chút ngượng ngùng: “Nói nhảm cái gì đấy, đừng nói lung tung, chỉ là tối hôm qua bận rộn tới muộn quá, cho nên mới…”.

||||| Truyện đề cử: Bạch Tiên Sinh, Tôi Muốn Ly Hôn |||||
Đang giải thích Ngô Thiến Thiến đã trừng lớn mắt: “Tối qua hai người bận cái gì thế?”
Một nam một nữ bận vào buổi tối thì có thể bận gì chứ, thật ra Ngô Thiến Thiến nghĩ cũng không dám nghĩ ra đáp án, dù sao cô ấy cũng cảm thấy không thể là bận công việc được.

Nghe thấy nghi ngờ của Ngô Thiến Thiến, mặt Dư Tư Mẫn thoáng chốc đỏ bừng: “Ây da, không phải giống như cô nghĩ, thật sự không phải, cô đừng có đi nói linh tinh với người khác, thật sự là không có chuyện như vậy…”
Ngô Thiến Thiến trịnh trọng gật đầu: “Hiểu rồi, tôi đảm bảo sẽ không đi nói với người khác, đảm bảo không nói!”
Trần Thanh Xuyên đứng một bên nghe, rất là cạn lời, cho nên mở miệng trêu chọc Ngô Thiến Thiến: “Bận giống tối kia cô với tôi ấy.



Ngô Thiến Thiến lập tức trở nên lo lắng: “Sếp Trần, chúng ta làm sao có thể như thế chứ, tối nào thì cũng ta bận kiểu như vậy…”
Không thèm nghe Ngô Thiến Thiến giải thích nữa, Trần Thanh Xuyên đút hai tay vào túi, quay người đi vào công ty.

Ngô Thiến Thiến vội vàng chạy đến chỗ Dư Tư Mẫn: “Tôi thực sự không có bận gì với Sếp Trần hết, cô đừng tin anh ấy!”
Bây giờ đến lượt Ngô Thiến Thiến giải thích, Dư Tư Mẫn thuận tiện trêu chọc cô ấy một chút.

Sau đó, cô nhỏ giọng nói với Ngô Thiến Thiến: “Hóa ra giữa chúng ta vẫn có một tầng quan hệ nữa đó, thật sự là chị em tốt!”
Ngô Thiến Thiến càng không thể giải thích rõ ràng: “Không phải, cô nghe tôi nói, thật sự không có…”
Có hay không thì thực tế Ngô Thiến Thiến và Dư Tư Mẫn đều rất rõ ràng, họ đều biết tính cách của Trần Thanh Xuyên cho nên chuyện như vậy chắc chắn không thể nào xảy ra, chỉ là trêu chọc đùa giỡn với nhau một chút thôi.

Trò chuyện trêu chọc nhau xong, vừa bước vào công ty hai người trở lại dáng vẻ mạnh mẽ kiên nghị thường ngày, Ngô Thiến Thiến có công việc bận rộn đủ thứ, Dư Tư Mẫn cũng không nhàn rỗi, vội vàng chuẩn bị tài liệu cần thiết cho Trần Thanh Xuyên.

Đến 9 rưỡi sáng, Trần Thanh Xuyên nhìn chằm chằm màn hình máy tính trong phòng, Dư Tư Mẫn cũng đứng bên cạnh khom người nhìn màn hình.

Trên màn hình lúc này đang hiển thị biểu đồ xu hướng của cổ phiếu, đó là những cổ phiếu Trần Thanh Xuyên nghi ngờ Trần Chính Hà sẽ mua, trong số đó có một cổ phiếu của một nhãn bia nào đó đã thu hút sự chú ý của anh nhiều nhất.


Thực tế đúng như anh dự đoán, vừa mới mở phiên giao dịch không bao lâu cổ phiếu này đã bắt đầu đi vào khuôn mẫu, điểm này có thể nhìn được chút vết tích từ xu hướng, nhưng cũng không thể hoàn toàn chắc chắn.

Có điều Trần Thanh Xuyên cũng có sự chuẩn bị của riêng mình, anh đã tìm được một người bạn trên thị trường chứng khoán để theo dõi từ sớm, bên kia có một đội ngũ rất chuyên nghiệp, xuất hàng nhập hàng thậm chí còn có thể tra ra nguồn gốc.

Cũng bởi vì có bọn họ xác nhận, Trần Thanh Xuyên mới có thể khẳng định đây là hàng của Trần Chính Hà đang ăn, hơn nữa là bí mật ăn, sẽ không gây ra dao động quá lớn.

Lý do làm như vậy rất đơn giản, Trần Chính Hà sợ người khác nuốt hết cổ phiếu nên muốn chậm chạp thôn tính hết, sau này có chút động tĩnh thì chính là thời điểm tốt để ông ta bán cổ phiếu rồi.

“Cô cảm thấy ông ta sẽ chọn cơ hội nào để bán cổ phiếu ra?”
Lúc Trần Thanh Xuyên hỏi ra vấn đề, Dư Tư Mẫn ở bên cạnh trả lời: “Tôi thấy nên là khi có nguồn gió nổi lên!”
Gió trong miệng của cô ấy chính là các chính sách ngành có liên quan đến những thứ tương tự, những chính sách như vậy được phát hành thì khi đó giá cổ phiếu sẽ tăng, Trần Chính Hà có thể tận dụng tin tức này để kéo lượng cổ phiếu lên, sau đó bán cổ phiếu giá cao để kiếm lời.

Theo quan điểm của Trần Thanh Xuyên, ý kiến của Dư Tư Mẫn cũng đúng, quả thực là cần có một trận gió, nhưng cũng không đúng, cơn gió này không nhất thiết phải là một chính sách của ngành.

“Nếu chờ chính sách ngành này thì ông ta phải chờ đến bao giờ? Chú hai của tôi không phải là người ngồi một chỗ chờ thời cơ đâu, ông ta giỏi tạo thời cơ hơn nên theo như hiểu biết cả tôi, nếu tôi là chú ấy thì đợi tôi thu hàng đủ rồi thì sẽ tạo cơ hội để xuất cổ phiếu thôi.


Trần Thanh Xuyên nói xong, Dư Tư Mẫn tò mò nhìn anh ra: “Tạo cơ hội? Tạo kiểu gì? Ông ta không thể tác động vào các chính sách ngành được đúng không? Nếu vậy thì ông ta cũng trâu bò quá rồi, hơn nữa đây cũng tính là thao túng thị trường chứng khoán, nếu chúng ta nắm được bím tóc thì ông ta tiêu đời!”
Đúng thế, những gì Dư Tư Mẫn nói đều đúng, nhưng còn có một điểm nữa: “Chính sách là cơ hội, nhưng tất cả cơ hội không phải chỉ là chính sách.



“Nếu như Thất Liên Hợp là do tôi kiểm soát, vậy tôi sẽ vận hành một cổ phiếu trên thị trường chứng khoán, cử người đàm phán kinh doanh với công ty này, sau đó sáp nhập hoặc đầu tư với giá cao, chuyện này thành hay không cũng không quan trọng, chỉ cần tin tức này được tung ra lúc tôi cần là đủ rồi.


Thực tế thì Dư Tư Mẫn vẫn còn khá thông minh, sau khi Trần Thanh Xuyên nói xong cô lập tức sáng mắt tỉnh ngộ.

“Ý của Sếp Trần là bây giờ Trần Chính Hà đã cử người đến nói chuyện hợp tác thu mua với ban giám đốc của hãng bia này.

Chuyện này là giả, nhưng đợi đến lúc ông ta ăn no nê sẽ thả tin tức mua lại này ra, sau đó những người sau khi nghe được tin tức đều trở thành người thay thế cho ông ta, ông ta ôm túi tiền to rời đi, để những người đến mò tiền đứng lại trên đồi.


Trần Thanh Xuyên gật đầu, đây đúng là ý của anh, động thái của chú hai thực sự quỷ quyệt.

Một lưới này không chỉ có các nhà đầu tư nhỏ lẻ, ông ta đang câu cá lớn, tin tức về việc mua lại sẽ không được công bố qua các kênh công khai mà giống như vô tình bị rò rỉ qua các kênh bí mật, sau đó các nhà đầu tư lớn nhận được tin tức sẽ vui mừng vội vã chạy qua ôm hàng, đợi đến khi tin mua lại này chính thức được công bố, các ông lớn này sẽ xuất hàng và cho các nhà đầu tư nhỏ lẻ mua lại tiếp nhận.

Mà Trần Chính Hà là muốn lợi dụng lợi thế tin tức của những người chơi lớn, tạo ra một tin tức để bẫy tất cả bọn họ vào rồi bóp nghẹt họ.

Người ta nói cá lớn nuốt cá bé, cá bé ăn tôm khô, Trần Chính Hà vừa xuống biển đã tìm đến con cá lớn nhất, muốn ăn con cá béo bở nhất trong thời gian ngắn nhất!!!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận