Rể Hổ Hào Môn


Tổng giám đốc của đơn vị công ty hợp tác đã đến, vừa vào đã vỗ vỗ vai Chu Lỗi, còn khen anh ta tuổi còn trẻ mà đầy hứa hẹn.
Chu Lỗi vô cùng vui vẻ, mặc dù ngoài miệng thì khách sáo tỏ vẻ đây chẳng là gì nhưng vẻ mặt đầy hưng phấn và đắc chí.
Không lâu sau, Triệu Hồng Vũ cũng tới, điều này khiến cho Chu Lỗi càng ngày càng yên tâm.
Chỉ cần hai bên ký hợp đồng thì thân phận phó chủ tịch Văn hoá Đông Tinh, công ty con của tập đoàn Đại Minh chắc chắn nằm trong tay Chu Lỗi rồi!
Sau khi hào hứng giới thiệu với nhau, Chu Lỗi liền không thể chờ được muốn ký hợp đồng với bọn họ.
Nhưng lúc này lại có người đẩy cửa phòng ra.
Chu Lỗi rất khó chịu, anh ta quay đầu lại định trách mắng, trong lòng nghĩ rằng đó là nhân viên phục vụ mang thức ăn đến.
Nhưng khi quay đầu lại nhìn người bước vào, anh ta lập tức ngơ ngác, nửa chữ cũng không nói được.
Bởi vì người đến không phải là nhân viên, mà là mấy tên cảnh sát, anh ta còn biết một người trong số đó, lúc nãy ở trên đường, anh ta còn hỏi người đó ở đơn vị nào, còn muốn giết chết người ta nữa…
Vương Ba dẫn đầu đội, sau khi vào cửa liền ra hiệu cho đồng nghiệp chặn cửa chính và cửa sổ, xong xuôi mới quay đầu nhìn ba người trong phòng.
“Là ai báo cảnh sát, nói là chỗ này có tội phạm kinh tế nghiêm trọng hả?”

Vương Ba vừa nói dứt lời, Triệu Hồng Vũ liền đứng dậy: “Là tôi, phó chủ tịch điều hành tập đoàn Đại Minh, Triệu Hồng Vũ!”
Sau khi giới thiệu qua thân phận của mình, Triệu Hồng Vũ liền chỉ tay sang Chu Lỗi vẫn còn đang ngơ ngác.
“Anh ta tên là Chu Lỗi, là nhân viên của Văn hoá Đông Tinh.

Hôm nay đột nhiên anh ta gọi điện thoại liên hệ với tôi, nói là muốn đổi việc sang tập đoàn công ty tôi, còn nói là mang theo đơn đặt hàng của Văn hoá Đông Tinh đến, cùng với tất cả phương thức liên lạc với khách hàng của Văn hoá Đông Tinh, muốn dùng những lợi ích này làm điều kiện để yêu cầu được gia nhập tập đoàn Đại Minh chúng tôi, đổi lấy chức vụ phó chủ tịch.”
“Tuy lợi ích rất cám dỗ, nhưng tập đoàn Đại Minh chúng tôi với tư cách là ngôi sao xí nghiệp của đất nước, tất nhiên là muốn tuân thủ luật pháp đầu tiên, mặc dù đúng là tập đoàn của chúng tôi đang có ý định thu mua Văn hoá Đông Tinh, nhưng sẽ tuyệt đối không chấp nhận loại thủ đoạn trơ trẽn hèn hạ trái pháp luật này, càng không vì một chút lợi ích này mà huỷ diệt danh dự của tập đoàn Đại Minh chúng tôi!”
Đầu tiên Triệu Hồng Vũ nói rõ tình hình, sau đó giải thích lý do tố cáo, có lý lẽ có dẫn chứng, hoàn toàn khiến cho người ta tin phục.

Nếu không nói đến những thứ khác, chỉ tính riêng danh tiếng tốt đẹp của tập đoàn Đại Minh cũng phải được hơn hàng trăm tỷ, sao có thể chỉ vì chút lợi nhuận mấy trăm vạn mà bị huỷ hoại được.
Căn cứ vào những điều đó, Vương Ba lựa chọn tin tưởng Triệu Hồng Vũ, đương nhiên là anh ta tin vào bằng chứng hơn, vì thế lập tức đi lên lục soát người Chu Lỗi.
Lúc này Chu Lỗi mới tỉnh táo lại, anh ta kinh hồn bạt vía chỉ vào Triệu Hồng Vũ: “Chủ tịch Triệu, chủ tịch Triệu cô không thể làm thế được, cô lừa tôi!”

Ăn trộm phương thức liên hệ mua bán của công ty, bán đứng công ty vì lợi ích, đó chính là tội phạm kinh tế.

Chu Lỗi biết rõ chuyện đó, nhưng loại chuyện như thế này trên thương trường là quá đỗi bình thường, chỉ cần Triệu Hồng Vũ bằng lòng bao che cho anh ta, thì anh ta vô tội, hoàn toàn có thể dễ dàng thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật.
Nhưng điều anh ta không thể ngờ tới là Triệu Hồng Vũ lại gọi cảnh sát, còn đổ hết tất cả mọi chuyện lên đầu anh ta!
Mắt thấy Vương Ba sắp tìm thấy tài liệu liên quan và USB trên người mình, trong lòng Chu Lỗi càng lo sợ hơn.
Cũng bất chấp cái gì mà phó chủ tịch, anh ta nhanh chóng nói hết sự thật cho Vương Ba: “Là Triệu Hồng Vũ vu oan cho tôi, chuyện này hoàn toàn là do cô ta giở trò, là cô ta dùng chức vụ phó chủ tịch để hấp dẫn tôi, khiến tôi làm ra những chuyện đó…”
Chu Lỗi sốt ruột lập tức khai hết tất cả tội lỗi ra, không thèm quan tâm gì nữa.
Thế nhưng Triệu Hồng Vũ đứng bên cạnh cũng nói chen vào: “Tôi, phó chủ tịch điều hành chi nhánh tỉnh của tập đoàn Đại Minh, tự mình đến hãm hại một nhân viên làm việc ở một công ty nhỏ, anh cảm thấy có thể sao? Tôi chưa từng nghe có con diều hâu nào chuyên bay xuống làm phiền lũ kiến đâu!”
Quả đúng là như vậy, ngay cả Vương Ba cũng không thể hiểu được tại sao một đại gia thương mại cỡ lớn lại phải gây rắc rối với một nhân viên nhỏ bé bình thường làm gì, hơn nữa nếu thật sự có đắc tội chỗ nào thì tuỳ tiện sắp xếp người xử lý riêng tư là được rồi, còn dùng thân phận phó chủ tịch tự mình đứng ra vu oan làm gì chứ? Thật là vô lý!
Đúng lúc này, vị tổng giám đốc không rõ là đến từ đơn vị nào cũng nhanh chóng lên tiếng.

“Trước kia tôi cũng chưa từng làm việc với tập đoàn Đại Minh, là Chu Lỗi chủ động liên hệ với tôi, nói là tập đoàn Đại Minh muốn hợp tác.

Vừa nãy tôi còn định hỏi anh ta là tập đoàn Đại Minh muốn hợp tác thì tại sao không trực tiếp đến tìm chúng tôi, mà phải thông qua anh ta chứ?”
“Bây giờ thì tôi rõ rồi, nhất định là anh ta đã ăn trộm đồ của Văn hoá Đông Tinh, lại dùng doanh nghiệp để lừa tập đoàn Đại Minh, giờ lại quay đầu nói tập đoàn Đại Minh muốn hợp tác với công ty của chúng tôi, chắc chắn anh ta là một tên lừa đảo vô ơn.”
“Tên nhóc này quá là nham hiểm rồi, đây là tội phạm kinh tế nghiêm trọng, phải nghiêm trị mới được!”
Chu Lỗi sắp khóc đến nơi rồi, chuyện gì thế này, mấy người kẻ xướng người hoạ phối hợp nhau vu oan cho tôi làm gì? Tôi nào có đắc tội với các người lần nào đâu.
Nhưng tổng giám đốc của bên hợp tác thật sự không phối hợp với Triệu Hồng Vũ, mặc dù ông ta không biết sự thật là gì, nhưng trong lòng ông ta hiểu rất rõ, nếu như Triệu Hồng Vũ không hãm hại Chu Lỗi, ông ta đứng về phía Triệu Hồng Vũ, còn nếu Triệu Hồng Vũ thật sự hãm hại Chu Lỗi thì… Ông ta càng nên đứng về phía Triệu Hồng Vũ, cô ấy chính là đại diện của tập đoàn Đại Minh đấy!
Triệu Hồng Vũ hợp tác với tổng giám đốc Phương đều chỉ về phía Chu Lỗi, tất nhiên là Chu Lỗi không thể hiểu nổi, nhất là cả bằng chứng được tìm thấy trên người anh ta, vậy chẳng phải là đã có đủ nhân chứng vật chứng sao.
Đương nhiên lúc này Vương Ba không cần anh ta phải nói rõ, trực tiếp giơ tay lên, ngụ ý bảo đồng nghiệp bắt lấy Chu Lỗi.
Chu Lỗi bị kéo hai tay đưa ra khỏi phòng, nhanh chóng lớn tiếng kêu khóc: “Tôi bị oan mà, tôi thật sự bị oan mà!”
Triệu Hồng Vũ giả bộ vô tình nói: “Anh không bị oan đâu, cậu chủ đã nói rồi đấy thôi, chỉ cần trời còn chưa tối thì anh sẽ không bị oan đâu.”
Chu Lỗi ngây ngẩn cả người, lời đó là có ý gì?
Tiếp theo lập tức anh ta nhớ đến câu mà Trần Thanh Xuyên đã nói với mình lúc trước: “Anh không đắc ý đến khi trời tối được đâu”.

Nghĩ đến chuyện Triệu Hồng Vũ hãm hại, lại nhớ lại câu “chỉ cần trời vẫn chưa tối” hồi nãy, Chu Lỗi bỗng nhận ra một chuyện vô cùng đáng sợ: Trần Thanh Xuyên, Trần Thanh Xuyên chính là cậu chủ của tập đoàn Đại Minh sao?
Chu Lỗi đã đoán ra thân phận của Trần Thanh Xuyên, nhưng hiển nhiên là điều này không quan trọng, bây giờ ngay cả cơ hội để hối hận anh ta cũng không có nữa rồi.
Sau khi Chu Lỗi bị cảnh sát áp giải đi, Triệu Hồng Vũ và tổng giám đốc Phương cũng theo Vương Ba đi khai báo.
Sau khi hoàn thành xong tất cả các thủ tục pháp lý, thì Triệu Hồng Vũ hỏi anh ta về vấn đề thi hành bản án của Chu Lỗi.
“Chỉ riêng khoản hợp đồng 500 vạn này đã được xem là rất lớn rồi, thời hạn là ba năm tù, còn cộng thêm tội danh vì lợi ích mà phản bội công ty nữa, mặc dù cũng không có tổn thất gì nhiều những vẫn phải chịu phạt, nên tổng cộng phải ít nhất là năm năm.”
Vương Ba trả lời rất thuyết phục, Triệu Hồng Vũ gật gật đầu.

Rất tốt, cô ấy rất hài lòng với kết quả này.
Cậu chủ đồng ý nhận Chu Lỗi làm con, thế nhưng Chu Lỗi lại không vui, lựa chọn chơi xấu.
Cái tên xấu xa đó nếu muốn đùa nghịch như thế thì bây giờ mời vào nhà tù chơi cho vui!
Nhưng điều khiến cho Triệu Hồng Vũ không hiểu nổi chính là Trần Thanh Xuyên muốn ném Chu Lỗi vào nhà giam, thật sự không phải vì chuyện đổi ý không nhận bố….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận