Rể Hổ Hào Môn


Dưới sự thúc giục của thư ký, Hoàng Ny Ny vội vàng đi qua một bên để gọi cho Phó Xuân.
Ai dè lại bực mình phát hiện, cuộc gọi có đổ chuông, nhưng hoàn toàn không có người nghe máy.
Thư ký thúc giục dò hỏi, Hoàng Ny Ny không biết phải giải quyết thế nào, bởi vì cô ta chưa từng trải qua chuyện như vậy, nên vội vàng nhìn Trương Tứ Hải cầu cứu.
Trương Tứ Hải đã trải qua nhiều chuyện, đương nhiên sẽ nghĩ ra cách, ông ta đề nghị gọi thẳng cho công ty của Phó Xuân, chắc chắn các bộ phận liên quan của công ty sẽ biết.
Hoàng Ny Ny vội vàng làm theo, sau khi thông qua anh họ của Phương Cường lấy được số điện thoại của bộ phận có liên quan trong công ty của Phó Xuân, cô ta liền gọi cho thư ký.
Cuộc gọi vừa được kết nối, Hoàng Ny Ny đã dò hỏi về chuyện hợp tác kinh doanh.
"Hợp tác với Văn hóa Đông Tinh ư? Chúng tôi không hề nhận được lời căn dặn từ giám đốc Phó, nên hoàn toàn không có chuyện này, đây chỉ là tin đồn nhảm mà thôi."
Tin đồn nhảm ư? Sao có thể là tin đồn cơ chứ?
Hoàng Ny Ny vội đáp: "Đây không phải là tin đồn nhảm, mà chính miệng giám đốc Phó đã nói với tôi."
"Thôi dẹp đi, chúng tôi chẳng nhận được bất kỳ lời căn dặn hợp tác nào với Văn hóa Đông Tinh, mà tôi cũng không rảnh để nói chuyện vớ vẩn với cô, vậy nhé!"
Sau khi cuộc gọi bị ngắt máy, Hoàng Ny Ny nghe thấy tiếng "bíp" phát ra từ trong điện thoại thì hóa đá tại chỗ.
Không thể nào, rõ ràng Phó Xuân đã đồng ý với cô ta...
Thư ký cười khẩy, nhìn Trương Tứ Hải ngay: "Trưởng phòng Trương làm tốt lắm.

Ông lấy cả công ty ra làm trò đùa, có cảm thấy vui không?"
Trên gương mặt ngăm đen của Trương Tứ Hải hiện lên vẻ rất lúng túng, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.
Ông ta vội quay đầu lại, lạnh lùng chất vấn Hoàng Ny Ny: "Rốt cuộc chuyện này là sao?"
Hoàng Ny Ny đau khổ nói: "Tôi cũng không biết nữa, rõ ràng Phó Xuân đã đồng ý với tôi..."
Không ai muốn nghe cô ta giải thích, thư ký lại càng không muốn nghe, mà dứt khoát đi về phía Tô Tuyết.
"Tổng giám đốc Tô, bên kia hoàn toàn không biết chuyện này, mà đây chỉ là mong muốn đơn phương của Trương Tứ Hải."
Tô Tuyết cau mày, tâm trạng rất tồi tệ, chẳng khác nào đang xem cô như một con ngốc mà đùa giỡn?
Nhưng một giây sau, tâm trạng của cô dần dần tốt lên, hơn nữa còn ngày càng tốt.
Bởi vì cô phát hiện ra Trần Thanh Xuyên không hề câu kết với Hoàng Ny Ny.

bởi vì nếu bọn họ thật sự cấu kết, chắc chắn Hoàng Ny Ny sẽ lấy được đơn kinh doanh của tập đoàn Đại Minh.

Dù gì Trần Thanh Xuyên cũng là chủ tịch bên chi nhánh, nên muốn lấy được đơn kinh doanh chỉ là một câu nói mà thôi.
"Được rồi, sau này mọi người hãy chú ý, còn bây giờ thì giải tán, mau chóng quay về làm công việc của mình đi."
Dứt lời, Tô Tuyết nhẹ nhàng rời đi, trên mặt còn nở nụ cười dịu dàng.
Thư ký thắc mắc có phải Tô Tuyết bị hồ đồ rồi hay không: "Tổng giám đốc Tô, cô ta đã lừa gạt cả công ty chúng ta, mà cứ thế bỏ qua hay sao?"
"Hơn nữa nếu cô ta chỉ lừa gạt chúng ta thì chẳng sao cả, chủ yếu là chúng ta đã nói chuyện này cho Tôn Bá Lâm biết rồi, thậm chí bên anh ta còn phát thông báo sẽ hợp tác với tập đoàn Đại Minh để bán hàng trong buổi livestream ra mắt đầu tiên.

Nếu bây giờ chúng ta không nhận được đơn của tập đoàn Đại Minh, vậy chẳng phải sẽ khiến anh ta nuốt lời, treo anh ta lên trên đỉnh núi để phơi hay sao?"
Tô Tuyết hơi sửng sốt, bây giờ mới nhận ra rằng, chuyện này lại gây ra rắc rối như vậy...
“Hoàng Ny Ny, cô khá lắm, thật sự rất khá, cả công ty đều bị một câu mạnh miệng của cô lừa gạt, hại chúng tôi ngơ ngác tin tưởng cô, còn chuẩn bị cả lẵng hoa và thảm đỏ."
"Cô giỏi lắm, để xem lát nữa tôi sẽ tính sổ với cô như thế nào."
Trương Tứ Hải luôn là người sĩ diện, nhưng hôm nay lại mất hết mặt mũi, dù gì ngay cả tổng giám Tô cũng bị lừa, khiến ông ta chẳng còn mặt mũi nào cả, so với lần trước bị Trần Thanh Xuyên ‘cướp công lao’ còn nghiêm trọng hơn, tốt xấu gì lần đó ông ta cũng chỉ mất mặt trước cấp dưới, chứ không có hậu quả gì nghiêm trọng, nhưng lần này thì khác, ông ta đã đùa bỡn bà chủ như một con khỉ.
Trương Tứ Hải nổi giận đùng đùng bỏ đi, mặt mày xám xịt, chắc chắn sau khi quay về văn phòng sẽ phát tiết.
Lúc này, các đồng nghiệp trong phòng kinh doanh cũng đồng loạt mở miệng xem náo nhiệt:
"Tôi nói rồi mà, sao có thể lấy được đơn kinh doanh của tập đoàn Đại Minh cơ chứ, hóa ra chỉ là công ty nhỏ ở dưới trướng.

Nhưng điều buồn cười ở đây là, ngay cả đơn kinh doanh của công ty nhỏ ở dưới trướng cũng không thể lấy được, vậy mà hất mặt kiêu ngạo cả buổi sáng, thật lợi hại!"
"Cô không thấy sáng nay tới công ty cô ta đã đắc ý đến cỡ nào à, thấy ai cũng hất cằm, tôi còn tưởng cô ta đã chỉnh sửa mọc lại cằm rồi đấy, cô ta ngạo mạn như vậy, chậc chậc, khiến tôi cảm thấy ông trời chỉ xếp thứ hai, còn cô ta mới là người xếp thứ nhất vậy, như thể không có ai giỏi giang bằng cô ta.”
"Nội bộ chỉ là nội bộ, cứ ngoan ngoãn làm tốt công việc nội bộ của mình là được, suốt ngày nhung nhớ công việc ngoại bộ của chúng ta làm gì cơ chứ? Hôm nay cô ta gây ra chuyện như vậy, khiến người khác thật sự cười đến mức rụng răng, lúc nãy cô ta còn đắc ý nữa chứ..."
Những lời châm chọc của mọi người khiến sắc mặt của Hoàng Ny Ny đỏ bừng, hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.
Cho dù có một cái lỗ thật thì cô ta cũng không thể chui xuống, bởi vì cô ta vẫn phải đi tìm tên khốn Phó Xuân kia.
Cô ta đã ngủ một đêm công cốc rồi.

Rõ ràng ông ta đã nói sẽ đưa đơn hàng cho cô ta rồi mà? Mẹ kiếp, tên khốn!!!
...
Phó Xuân ngồi trong phòng làm việc, rất bất đắc dĩ nhìn điện thoại đang liên tục đổ chuông ở trên bàn.
Ông ta muốn cho Hoàng Ny Ny đơn kinh doanh này, dù gì cũng tiết kiệm hơn so với việc nuôi tiểu tam lâu dài, ai dè sáng nay ông ta lại nhận được điện thoại đến từ tập đoàn, cấm tất cả các chi nhánh của tập đoàn hợp tác với Văn hóa Đông Tinh.
Đây là mệnh lệnh của tập đoàn, tất nhiên ông ta không thể làm trái rồi, vì thế ông ta chỉ có thể trơ mắt nhìn điện thoại đổ chuông chứ không thể làm gì được.

Cho dù ông ta là kẻ lừa gạt thì bây giờ ông ta cũng không biết phải bịa ra lý do gì, nên không thể nghe điện thoại, mà chỉ có thể đứng nhìn.
Mặc dù ông ta vẫn hơi luyến tiếc Hoàng Ny Ny, cảnh tượng cuồng nhiệt trong phòng đêm qua đã khiến ông ta vẫn còn thòm thèm, vì thế ông ta nhất định phải nghĩ ra cách, nhưng chắc chắn cách này không thể xuất phát từ tập đoàn, bởi vì ông ta không có bản lĩnh thay đổi mệnh lệnh của tập đoàn, mà chỉ có thể tìm đủ mọi cách để tiếp tục lừa gạt Hoàng Ny Ny mới được, ai bảo cô gái ngốc nghếch này dễ lừa gạt như vậy...
Cùng lúc đó, trong phòng làm việc của tổng giám đốc Văn hóa Đông Tinh, Tô Tuyết đã gọi cho Tôn Bá Lâm.
Sau khi nói rõ chuyện đơn kinh doanh chỉ là một cú lừa, Tôn Bá Lâm nhất thời sốt sắng.
"Tô Tuyết, chúng ta là bạn học, tôi tốt bụng muốn hợp tác với cậu, vậy mà cậu lại hại tôi như vậy?"
"Đâu phải cậu không biết, bây giờ tôi đã phát thông báo ra rồi, vậy mà cậu lại nói với tôi rằng hợp tác kinh doanh với tập đoàn Đại Minh đã thất bại rồi, cậu bảo tôi phải làm sao đây, tôi phải giải thích thế nào với các fan đã theo dõi tôi và thị trường này đây?"
"Đây là buổi ra mắt đầu tiên mà tôi đổi sang nghề livestream bán hàng, vậy mà tôi lại nói lời không giữ lời, sau này tôi phải lăn lộn như thế nào đây?"
Tô Tuyết vốn định nhờTôn Bá Lâm nghĩ cách, xem thử liệu anh ta có thể rút lại thông báo hay không.
Nhưng bây giờ nghe Tôn Bá Lâm nói thế, cô liền biết chuyện này đã hết hy vọng rồi.
Bên Tôn Bá Lâm đã hết cách rồi, vì thế cô chỉ có thể nghĩ cách từ bên mình.
Tô Tuyết ngồi trên ghế làm việc, hai tay che trán, cảm thấy chuyện này hơi khó xử lý.
Đơn kinh doanh của tập đoàn Đại Minh đâu phải là con mèo hay con chó mà có thể được, chỉ một chi nhánh đã là sự tồn tại đứng đầu trong tỉnh rồi, có thể tưởng tượng này độ khó để lấy được đơn hàng này.

Nhưng bên Tôn Bá Lâm lại không chịu buông tha...
Nghĩ đi nghĩ lại, Tô Tuyết chỉ có một cách, cho dù cô cực kỳ không muốn mở miệng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui