Sáng sớm, cả nhóm thám hiểm cuối cùng cũng xếp thành hàng và rời đi với lịch trình di chuyển trên các cỗ xe Xương.
Tối qua, tôi đã phân phát các loại áo choàng và áo Poncho khác nhau cho 66 người ra ngoài lần này. Chúng được tuỳ chỉnh đặc biệt tuỳ thuộc vào sở thích của họ. Chúng là những món đồ mà tôi đã ra lệnh cho các Leprechaun bắt đầu làm từ trước. Lưu ý là tôi đã đặc biệt thiết kế ra nó nên cả tôi và Kanami-chan đều có cùng kiểu Poncho giống nhau.
Tôi phân phát phần áo khoác còn lại và các quần áo khác cho nhóm các thành viên ở lại. Trên lưng các áo khoác là biểu tượng của nhóm lính đánh thuê Parabellum, với một phù hiệu trên vai phải chỉ ra quân đoàn mà người đó thuộc về. Trên ngực trái, cấp bậc cá nhân được đính bằng tơ vàng.
Bạn có thể biết quân đoàn mà người đó thuộc về chỉ với một cái liếc mắt. Nó cũng cho phép các thành viên thuộc quân đoàn dễ dàng nhận ra cấp bậc của người đó. Nguyên liệu để làm ra những cái áo đó là sự kết hợp của các vật phẩm rơi ra từ các loài khác nhau ví dụ như Minotaur. Các Leprechaun tạo ra nguyên liệu này bằng cách kết hợp tơ của tôi với các thành phần khác nhau từ các con quái vật như là Bột Mai Của Quy Xà và Da Cá Sấu Tinh Thể bằng cách sử dụng nhiều kĩ thuật đặc biệt.
Kết hợp những thành phần này lại tạo ra loại tơ đặc biệt có khả năng bảo vệ khỏi cái nóng và lạnh, không thấm nước và có độ bền khá cao. Nguyên liệu thường khá là hiếm để thu nhặt được vì tỉ lệ rơi ra khá thấp, nhưng do nhóm của Minokichi-kun giết được Minotaur và những con Boss khác nhiều lần khi họ đang ở trong Thành Phố Mê Cung lúc trước, chúng tôi đã thu được một lượng kha khá các nguyên liệu này.
Lớp thêu ngoài áo cũng có chất lượng cao, tạo cho chúng có nhiều sự bảo vệ hơn thậm chí còn nhiều hơn so với những chiếc áo giáp mới, đặc biệt là các bùa chú đã được thêm vào nó. Việc sản xuất hàng loạt những chiếc áo khoác này đã được định sẵn và tôi đã có kế hoạch đầy đủ cho việc sử dụng chúng như trang bị tiêu chuẩn dành cho Parabellum trong tương lai.
Bây giờ, hãy nói về cuộc thám hiểm. Mặc dù đây là lần thứ chúng tôi thám hiểm ra khỏi khu rừng bằng cách sử dụng các cỗ xe Xương, một số tuyến đường đã được định sẵn. Điều này bao gồm cả tuyến đường ngắn nhất để ra khỏi khu rừng từ cơ sở của chúng tôi.
Vì các cỗ xe Xương đã được cải tiến để đi qua các địa hình khó đi như những bụi cây thấp và đường mòn rừng/núi cao, chúng có thể thay đổi hình dạng tùy theo các tuyến đường, cho phép chúng vượt qua các dạng địa hình khác nhau một cách dễ dàng hơn.
Với thực tế về mặt kỹ thuật thì chúng là Undead, chúng cũng đã yểm một lớp bùa chú đặc biệt bao phủ bên ngoài để cung cấp cho chúng khả năng kháng ánh sáng mặt trời.
Lúc ban đầu, chúng tôi bỏ ra rất nhiều thời gian để ra khỏi khu rừng cũng như đảm bảo việc che giấu đi tuyến đường ra khỏi khu rừng của chúng tôi. Điều đó để chắc chắn rằng con đường trở về cơ sở sẽ không thể bị phát hiện.
Trong khi đang đi trên con đường đó, đoàn thám hiểm đã tạo ra một tuyến đường đủ rộng để 1 cỗ xe có thể đi qua.
Đương nhiên, điều này chỉ kéo dài cho đến khi chúng tôi ra khỏi khu rừng.
Sau khi chúng tôi ra khỏi khu rừng, các nhóm sẽ tách ra và tiến tới đích đến tương ứng của họ.
Bây giờ, như các nhóm tôi đã đề cập trước đó:
Nhóm đầu tiên hướng tới Cung Điện Hoàng Gia Osvel được dẫn đầu bởi tôi.
Có 24 thành viên đi cùng với tôi bao gồm Kanami-chan, Tóc đỏ, Wind Lord-chan và Seiji-kun. Chúng tôi đang sử dụng 4 cỗ xe Xương.
Nhóm thứ 2 dẫn đầu bởi Minokichi-kun hướng thẳng đến Thành Phố Mê Cung Purgatory nơi họ sẽ huấn luyện bản thân và thu thập thêm nguyên liệu.
Có 20 thành viên đi cùng với nó bao gồm Asue-chan, cũng như vài Lord và Apemen (Người vượn). Họ có 3 cỗ xe Xương.
Nhóm cuối cùng bao gồm những người đã làm việc chăm chỉ và đang tiến tới Vương quốc Sternbild và Đế chế Kirika nên các thành viên trong nhóm có thể ghé thăm gia đình của họ.
Những người nhận được phần thưởng này là những người đã đi cùng với nhóm Minokichi-kun lần trước. Nó cũng bao gồm những người bảo vệ cho họ, với tổng số 22 người. Họ có ba cỗ xe Xương.
Đó là mục đích của ba nhóm đang tiến tới. Dù mỗi nhóm sẽ gặp nhiều khó khăn và mục đích của riêng họ, nhưng chúng tôi không thể cho phép bất kì sai lầm nào xảy ra. Khi tôi nghĩ về những sai lầm ngớ ngẩn… Tôi cảm thấy khó chịu. Vâng, vì nó vô nghĩa khi phải lo lắng về điều này, tôi chỉ cần tiến lên và giải quyết với mọi thứ nếu như nó xảy ra.
Lần này, trên chuyến đi đến Cung Điện Hoàng Gia, chúng tôi sẽ không dừng lại để nghỉ ngơi thường xuyên như đã từng làm trong chuyến đi trước vì tôi đã quyết định rằng chúng tôi nên rút ngắn khoảng cách càng nhiều càng tốt để đến đó thật nhanh.
Bởi vì các cỗ xe Xương di chuyển trên tuyến đường mà những người ngồi trong đó khó có thể cảm thấy bất kì chuyển động nào, bảo trì thiết bị, nghiên cứu và các việc khác là khá dễ để thực hiện.
Thời gian di chuyển của chúng tôi nên được sử dụng một cách hiệu quả nhất có thể. Mặc dù trời đã tối, chúng tôi đã vượt qua khu vực đồng bằng rộng và đồi núi lớn và đang cố gắng băng qua khu vực đồi núi nơi mà Đại Bàng Vách Núi đang cư trú.
Nhìn chung, chúng tôi đã rút ngắn khoảng cách một chút trong ngày hôm nay. Mặc dù một lượng lớn thời gian dừng lại để chúng tôi săn những con quái vật thường xuất hiện ở các vùng khác mà chúng tôi đã bỏ lỡ trong chuyến đi đầu, sự thật là chúng tôi đã tiến đi xa như vậy chỉ trong một ngày cũng đáng để ghi nhớ rồi. Dù rằng các cỗ xe Xương không biết mệt và có thể di chuyển cùng tốc độ với cỗ xe ngựa kéo bình thường, chúng có vẻ như là một loại phương tiện giao thông tuyệt vời. Ngoài ra, các cỗ xe Xương có thể biến đổi thành xe tăng. Chắc chắn sẽ có vài ứng dụng cho chúng.
Buổi tối, chúng tôi quyết định dựng lên một khu trại trên vùng đất trống gần đường cao tốc khi tôi đang xem xét các tiềm năng tuyệt vời của cho các cỗ xe Xương trong tương lai.
Chúng thậm chí có thể thay đổi hình dạng thành một cái lều trong trường hợp cần thiết. Như vậy thì quá thuận tiện rồi.
Vì chúng tôi không luyện tập gì nhiều trong ngày hôm nay, chúng tôi sẽ tranh thủ luyện tập chăm chỉ suốt hai tiếng vào tối nay.
Mặc dù Fire Lord-kun đã ở chung nhóm với tôi ở lần trước, nhưng lần này lại có thêm một Dragonewt tên là Ramura-san.
Cô ấy có một vẻ đẹp trời phú với làn da trắng trẻo và tóc màu vàng dài tới eo cùng với đôi mắt sâu, màu vàng.
Cô ấy có hai sừng dài ra ở trước trán và cong về phía sau. Từ hông của cô ấy xuất hiện một cái đuôi dài và mỏng, cô ấy cũng sở hữu một viên Ngọc Rồng vàng ở giữa trán.
Vì buổi huấn luyện tập trung vào việc đánh giá sức mạnh của họ, Ramura-san và vài thành viên khác đã kết thúc với việc bị thương nghiêm trọng.
May thay, vì Seiji-kun ở trong nhóm của chúng tôi, họ đã được an toàn vì nó có thể chữa lành ngay cả vết thương nghiêm trọng nhất trong vài khắc. Sau đó, Kanami-chan người vẫn còn trụ lại được, và Tóc đỏ, người đang chuẩn bị bước ra đã có một trận đấu tay đôi giữa họ.
Sự xuất hiện của họ tỏa sáng dưới ánh trăng quả thực là vô cùng xinh đẹp. Sigh... Một tiếng thở dài... Kanami-chan và Tóc đỏ chỉ đơn giản là đang tỏa sáng vào tối hôm nay…
Kết quả Hợp Nhất của ngày hôm nay:
[Nhát chém bán nguyệt] + [Nhát chém trên không] = [Nhát chém bán nguyệt trên không trung]