Dương Cảnh Đào ngồi bệt xuống đất, kinh ngạc há hốc miệng, mặt mày dại ra.
Ông ta cầm lấy giấy tờ nhà đất, dụi dụi mắt, muốn xác nhận thêm lần nữa.
"Người đứng tên: Lâm Hàn!"
Hàng chữ trên giấy đập mạnh vào thần kinh của Dương Cảnh Đào.
"Thật sự là thằng vô dụng Lâm Hàn kia!"
Dương Cảnh Đào trợn to mắt, cảm thấy sức lực cả người bị rút cạn, run giọng thì thào:
"Sao... Sao có thể thế được! Căn biệt thự này, sao lại là của thằng vô tích sự Lâm Hàn kia chứ!"
"Không thể nào! Tuyệt đối không có khả năng!"
Hai mắt Dương Cảnh Đào dại ra, liên tục lẩm bẩm.
...
Sau khi ra khỏi biệt thự, Lâm Hàn đi thẳng tới chỗ của Cổ Hà.
"Cậu Lâm tới à!"
Cổ Hà đang nằm trên ghế dựa phe phẩy cây quạt, rất là ung dung thoải mái. Ông ta thấy cậu Lâm bèn lập tức đứng lên tiếp.
"Cổ Thông vẫn còn nằm viện hả?", Lâm Hàn tùy tiện hỏi.
"Gãy hai chân, có lẽ một hai tháng tới đều phải nằm trong bệnh viện", Cổ Hà cười bất lực.
"Vậy xe anh ta có đây không, cho tôi mượn một chút. Tôi tới sân bay đón người cái", Lâm Hàn nói.
"Có, cậu Lâm muốn chạy kiểu gì cũng được!"
Cổ Hà gật đầu, bảo người ta đưa chìa khóa xe của Cổ Thông cho Lâm Hàn.
Chỉ chốc lát sau, một chiếc BMW M4 mui trần phóng nhanh ra khỏi núi Vân Mộng.
Tại sân bay quốc tế của thành phố Đông Hải.
Lâm Hàn đi vào phòng chờ tìm một cái biển, viết hai chữ "Dương Khiết" lên rồi cầm trong tay.
Anh ngẩng đầu nhìn thông tin chuyến bay, qua một lúc nữa, máy bay sẽ hạ cánh.
20 phút sau, một đám người đi ra khỏi cửa ra.
Trong đó có một cô gái, vừa ra đã ngó tới ngó lui, khi nhìn thấy hai chữ "Dương Khiết" trên tay Lâm Hàn thì khóe môi hồng son khẽ mỉm cười, cất bước đi tới.
Cô gái có dáng người cao dong dỏng khoảng 1m7, để mái tóc xoăn dài bồng bềnh thả sau lưng. Cô mặc cái áo khoác màu nâu, bên trong là một chiếc áo thun trắng ôm lấy bộ ngực đầy đặn, hai cái đùi thon dài thẳng tắp, bàn tay trắng trẻo kéo valy màu hồng nhạt, đeo kính râm, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt trắng nõn.
"Anh chính là Lâm Hàn - anh rể hai của em à?"
Cô gái đi đến trước mặt Lâm Hàn, ngón trỏ trắng ngần gỡ kính xuống, lộ ra cặp mắt to tròn, nhìn Lâm Hàn một lượt.
"Cô chính là Dương Khiết - em vợ tôi?"
Lâm Hàn cũng nhìn Dương Khiết, phát hiện khuôn mặt của cô ấy có nét giống Dương Lệ.
"Là em".
Dương Khiết gật đầu, đưa valy cho Lâm Hàn:
"Mẹ nói với em rằng anh là một thằng vô tích sự, mỗi ngày chỉ biết ở nhà ăn no chờ chết, bảo em đừng nói chuyện với anh. Nhưng em lớn lên ở nước ngoài, từ nhỏ đã rất phản nghịch, không cho em làm thì lại càng muốn làm. Vì thế, anh yên tâm, em sẽ không đối xử lạnh nhạt với anh đâu".
Lâm Hàn nhàn nhạt nói: "Về nhà trước đi".
Anh kéo valy, đi ra ngoài sân bay.
"Ơ, ông anh rể hai này của mình cũng ngầu ghê ta!"
Dương Khiết kinh ngạc ơ một tiếng rồi đi theo Lâm Hàn tới bãi đỗ xe.
"Oa, BMW M4, anh rể hai giàu ghê, chạy xe mui trần đến đón em luôn", Dương Khiết nhìn thấy chiếc xe trước mặt thì sáng mắt lên.
"Không phải xe tôi, mượn thôi".
Lâm Hàn đặt valy vào cốp, sau khi cả hai cùng lên xe thì chiếc xe phóng vụt ra khỏi bãi đỗ xe.
"Lúc em rời khỏi thành phố Đông Hải thì chỉ mới sáu bảy tuổi thôi. Nhoáng cái đã mười mấy năm, nơi này phát triển nhanh ghê!"
Dương Khiết nhìn những tòa nhà cao tầng ngoài cửa sổ, phấn khích reo lên.
Cô ấy đã cởi chiếc áo khoác nâu ra, để lộ hai cánh tay trắng ngần, bộ ngực căng tròn nẩy nẩy, gió thổi mái tóc cô ấy ngược ra sau, trông lại có chút tùy tiện phóng khoáng.
Dương Khiết chỉ nhìn một lúc là hết hứng bèn lấy điện thoại di động ra lướt tiktok.
"Khi cô ở nước ngoài cũng thích lướt tiktok hả?"
Lâm Hàn lái xe, thuận miệng hỏi.
"Đương nhiên, nước ngoài cũng có tiktok mà, còn có rất nhiều người nổi tiếng trên mạng. Có điều, bây giờ về nước nên chỉ dùng phần mềm tiktok của trong nước thôi".
Dương Khiết hứng thú nhìn một video: "Hơn mấy trăm ngàn lượt like và bình luận. Anh rể hai, anh trai chạy Rolls-Royce này có phải là người nổi tiếng trên mạng ở thành phố Đông Hải không?"
"Có thể xem là như thế", Lâm Hàn sờ mũi nói.
"Vậy thì lợi hại ghê, nhưng không biết có phải thật không, hay mấy bình luận với lượt like đó là do mua mà có", Dương Khiết mỉm cười, nhìn về phía Lâm Hàn, đôi mắt to bỗng chớp chớp:
"Ơ, không đúng, anh rể hai ơi! Tại sao quần áo của anh trai chạy Rolls-Royce trong video lại giống y như bộ anh đang mặc vậy? Không phải anh là anh trai chạy Rolls-Royce đó chứ!"
Mí mắt Lâm Hàn giật giật, cười nói: "Thôi đi, tôi chỉ là fan của anh trai chạy Rolls-Royce thôi, nên mới mặc quần áo giống anh ta".
"Ra vậy, không nhận ra đó, anh rể còn thích theo đuổi người nổi tiếng trên mạng à", Dương Khiết gật đầu, nhắc nhở:
"Chẳng qua, cái này xem cho vui là được rồi, tuyệt đối đừng nên tặng quà! Nước ngoài có rất nhiều người vì tặng qua cho thần tượng mà tán gia bại sản, thậm chí ngồi tù".
"Nhưng mẹ nói với em, anh không có việc làm nên chắc có lẽ cũng chẳng có tiền tặng quà".
Lâm Hàn chỉ cười mà không nói.
Đoạn đường phía trước là giao lộ nên Lâm Hàn chạy chậm lại, quẹo phải.
Đúng lúc này, bên cạnh giao lộ có một người đàn ông trung niên sáng mắt lên, nhào ra trước đầu xe của Lâm Hàn.
"Ăn vạ!"
Đây là phản ứng đầu tiên của Lâm Hàn.
Anh đạp phanh, con phanh xe tốt của M4 khiến nó vững vàng dừng lại, không có đụng vào người ta. . Cập nhậ𝙩 𝙩ru𝔂ện nhanh 𝙩ại ( Т𝑹Ù MТ𝑹𝖴YỆN.vn )
Nhưng vẫn muộn, người đàn ông trung niên kia đã té xuống đất, ôm chân rên rỉ.
"Á! Anh rể hai, anh tông người ta rồi!"
Dương Khiết giật mình hoảng sợ, che miệng, trợn tròn mắt nhìn.
"Ăn vạ, không có tông trúng".
Mặt mày Lâm Hàn bình tĩnh, dừng xe, bước xuống.
"Ôi trời ơi! Đau chết mất!"
"Đau chết mất! Gãy chân tôi rồi!"
Người đàn ông trung niên kia ôm chân trái không ngừng rên rỉ.
Ông ta khoảng tầm 50 tuổi, khuôn mặt ngăm đen, hơi lùn.
"Chuyện gì thế!"
"Bố, bố làm sao vậy?"
Hai tiếng nói truyền tới, chỉ thấy có hai người đàn ông bước tới, ngồi xổm xuống đất, gương mặt lo lắng nhìn ông ta.
Hai người đàn ông này đều mặc áo ba lỗ, xăm mình, cao to vạm vỡ, nhìn rất dữ dằn.
"Cậu... Cậu ta lái xe tông trúng bố! Còn tông gãy cả chân! Ôi trời đất ơi, đau chết tôi rồi!"
Người đàn ông trung niên chỉ tay vào Lâm Hàn, kêu rên thảm thiết.
"Nhóc con, mày muốn chết hả? Bố tao mà cũng dám tông!"
Một trong hai người đàn ông đứng lên, giơ tay đẩy Lâm Hàn một cái, lại phát hiện đối phương vẫn không nhúc nhích.
"Chạy BMW thì hay lắm à! Chạy BMW là có thể tông người khác?"
Người đàn ông còn lại cũng đứng dậy, lạnh lùng nhìn Lâm Phàm:
"Mau đền tiền đi!"
"Đúng vậy, đền tiền đi, bố tôi gãy chân rồi, không bồi thường năm mươi ngàn tệ thì đừng hòng chạy!"
"Anh rể hai, làm sao giờ!", Dương Khiết cũng bước xuống xe, thấy người đàn ông đang nằm trên mặt đất thì giật giật mí mắt:
"Anh rể hai, rốt cuộc có phải ăn vạ hay không vậy, trong xe chúng ta không có lắp camera hành trình sao?"
"Nếu lắp camera hành trình thì người ta sẽ không nhào ra".
Lâm Hàn lắc đầu, thấy ba người phối hợp ăn ý như thế, có vẻ là dân ăn vạ chuyên nghiệp rồi.