Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

"Hahaha, dù cho bản lĩnh của mày có lợi hại đến đâu thì cũng là người trần mắt thịt, có thể chống lại súng lục sao?"

Nhìn cảnh tượng này, rốt cuộc Từ Trí cũng bật cười ha hả:

"Lại còn để tao mời anh Báo qua đây, có khác gì mày tự tìm đường chết không?"

Trên mặt Hoàng Báo cũng lộ ra nụ cười hung ác.

Mà ngay lúc đó, Ngô Xuyên đã nhìn thấy người đàn ông vạm vỡ đứng ngoài cửa sổ trước Lâm Hàn một bước.

"Anh Hàn!"

Anh ta hét lên, không chút do dự vọt về phía Lâm Hàn, còn Lâm Hàn lúc này lại không để ý đến.

Người đàn ông kia giơ súng lên.

Pằng!

Tiếng súng vang lên!

Ngô Xuyên lao đến sau lưng Lâm Hàn trong tích tắc.

Anh ta đẩy mạnh Lâm Hàn ra, làm Lâm Hàn té sang một bên.

Vù!

Viên đạn kia bắn vào vai trái của Ngô Xuyên.

Phụt!

Máu bắn tung toé.


"Ư!"

Ngô Xuyên hít sâu, cảm giác đau đớn không ngừng truyền đến từ tay trái.

Đặc biệt là ở vết thương, cảm giác cơ thịt bị xé rách, mạch máu đứt đoạn làm anh ta đau đến toát mồ hôi nhễ nhại, cả người run lẩy bẩy.

"Ồ? Vậy mà có thằng dám đỡ phát súng kia cho nó!"

Hoàng Báo hơi bất ngờ, nhưng rồi lại mỉm cười độc địa.

Đỡ xong phát súng kia thì sao, súng của ông ta cũng không chỉ có một viên đạn, chỉ là để cho Lâm Hàn chết chậm hơn chút thôi.

Quả nhiên, người đàn ông đứng ngoài cửa sổ lại giơ súng lên nhắm vào Lâm Hàn.

Ò e ò e!

Bỗng dưng tiếng còi xe cảnh sát hú lên dồn dập.

"Bỏ vũ khí xuống!"

"Nhanh bỏ vũ khí xuống, nếu không sẽ nổ súng!"

Những tiếng quát lạnh không ngừng vang lên.

Người đàn ông đứng ngoài cửa sổ bỗng sửng sốt, nhìn xuống dưới thì mặt mày liền trắng bệch, bên dưới hiện tại có 4-5 chiếc xe cảnh sát đã đỗ lại.

Mỗi một cảnh sát đều mặc áo chống đạn, tay cầm súng tiểu liên, họ đã bao vây hết xung quanh công ty.

"Cảnh sát tới rồi!"

Người đàn ông vạm vỡ đứng ngoài cửa sổ ngây ra, bị dọa đến nỗi súng lục cũng rớt trên mặt đất.


Ngay lúc vừa nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát, Hoàng Báo cũng biến sắc, trên trán toát mồ hôi lạnh... Cảnh sát tới?

Đùng, đùng, đùng!

Từng tiếng đạp cửa vang lên.

"Những người ở trên lầu nghe đây, các người đã bị bao vây, lập tức bỏ hết vũ khí xuống, nếu không chúng tôi sẽ cưỡng chế dùng biện pháp mạnh!", giọng nói rét lạnh vang lên.

"Con mẹ nó, sao cảnh sát lại đến đây!", Hoàng Báo tức giận mắng.

Đi đêm cũng có ngày gặp ma, gần đây Hoa Hạ truy quét tội phạm vô cùng gắt gao, trùm xã hội đen chuyên cho vay nặng lãi Hoàng Báo cũng phải ẩn núp để tránh tại họa.

Ông ta cũng không ngờ rằng, ngay thời điểm ngàn cân treo sợi tóc như này mà cảnh sát lại xuất hiện.

"Thằng nhãi, mày báo cảnh sát đúng không?", ánh mắt tức giận của Hoàng Báo lia về phía Lâm Hàn.

"Đúng vậy!"

Lâm Hàn nhếch môi, lúc anh vừa đến số 36 đường Ngân Hà thì đã gọi điện báo cảnh sát, anh nói ở đây có một công ty tài chính tình nghi dính líu đến lừa đảo, đồng thời Hoàng Báo cũng có thể sẽ xuất hiện.

Cảnh sát đã ra quân không sai biệt lắm với dự tính của Lâm Hàn.

Đây là kế hoạch dự phòng của Lâm Hàn.

Làm bất cứ chuyện gì cũng cần phải có kế hoạch dự phòng, không thì vô cùng nguy hiểm.

Kế hoạch ban đầu của anh là giải quyết hết đám Hoàng Báo rồi giao luôn cho cảnh sát.

Nhưng anh không ngờ, mười mấy gã Hoàng Báo dẫn theo lại mang súng, chuyện này nằm ngoài dự đoán của Lâm Hàn, nếu không nhờ có Ngô Xuyên đỡ thay anh một phát đạn thì hôm nay thật sự gặp nguy hiểm rồi.


May mắn thay, dù quá trình có phần khúc chiết, nhưng kết quả vẫn khá mỹ mãn.

Bịch, bịch, bịch!

Từng hồi bước chân truyền đến.

Có 7-8 cảnh sát đặc nhiệm tay cầm súng tiểu liên lên lầu, vừa nhìn thấy Hoàng Báo thì lập tức chĩa nòng súng về phía ông ta quát lớn:

"Hai tay ôm đầu ngồi xuống nhanh!"

Sắc mặt Hoàng Báo không ngừng thay đổi, sau cùng vẫn ôm đầu ngồi xuống.

Ông ta cũng không phải là thằng ngu, nếu như phản kháng, nhẹ thì bị đập cho một trận, nặng thì sẽ bị bắn chết tại chỗ!

Răng rắc!

Còng tay lạnh như băng, còng vào tay Hoàng Báo.

Hoàng Báo - ông trùm xã hội đen của thành phố Đông Hải, không từ bất kỳ chuyện xấu nào, tội ác chồng chất, sau cùng vẫn lọt lưới pháp luật!

"Ở đây có người bị thương, nhanh đưa đến bệnh viện!"

Một cảnh sát đặc nhiệm nhìn thấy Ngô Xuyên bị thương lập tức hô lên.

Bịch, bịch, bịch!

Lại thêm tiếng bước chân truyền đến, có một người đàn ông trung niên mặc cảnh phục bước lên lầu.

Người đàn ông trung niên này tầm 50 tuổi, khuôn mặt chữ "Điền", mặt mày nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén. Đôi mắt này dường như có thể nhìn thấu hết thảy, làm người khác nhìn vào khó tránh chột dạ, giống như tất cả bí mật của mình đều không thể nào che giấu được dưới ánh mắt của ông ấy.

"Xin chào, tôi là Trương Đào - cục trưởng cục cảnh sát thành phố Đông Hải", người đàn ông trung niên đi đến trước mặt Lâm Hàn, đánh giá từ đầu đến chân người thanh niên.

"Là cậu báo cảnh sát sao?"

Lâm Hàn gật đầu.

"Cảm ơn cậu, đội cảnh sát hình sự thuộc cục cảnh sát thành phố Đông Hải chúng tôi đã truy lùng Hoàng Báo bấy lâu nay, nhưng ông ta cứ như chuột, chạy loạn khắp nơi, căn bản không bắt được, không ngờ đến hôm nay ông ta lại lọt lưới, mọi chuyện đều nhờ có cậu", Trương Đào mỉm cười nói.


"Cảm ơn vì cậu đã xả thân cống hiến cho vụ trọng án này, nhưng vẫn xin mời cậu về cục cảnh sát một chuyến để lấy lời khai".

"Liên quan đến vụ án của băng đảng Hoàng Báo này, khi hoàn thành xong thủ tục, chúng tôi sẽ tổ chức họp báo với ký giả, một anh hùng gan dạ như cậu phải được tuyên dương thật trịnh trọng!"

Lâm Hàn bật cười, cũng không từ chối.

Ngô Xuyên được đưa đến bệnh viện, Lâm Hàn thì ngồi xe cảnh sát đến cục cảnh sát thành phố làm biên bản.

Lúc những người cảnh sát khác biết một mình Lâm Hàn đã hạ đo ván 10 mấy tên tay chân của công ty Make Money Treasure thì đều trợn mắt há hốc mồm, không ngờ thực lực của người thanh niên này là kinh khủng đến vậy.

Toàn bộ quá trình lấy lời khai rất suôn sẻ, hoàn thành biên bản, Trương Đào lại đến tìm Lâm Hàn.

"Lâm Hàn, Hoàng Báo trắng trợn cho vay nặng lãi khắp thành phố Đông Hải, vì lãi suất quá cao, có 6 người đang sống sờ sờ bị ông ta ép tới tìm cái chết, không ít hơn trăm người bị ông ta làm cho tán gia bại sản, tóm lại người này tội ác chồng chất".

"Không chỉ vậy, hoạt động kinh doanh cho vay của ông ta còn lôi kéo cả Hoa Đông, có hàng chục ngàn sinh viên đại học đã vay nặng lãi của ông ta. Hơn 3 ngàn người bị đám đòi nợ thuê bạo hành, cũng vì lẽ đó, đã có 5-60 người sinh viên tâm lý không vững mà tìm đến cái chết".

Sắc mặt Trương Đào nặng nề, quả thật sau những số liệu thống kê này, không biết có bao nhiêu gia đình, bao nhiêu sinh viên đã bị đẩy đến bước đường cùng.

Hơn thế nữa, đây chỉ là số liệu bề nổi, còn những con số ẩn sâu bên dưới, cảnh sát cũng không hoàn toàn nắm được.

Nói chung, người này tội ác tày trời, ngay cả lãnh đạo tỉnh cũng hết sức xem trọng vụ án băng đảng Hoàng Báo này.

Ông ấy nhìn Lâm Hàn với ánh mắt cảm kích: "Nếu không nhờ cậu báo cảnh sát, tên Hoàng Báo này không biết đến khi nào mới rơi vào vòng lao lý".

"Với sự cống hiến của cậu, lãnh đạo tỉnh đã ra quyết định, khen thưởng cậu 100 ngàn tệ, đồng thời chúng tôi cũng sẽ trao tặng danh hiệu công dân tốt thành phố Đông Hải cho cậu".

Lâm Hàn gật đầu nhưng anh lại không có hứng thú với những thứ màu mè này.

Anh cười nhẹ rồi nói: "Tôi chỉ hi vọng những công ty kinh doanh cho vay nặng lãi, lừa đảo gì đó của Hoàng Báo đều biến mất hoàn toàn, trả lại công bằng cho những người bị hại".

"Cậu cứ yên tâm, trong vòng 3 ngày, chuyện này sẽ được giải quyết", Trương Đào bật cười, lại hỏi:

"À phải rồi, đợi lát nữa chúng tôi tổ chức họp báo ký giả, giải bày rõ hiện trường vụ án, vì cậu là anh hùng hôm nay, nên mong cậu có thể tham gia, để cho quần chúng nhân dân cũng được diện kiến anh hùng của chúng ta".

"Không cần đâu, vẫn nên khiêm tốn một chút", Lâm Hàn lắc đầu từ chối.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận