Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

“Sao cơ, cút ra chỗ khác?”

Nhóm người có mặt ở đó đơ ra.

Lâm Hàn này lại dám đuổi Trần Nham ra khỏi cửa hàng.

“Chán sống, anh ta chán sống rồi!”

Ánh mắt nhìn Lâm Hàn của Lý Vĩnh Phú như đang nhìn người chết: “Trần Nham có thể giết chết Lâm Hàn như giết một con kiến, vì thế lực của ông ta rất lớn! Thế mà Lâm Hàn dám sỉ nhục ông ta!”

“Lâm Hàn, não anh có vấn đề hay sao mà dám nói ra câu đó?”, Chu Nhã Thiến cũng coi Lâm Hàn là đồ ngốc.

“Chồng à...”

Dương Lệ vội vàng kéo tay Lâm Hàn.

“Lâm Hàn, không nói anh có thể đuổi chú Nham ra khỏi đây không, nhưng chút lương ít ỏi của anh mua được hết cửa hàng này chắc?”. Lý Vĩnh Phú châm chọc.

“Thưa anh, chúng tôi vừa mới kiểm kê cửa hàng, tổng giá trị các trang phục ở đây là 723 ngàn tệ. Tôi sẽ xóa số lẻ đi cho anh, lấy 720 ngàn. Chỉ là không biết anh có mua được hay không thôi”, nhân viên bán hàng cũng cười khinh khỉnh nhìn Lâm Hàn.

“720 ngàn!”

Dương Lệ hít một hơi thật sâu. Con số này quá lớn với cô, Lâm Hàn không thể có nhiều tiền như vậy được.

“Nhóc con, đừng giả vờ nữa đi?”, cô gái bên cạnh Trần Nham nói: “Dám đuổi anh Nham ra ngoài á, có tin tối nay anh ấy sẽ ném cậu xuống sông cho cá ăn không?”

“Giờ cậu quỳ xuống dập đầu xin lỗi anh Nham vẫn kịp đấy”.

Cô gái đó kiêu ngạo nói: “Tranh đồ với tôi khác nào muốn chết! Hơn nữa, cũng không nhìn lại dáng vẻ nghèo hèn của mình đi, nghĩ bản thân có nổi 720 ngàn chắc?”

“Quỳ xuống xin lỗi ngay!”

Trần Nham khoanh hai tay, không lên tiếng mà chỉ vui thú nhìn cảnh này.


Ông ta quyết định, nếu Lâm Hàn không quỳ xuống xin lỗi thì sẽ cho người ném Lâm Hàn xuống sông cho cá ăn.

Sắc mặt Lâm Hàn lạnh nhạt, lấy ra tấm thẻ quyền lực, chỉ vào nhân viên bán hàng.

“Cô, giúp tôi quẹt thẻ”.

“Tôi?”, nhân viên bán hàng đó ngẩn ra vì bất ngờ.

Cô nhân viên bán hàng này là người ban nãy khinh bỉ và trào phúng Lâm Hàn.

“Cô đó, 720 ngàn, tôi trả”, Lâm Hàn lạnh nhạt nói.

“Haha, lúc nào rồi còn giả vờ!”

Lý Vĩnh Phú cười khẩy: “Lại còn 720 ngàn, trong thẻ anh có 720 tệ là khá lắm rồi! Quỳ xuống xin lỗi chú Nham mới là cách làm thông minh nhất!”

“Đây là...”

Nhưng khi nhìn thấy tấm thẻ đen đó, Trần Nham sững sờ, ánh mắt khó tin.

“Đây là... thẻ đen quyền lực có giá trị toàn cầu!?”

Trần Nham xoa mắt, tưởng mình nhìn nhầm.

Tại sao thẻ đen quyền lực của World Bank lại ở trên tay chàng trai kia?

Trần Nham biết thẻ này, hạn mức của nó là một tỷ, mà loại thẻ này không dùng tiền mặt để đánh giá được.

Nó là biểu tượng cho thân phận và địa vị, có thể khiến máy bay rơi xuống, tàu hỏa ngừng chạy. Bố của Trần Nham – Trần Xuyên Hải cũng từng muốn làm một tấm thẻ của World Bank nhưng nhận được câu trả lời là – không đủ tư cách!

Thẻ đen quyền lực chỉ dành cho những người có sức ảnh hưởng với nền kinh tế toàn cầu mà thôi!

“Không lẽ người thanh niên này có sức ảnh hưởng đến kinh tế thế giới?”

Nghĩ đến đây, cả người Trần Nham run rẩy kịch liệt.

Cỡ này thì giết ông ta cũng dễ như một con kiến, sao ông ta đắc tội được?

Mà lúc này, nhân viên bán hàng đến cầm thẻ của Lâm Hàn đi.

“Haha, còn giả vờ nữa! Khéo tí nữa thẻ lại kêu số dư không đủ đâu”, cô gái bên cạnh Trần Nham cười khẩy châm chọc.

Bốp!

Cô ta vừa nói xong thì một tiếng bạt tai vang lên.

Mặt cô ta in hằn vết tay, đỏ lên vì đau đớn.

“Anh Nham, sao anh lại đánh em?”, cô ta ôm mặt, trừng mắt, không dám tin Trần Nham vừa mới đánh mình.

“Đánh cô đấy, ai bảo cô nói những lời không nên nói chứ!”

Trần Nham quát lên rồi nói: “Không mua nữa, chúng ta đi!”

Nói rồi, ông ta kéo cô gái đi ra.

Thần sắc của ông ta khác hẳn như khi Lý Vĩnh Phú nhận ra thân phận của ông ta lúc đầu.


“Đi gì mà đi! Em vẫn muốn xem tên đó bị bẽ mặt!”, cô ta sống chết không chịu đi.

Bốp!

Trần Nham lại tát một cái nữa.

“Cô có đi không, không thì tôi đi!”, Trần Nham vô cảm nói. Nếu còn xem nữa, đắc tội Lâm Hàn thì người bẽ mặt sẽ là ông ta mất.

“Thưa anh, mời anh nhập mật khẩu”, lúc này, nhân viên bán hàng đưa máy POS ra cho Lâm Hàn.

Cả cửa hàng im lặng, tất cả đều nhìn Lâm Hàn.

Có trào phúng, khinh bỉ, có lo lắng.

Ánh mắt Lâm Hàn bình thản, nhập vào ngày sinh nhật của mình.

Tít tít tít...

Máy POS vang lên, hóa đơn từ từ được in ra.

Giao dịch thành công!

Hóa đơn được in ra cũng khiến cả cửa hàng im lặng.

Một lúc sau, những tiếng hít vào liên tiếp vang lên.

“Không thể nào, giao dịch thành công?”, Chu Nhã Thiến ôm miệng, không thể tin.

“720 ngàn, một nhân viên bán hàng như Lâm Hàn lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”, Lý Vĩnh Phú kinh ngạc nhìn Lâm Hàn.

“Chồng...”

Dương Lệ nhìn Lâm Hàn, không biết nên nói gì. Cô đột nhiên thấy chồng mình bỗng thật thần bí.

“Không thể nào! Tuyệt đối không thể!”, cô nhân viên bán hàng ban nãy còn khinh bỉ Lâm Hàn cũng thốt lên: “Có phải nhập sai giá rồi không!”

Cô ta cầm hóa đơn lên, là 720,000, mặt cô ta trắng bệch.

“Thật sự đã quẹt 720 ngàn rồi! Sao có thể!”

Nhân viên bán hàng quẹt máy POS thì vui sướng vô cùng, 720 ngàn đó, cô ta sẽ nhận được 5,6 ngàn tiền hoa hồng! Còn cao hơn lương cả năm kìa!


“Xem ra thẻ đen quyền lực này là của cậu ta?”, Trần Nham nhìn Lâm Hàn thật lâu: “Không đắc tội được đâu, mau đi thôi”.

Ông ta quay đầu đi thẳng.

“Anh Nham! Anh đi đâu đó?”, cô gái đó lập tức đuổi theo.

“Vợ, quần áo ở đây đều là của em hết đó”, Lâm Hàn xoa đầu Dương Lệ.

“Tất cả đều là của em sao...”

Dương Lệ nhìn cửa hàng chất đầy quần áo, đủ loại kiểu cách, ánh mắt sáng lên.

Có ai mà không thích quần áo đẹp chứ?

“Nhưng có nhiều quần áo không vừa cỡ với em đâu chồng à”, Dương Lệ nói.

“Vậy thì không lấy nữa”.

“Cửa hàng chúng tôi không cho phép trả hàng, anh đừng hòng lấy lại!”, cô nhân viên bán hàng kia lập tức nói.

“Tôi bảo là không cần, cô không hiểu à?”, Lâm Hàn nhìn một nhân viên bán hàng khác và nói.

“Cô, chọn cỡ cho vợ tôi, cái nào vừa thì gói đem về, không vừa thì các cô tự xử lí”.

Nhân viên bán hàng gật đầu lia lịa. Lâm Hàn mua bao nhiêu là quần áo vậy mà, yêu cầu nhỏ này chẳng đáng gì.

“Nhiều thật đó...”

Chu Nhã Thiến nhìn hàng đống quần áo được gói lại, đột nhiên cảm thấy ngưỡng mộ Dương Lệ.

“Nhưng số tiền này mà dùng vào công ty tài chính Thiên Hải của chúng ta thì lấp được một lỗ hổng lớn đấy”, mắt Chu Nhã Thiến sáng lên. Dương Lệ chắc cũng biết Lâm Hàn có nhiều tiền như thế.

Nhưng Dương Lệ lại chẳng lấy tiền ra để giúp công ty, điều này khiến Chu Nhã Thiến hơi bất mãn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận