Vèo!
Tốc độ của nắm đấm vụt đi như xé rách bầu không khí, tràn đầy lực sát thương.
Người xung quanh không nhìn nổi nữa, đoán rằng nếu lãnh trọn một đấm này vào đầu, Trần Nam chắc chắn không chết thì cũng bị thương nặng.
Bộp!
Tức thì, vang lên một tiếng nặng nề.
Mọi người ngẩn ra.
Họ đều nhìn thấy nắm đấm kia không trúng đầu Trần Nam mà đã bị một bàn tay trái trắng muốt chụp lại.
"Hở?"
Khương Khang nhìn sang chủ nhân của bàn tay đó, thì thấy một chàng trai trẻ.
"Nhãi ranh, mày muốn xen vào chuyện của người khác à?"
Khương Khang chau mày: "Đúng là chán sống mà, có tin tao đập luôn mày không hả?"
Vừa nói, Khương Khang vừa định rút nắm đấm về, nhưng chợt nhận ra bàn tay trái của chàng trai này gắt gao nắm chặt quả đấm của gã như bọc thép vậy, mặc cho gã có cố sức thế nào cũng không rút ra được.
"Chú em Lâm Hàn, cậu đừng xen vào chuyện này...", Trần Nam bên cạnh thở hổn hển nói:
"Đây là ân oán cá nhân giữa tôi và Khương béo, vả lại cậu cũng không phải đối thủ của gã đâu..."
Lâm Hàn nhìn Khương Khang với ánh mắt hờ hững:
"Khương béo, Trần Nam đã từng đánh mười mấy người anh em của ông nhập viện, anh ta chịu hai đấm vừa rồi xem như trả xong, tôi thấy nên bỏ qua chuyện này đi, được chứ? Dù sao thì bây giờ mấy người cũng đều là người của Ngô Xuyên, đánh nhau cũng không phải chuyện tốt".
"Xem như bỏ qua?"
Khương Khang cười nhạo: "Tao không phải là người rộng lượng, vả lại, tao đánh đó thì sao? Dù tao có đánh nó thì Ngô Xuyên dám làm gì tao chứ, nói cho mày biết tao còn có anh Sấm bao che đấy!"
Nói xong, gã nhìn Lâm Hàn với ánh mắt chế giễu:
"Hơn nữa, mày là cái thá gì? Một thằng đàn em mà dám quơ tay múa chân với đại ca à? Không biết trên dưới!"
"Tên nhóc này đúng là không biết lớn nhỏ!"
"Tuy rằng cách làm của Khương Khang có hơi manh động, nhưng không tới lượt một thằng nhãi nhép xen vào!"
"Đúng vậy, Trần Nam lại còn dẫn theo đàn em tới à?"
Đám người xung quanh tò mò nhìn Lâm Hàn nghị luận.
"Nói thế là ông không đồng ý bỏ qua đúng không?", Lâm Hàn nhướng mày.
"Đồng ý hả? Con mẹ nhà mày! Nhãi ranh, mày có tư cách gì nói chuyện với tao!", Khương Khang chửi ầm lên:
Gã vừa dứt lời.
Vèo!
Bóng dáng Lâm Hàn đột nhiên xuất hiện trước mặt gã.
"Nhanh quá!"
Khương Khang biến sắc, tức thì bụng gã quặn đau, gào hét thảm thiết.
"A!"
Lâm Hàn nhấc chân phải lên, húc mạnh gối vào bụng gã.
Hự!
Một tác động mạnh mẽ đập thẳng vào bụng Khương Khang, khiến lục phủ ngũ tạng gã như bị nát bươm.
Cả người gã như một con diều đứt dây bay ngược về sau, "ầm" một tiếng văng xa 5 mét hướng ra ngoài cửa.
Rầm!
Mặt đất chấn động, bụi đất bay tứ tung.
Toàn bộ phòng khách bỗng nhiên lặng ngắt như tờ.
"Chuyện này..."
Mọi người đều ngây ra tại chỗ, trợn tròn hai mắt với vẻ mặt không tài nào tin nổi.
"Sao có thế chứ?"
"Khương béo nặng hơn 100kg mà bị đạp bay thẳng ra ngoài?"
"Sức mạnh của chàng trai này khinh khủng quá đi mất!"
Ánh mắt mọi người nhìn về phía Lâm Hàn, hiện lên nét hoảng sợ không thôi.
"Bản lĩnh thật đáng sợ!", Thạch Tông đứng cạnh chứng kiến, con ngươi trừng to, trong lòng dậy sóng, gã ta quay lại nhìn Trần Nam:
"Không ngờ dưới trướng Trần Nam lại có một thằng đàn em khủng khiếp như vậy!"
"Khó trách, vừa rồi Trần Nam nói chàng trai này là anh em của ông ta, đây chính là biết cách thu mua lòng người! Nếu dưới trướng mình có một anh em có bản lĩnh như vậy, mình cũng sẽ xưng anh gọi em với nó thôi!"
"Ối trời ơi! Đau quá đi!"
Lúc này, Khương Khang nằm ôm bụng lăn lộn gào hét trên mặt đất.
Gã cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình như bể nát hết rồi, đau đớn không thôi.
Bịch bịch bịch!
Tiếng bước chân vang lên.
Lâm Hàn bước đến cạnh Khương Khang, nhấc chân phải lên giẫm xuống.
Uỵch!
Anh hơi dùng sức giẫm thẳng lên mặt Khương Khang, làm khuôn mặt Khương Khang méo mó biến dạng.
"Tôi hỏi ông lại một lần nữa, thù hằn của ông với Trần Nam có bỏ qua tại đây không?"
Lâm Hàn cúi đầu, ánh mắt nhìn Khương Khang lạnh tanh, giọng nói như đanh thép.
"Nhãi ranh, mày đừng mơ! Trừ khi mày giết được tao, nếu không tao với Trần Nam phải một mất một còn!", hai mắt Khương Khang đỏ ngầu, nhìn chằm chằm Lâm Hàn.
"Thằng nhãi kia, mày chán sống à, nhanh bỏ anh Khương tao ra ngay!"
Hai tên đàn em Khương Khang dẫn theo sau cùng đã kịp phản ứng, quát lớn rồi xông về phía Lâm Hàn.
"Có chuyện gì vậy?"
Bỗng nhiên, một giọng nói lạnh tanh vang lên.
Một người đàn ông đeo kính râm bước vào phòng tiếp khách, đảo mắt nhìn Khương Khang đang nằm trên mặt đất, sau đó nhìn sang cái chân đang đạp lên mặt Khương Khang của Lâm Hàn, ánh mắt chợt lóe.
"Chú em, thế này là sao?"
Thạch Tông vội vàng cười xòa bước lên kể lại diễn biến từ đầu đến cuối.
Người đàn ông này là người trông coi phòng tiếp khách số 3, đồng thời cũng là người của Tôn Hàn Các, không nên đắc tội.
Tôn Hàn Các là một tổ chức ở Vùng Xám mà sau khi Ngô Xuyên kế nhiệm lập ra.
Thành viên thuộc tổ chức đều là tinh anh được Ngô Xuyên lựa chọn, mỗi một người đều chỉ một lòng trung thành và tuân lệnh Ngô Xuyên.
Đồng thời, những người này cũng nắm trong tay đặc quyền rất lớn, có thể chuyên quyền tùy thời nghiêm trị những tên đàn em dưới trướng Ngô Xuyên phạm vào các tội: khi sư diệt tổ, cướp bóc, hối lộ, và những việc làm phạm pháp.
Lễ kế nhiệm lần này, phụ trách bảo vệ an ninh và trật tự đều là người của Tôn Hàn Các.
Bản chất của tổ chức này cũng giống như Ngự lâm quân và Cẩm y vệ của hoàng tộc thời xưa, gần như là thay mặt các loại hệ thống quân sự và nội bộ. Trong tay họ nắm quyền hành rất lớn, và họ chỉ tuân lệnh người đứng đầu mà thôi.
Sau khi nghe Thạch Tông thuật lại, người đàn ông đeo kính râm lạnh giọng:
"Khương Khang, ông cả gan gây sự trong lễ kế nhiệm của anh Xuyên, điều này có nghĩa ông chẳng xem anh Xuyên ra gì. Tôi thấy ông không cần tham gia buổi lễ kế nhiệm hôm nay nữa, bây giờ đi tìm Chấp pháp trưởng lão nhận phạt đi! Đợi lễ kế nhiệm kết thúc, anh Xuyên sẽ xử phạt ông sau!"
"Đi thì đi!"
Khương Khang lồm còm bò dậy, đi ra khỏi phòng tiếp khách, trong mắt gã hiện lên tia chế giễu, lẩm bẩm nói:
"Lễ kế nhiệm? Haha, thằng Ngô Xuyên kia cũng chỉ là một thằng nhãi hỉ mũi chưa sạch, nó muốn làm đại ca cũng đâu phải tất cả mọi người đều đồng ý! Cái lễ kế nhiệm này có thể cử hành suôn sẻ không cũng là vấn đề đấy!"
"Người đâu, mang người bị thương đi băng bó đi!", người đàn ông đeo kính râm nói.
Có người lập tức bước vào, xách theo cáng nâng Trần Nam ra ngoài.
"Lễ kế nhiệm của anh Xuyên còn nửa tiếng nữa sẽ bắt đầu. Trong khoảng thời gian này, tôi mong các vị an ổn hộ, đừng nảy sinh thêm chuyện tương tự nữa!"
Ánh mắt người đàn ông đeo kính râm lạnh như băng, đảo qua tất các mọi người đang ngồi trong phòng khách.
"Vâng, vâng, vâng! Chúng tôi sẽ ngồi đàng hoàng mà!"
"Vẫn nể mặt anh Xuyên hết mà!"
...
Mọi người trong phòng khách cười ngượng, liên thanh nói.
Bọn họ không dám dây vào người của Tôn Hàn Các, dù sao trong tay người ta cũng nắm đặc quyền đấy.
"Cậu, đi ra đây với tôi một lát!"
Người đàn ông đeo kính chỉ vào Lâm Hàn, trầm giọng nói.
Nói xong, anh ta xoay người bước ra ngoài.
Lâm Hàn đi theo ở phía sau.
"Vừa rồi, Khương Khang kia là một mình cậu đánh ngã sao?", vừa bước ra khỏi phòng khách, người đàn ông đeo kính râm mặt mày cười tươi quay lại hỏi Lâm Hàn.
"Đúng vậy", Lâm Hàn gật đầu.
"Bản lĩnh chú em không tệ nha, vóc dáng Khương Khang cao lớn như vậy, ngay cả tôi cũng chưa chắc chế ngự được gã mà không có thương tích gì!", người đàn ông đeo kính râm càng quan sát Lâm Hàn càng hài lòng:
"Không biết cậu có hứng thú gia nhập Tôn Hàn Các của chúng tôi không?"