Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

"Tần Thủy Hoàng, Đường Thái Tông, bọn họ tạo nên một sự nghiệp vĩ đại, thống nhất sáu nước, được sử sách gọi là Trấn Quan Chí. Ai trong số họ mà quanh mình không có thi cốt xếp chồng như núi? Ai không có người chết vì mình?"

Đường Quế Hùng tiếp tục nói:

"Bỏ qua mấy vị vua đó, chỉ nói bố của cậu Lâm thôi, thì hồi còn trẻ, ông ấy cũng có những người anh em đi theo mình, vào sinh ra tử với nhau".

"Nhưng trong đó có hai người, khi đi đến Châu Phi cùng ông chủ Lâm bàn chuyện khai thác mỏ vàng với tù trưởng nơi đó, đã bị thổ dân của gã tù trưởng bắt lấy, trực tiếp phanh thây ăn luôn. Nhưng ông ấy vẫn nén giận, bình tĩnh đàm phán chuyện mỏ vàng với gã kia".

"Cậu Lâm, tậm trạng bây giờ của cậu giống y như ông chủ Lâm lúc đó vậy".

Ánh mắt Lâm Hàn lập lòe, không ngờ bố mình còn từng trải qua việc như thế.

"Ông chủ Lâm có thể gây dựng nên sự nghiệp và đứng ở vị trí như bây giờ đều là từng bước đạp lên thi cốt của một đống người chết mới có".

"Vì vậy, tôi muốn nói với cậu Lâm là, cậu chỉ cần thả lỏng, tiếp tục sự nghiệp của mình, đừng chìm trong sự đau buồn, vì nó sẽ ảnh hưởng rất lớn đến cậu", Đường Quế Hùng nghiêm túc nói:

"Cậu Lâm à, cậu là con trai một của ông chủ Lâm, từ khi vừa chào đời đã hẹn trước sẽ khuấy đảo tình thế, trở thành hạc trong bầy gà. Đó là số mệnh của cậu rồi, cậu không chạy thoát được đâu. Trên đường cậu đi, có người ngã xuống là chuyện hết sức bình thường, cho nên, cậu đừng để ý đến nó quá".

"Thả lỏng lại, tiếp tục làm chuyện của mình, lẽ nào cứ để Tiểu Bắc bỏ mạng một cách uổng phí à?", Lâm Hàn hỏi ngược lại.

"Đương nhiên không phải, Tiểu Bắc chết thì cậu mới sống được. Cậu ta chết vì cậu, cho nên cậu phải nhớ kỹ cái chết của Tiểu Bắc, chuyển nó thành động lực để phấn đấu", Đường Quế Hùng nói:

"Lúc đó, ông chủ Lâm biết được hai người anh em của mình bị thổ dân ở đấy phanh thây ăn luôn, ông ấy không vội mà trả thù, vẫn bình tĩnh hợp tác với gã tù trưởng kia".

"Một năm sau, người của tù trưởng khai thác xong mỏ vàng, ông ấy đã thuê lính đánh thuê tiêu diệt toàn bộ bộ lạc đó".

"Đặc biệt là thổ dân đã ăn thịt hai người anh em của ông ấy, ông chủ Lâm đã khiến họ sống không bằng chết. Tình hình cụ thể thì tôi cũng không muốn nói nhiều, tóm lại là bọn họ phải trơ mắt nhìn đôi chân của mình bị hổ ăn tươi".

Lâm Hàn giật giật mí mắt, không ngờ cách làm việc của bố lại tàn nhẫn như thế.


"Người làm nên nghiệp lớn, ngoài việc giỏi tính toán ra, còn phải học cách nhẫn nhịn và trả thù", Đường Quế Hùng tổng kết nói.

"Tôi hiểu rồi".

Lâm Hàn nhẹ người thông suốt: "Tôi sẽ nhớ kỹ cái chết của Tiểu Bắc".

"Tôi cũng sẽ không vội trả thù mà ẩn nấp chờ cơ hội đến".

"Rồi sẽ khiến người của nhà họ Hoàng phải chôn cùng Tiểu Bắc, chứ không phải đắm chìm trong sự dằn vặt, áy náy".

Trên người Lâm Hàn tỏa ra khí thể lạnh như băng.

"Cậu Lâm hiểu được là tốt rồi!"

Đường Quế Hùng gật đầu: "Có vậy, Tiểu Bắc mới không chết một cách vô ích".

"Cảm ơn cụ Đường đã dạy bảo!"

Lâm Hàn khom lưng, vái Đường Quế Hùng.

"Cậu Lâm ơi, đừng làm ông cụ tôi đây tổn thọ chứ!"

Đường Quế Hùng vội vàng bước tới nâng Lâm Hàn lên: "Những việc ấy đều là bổn phận của tôi, cậu Lâm có thân phận cao quý, đến xin tôi chỉ bảo đã là vinh hạnh mấy đời mấy kiếp của tôi rồi!"

Lâm Hàn nhìn sang Trần Nam hỏi:

"Trần Nam, thi thể của Tiểu Bắc đâu?"

"Đã đưa đến nhà tang lễ hỏa táng rồi", Trần Nam đáp.

"Ừm, sau khi mang tro cốt về thì đừng đưa về nhà vội", Lâm Hàn dặn:

"Gửi 1 triệu tệ cho nhà Tiểu Bắc đi, bảo là tiền an ủi. Còn tro cốt thì cứ để ở đây đã, đến lúc đó, tôi muốn chôn tro cốt của Hoàng Liệt cùng với Tiểu Bắc".

Khi nói câu này, ánh mắt Lâm Hàn lạnh lẽo như băng, cả người cũng đằng đằng sát khí.

"Được!"

Trần Nam run lên, đáp ngay.

Sau đó, Lâm Hàn tự mình đưa Đường Quế Hùng về Eiffel, rồi mới quay lại khách sạn.

Thu phục xong thế lực của Tưởng Đào thì anh cũng đã đứng vững gót chân ở Vùng Xám Kim Lăng này rồi.

Bước tiếp theo, chính là chậm rãi tiếp xúc với ban lãnh đạo của nhà họ Hoàng, rồi tìm cơ hội diệt sạch thế lực đó.

Còn Hoàng Liệt, Lâm Hàn đã quyết định sẽ dùng tro cốt của gã ta để chôn cùng với Tiểu Bắc.

...

Vừa về tới khách sạn, Dương Khiết đã cười hì hì tiếp đón:


"Anh rể hai ơi, ngày mai đợi chị Tần Liên tan ca, em tính đi livestream ở bên ngoài với chị ấy, anh có muốn đi cùng không?"

"Live cái gì?", Lâm Hàn tò mò hỏi.

"Thì là ăn cơm, đi dạo, con gái bọn em đăng kí tài khoản ngoài live nó thì còn có thể live cái gì nữa", Dương Khiết đáp.

"Được thôi".

Lâm Hàn xoa xoa cằm rồi lên tiếng.

Nhìn thấy Dương Khiết, Lâm Hàn lại nhớ tới cô vợ Dương Lệ của mình, nỗi nhớ chợt trào dâng trong lòng anh.

"Phải đón Tiểu Lệ đến đây mới được, công việc trong khu Bành Hộ nhiều như vậy, một mình cô ấy ở Đông Hải, mình sợ cô ấy sẽ đuối luôn".

Lâm Hàn về phòng, liên lạc với Tôn Minh - chủ tịch quỹ đầu tư Nhân Phàm, bảo anh ta cho Dương Lệ nghỉ vài ngày.

"Vâng, cậu Lâm, ngày mai đi làm tôi sẽ báo chuyện này cho cô Lâm!"

Tôn Minh lập tức nhắn lại.

"Chờ đến khi Tiểu Lệ nghỉ, mình sẽ bảo cô ấy đến Kim Lăng".

Lâm Hàn nghĩ thầm và lên kế hoạch cho ngày mai, ngoài đi livestream bên ngoài ra thì anh sẽ đến nhà máy của tập đoàn nhà họ Hồng ngó xem một chút.

Bây giờ, anh đã là cổ đông nên muốn hiểu thêm về công việc của công nhân trong nhà máy.

Có vậy mới tìm ra điểm yếu và lật đổ nhà họ Hồng được.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Hàn đi đến lầu bốn của Wanda Plaza với Tần Liên.

Hôm qua, vì giải quyết chuyện của Tưởng Đào nên anh không có đi làm.

Vừa đến văn phòng, Lâm Hàn chợt phát hiện trên bàn mình có một phần ăn sáng.

Là sữa đậu nành và bánh bao.


"Lâm Hàn, tại sao ngày hôm qua anh lại không đi làm?"

Khúc Hà nhìn thấy Lâm Hàn, lập tức bước tới, đỏ mặt nói: "Ngày hôm qua không gặp được anh, tôi cảm thấy lòng mình vô cùng trống vắng! Đây là đồ ăn sáng tôi mang cho anh, anh mau ăn đi!"

Hôm nay, Khúc Hà mặc một chiếc váy trắng, đi đôi tất da, cả người vừa quyến rũ lại có chút thanh thoát, mái tóc dài thướt tha, trông vô cùng xinh đẹp.

"Hừ, cái đồ lẳng lơ diêm dúa, lại đến gạ thầy Hàn!"

"Còn cảm thấy trống vắng trong lòng, chứ không phải là n*ng à!"

Mấy cô giáo xung quanh trợn trắng mắt, khinh bỉnh cái hành động mang đồ ăn đến của Khúc Hà.

"Cảm ơn cô Hà, trước khi tới tôi đã ăn rồi", Lâm Hàn mỉm cười nói.

"Ơ!"

Sắc mặt Khúc Hà hơi hơi thay đổi, Lâm Hàn tự ăn sáng, có phải là không thích cô ta không!

"Được rồi, ăn rồi thì thôi".

Khúc Hà nói: "Vậy Lâm Hàn à, tối nay tôi có thể mời anh đi ăn cơm không? Chúng ta đến Eiffel ăn đi, tôi mời. Tôi sẽ không hạn chế anh ăn uống như thầy Trần Thông đâu, anh muốn ăn gì cũng được!"

Trần Thông nghe vậy biến sắc, trong mắt hiện lên vẻ ghen ghét.

Anh ta không ngờ Khúc Hà vì theo đuổi Lâm Hàn mà hạ vốn gốc mời cậu ta đến Eiffel ăn cơm luôn.

"Thôi khỏi", Lâm Hàn dứt khoát từ chối, anh biết Khúc Hà thích mình nên anh nói thẳng luôn:

"Cô Hà, nói thật với cô là tôi đã kết hôn rồi, còn rất yêu vợ mình. Vì vậy, chúng ta nên giữ một khoảng cách thì tốt hơn".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận