Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

"Kết... Kết hôn rồi..."

Khúc Hà ngây ngẩn cả người, không thể tin nổi nói:

"Lâm Hàn, anh còn trẻ thế mà đã kết hôn rồi á?"

Mọi người trong văn phòng cũng há hốc mồm, không ngờ Lâm Hàn đã lập gia đình rồi.

"Không thể nào, thầy Hàn trẻ thế đã kết hôn rồi hả?"

"Cô gái tốt số nào gả cho Lâm Hàn vậy?"

"Hâm mộ cô ấy ghê!"

Ai ai cũng bàn tán xôn xao.

Còn trên gương mặt Khúc Hà lại hiện lên vẻ chua xót, cô ta cắn môi:

"Lâm Hàn, nếu anh không thích tôi thì cứ nói thẳng! Không cần lấy lý do là đã kết hôn đâu".

"Khúc Hà tôi cũng không phải người phụ nữ quá xinh đẹp, hơn nữa nhà cũng chỉ là một gia đình bình thường ở Kim Lăng. Tôi không xứng với anh, anh không cần lấy hôn nhân làm cái cớ đâu".

"Anh cứ từ chối thẳng là được".

Lâm Hàn ngẩn ra, ai ngờ mình nói thật mà Khúc Hà không tin.

Còn Khúc thì lại lộ ra vẻ mặt buồn bã, về chỗ ngồi xuống, lấy khăn tay ra lau nước mắt.

Lâm Hàn lắc đầu đầy bất lực, anh tự cảm thấy mình chẳng làm sai chuyện gì, cũng chẳng phải kiểu mập mờ với cô ta. Anh nói thẳng mình đã kết hôn nên không thẹn với lương tâm.

Buổi trưa, Lâm Hàn dạy học xong bèn rời khỏi Wanda Plaza với Tần Liên.

Sau khi trở về khách sạn Hilton, anh dẫn Tần Liên đi livestream đường phố.

Dương Khiết sắp xếp nội dung buổi livestream đường phố là dạo phố ăn vặt, ăn lẩu. Ba người lái xe đi đến một con phố ở gần đó.

Trên phố ăn vặt, kẻ tới người lui tấp nập, nào là thịt nướng, đậu hũ non, chè thạch... Đủ các món.


Mùi thơm của đồ ăn hòa quyện trong không khí, tiếng rao hàng không ngừng truyền vào tai.

Lâm Hàn đi livestream đường phố với Dương Khiết còn có một mục đích là để thư giãn đầu óc và xoa dịu lại sau chuyện của Tiểu Bắc ngày hôm qua.

Dương Khiết và Tần Liên đều cầm gậy selfie, gắn điện thoại lên xong, bắt đầu đi dạo. Lâm Hàn đi ở giữa hai cô gái, nên thu hút rất nhiều ánh mắt.

"Wow! Gái xinh kìa, mà còn là hai người nữa!"

"Một người thì có khí chất như tiên nữ, một người lại hoạt bát đáng yêu".

"Xinh ghê!"

"Tên nhóc đi giữa sướng ghê, được hai người đẹp vây quanh luôn!"



Mọi người thấy hai người Dương Khiết đều kinh ngạc cảm thán trước vẻ đẹp của các cô.

Hai người này, ai cũng là mỹ nhân tuyệt sắc, khí chất cũng mỗi người mỗi vẻ.

Có điều, khi bọn họ nhìn thấy Lâm Hàn thì đều ghen tị.

Lâm Hàn hoàn toàn ngoảnh mặt làm ngơ, chẳng thèm để ý đến những ánh mắt đó.

Dương Khiết và Tần Liên đều đeo tai nghe, giao lưu với người xem.

Hiện nay, hai người đã là streamer nổi tiếng của app Sa Ngư, nên đều có hơn mấy triệu người xem.

Giờ hai cô cùng nhau live, số người xem lại tăng lên một lượng lớn.

Thậm chí ban nãy ở trên đường còn có fan tới xin chữ ký.

"Cảm ơn Tiêu Tiêu tặng một cái tên lửa!"

"Cảm ơn Trăng trong rừng tặng xe thể thao!"



Hai người vừa đi vừa cảm tạ fan đã tặng quà.

Bùm bùm bùm!

Một tấm bản đồ kho báu màu vàng mở tung trên màn hình điện thoại Tần Liên.

"Cảm ơn Chàng trai trong gió tặng bản đồ kho báu!"

Tần Liên nói cảm ơn.

Bản đồ kho báu 10 ngàn tệ một tấm, tuy cô ấy có chút khó chịu với người tên Chàng trai trong gió này, nhưng vẫn nói cảm ơn.

Từ khi Tần Liên livestream ở app Sa Ngư, ngày nào anh ta cũng tặng hơn mấy trăm ngàn tiền quà.

Trên live có nhiều người xem như vậy, dù có bực cũng phải cảm ơn.

"Ồ, Tần Liên đang ở phố ăn vặt trên đường Hà Quang của thành phố Kim Lăng à!"

Chàng trai trong gió bình luận.

"Đúng vậy".

Tần Liên thầm căng thẳng, đáp.

"Khéo ghê, tôi cũng đang ở đó đấy! Chưa biết chừng còn vô tình gặp được nhau đó!"


Chàng trai trong gió lại bình luận: "Còn nhớ lời tôi nói trước đây với cô không? Chì cần cô đồng ý để tôi bao nuôi thì mỗi năm cô sẽ nhận được 10 triệu tệ!"

Nhìn thấy bình luận đó, hàng lông mày đen nhánh của Tần Liên khẽ nhíu lại, không đáp.

"Tại sao không trả lời? Tôi tặng cho cô nhiều quà như vậy mà nói chuyện cô không thèm đọc ư?", Chàng trai trong gió bám riết không tha:

"Cô đẹp như vậy, chắc người muốn bao nuôi cô nhiều lắm nhỉ? Hay là cô chê 10 triệu tệ đó còn ít!"

"Nếu không chịu thì 20 triệu tệ cũng được, tôi đây chẳng có gì ngoài tiền nhiều cả!"

"Nếu không nói, tôi sẽ đến tìm cô đó!"

"Tôi đang ở phố ăn vặt, hì hì, nhìn thấy cô rồi!"

Thấy bình luận của Chàng trai trong gió không ngừng hiện lên.

Sắc mặt Tần Liên chợt thay đổi hẳn, tim đập thình thịch, cô ấy thật sự sợ anh ta sẽ tìm đến đây.

"Làm sao thế?"

Lâm Hàn thấy vẻ mặt Tần Liên chợt thay đổi, tò mò hỏi.

"Cậu Lâm, cái tên Chàng trai trong gió mà lần trước tôi nói với cậu ấy, anh ta đang ở đây và nói muốn gặp tôi".

Tần Liên cắn môi, hơi hơi căng thẳng nói.

"Chàng trai trong gió?"

Lâm Hàn nhớ ra, mấy hôm trước Tần Liên có nhắc tới người này, nói anh ta muốn dùng 10 triệu tệ bao nuôi cô ấy.

"Ơ, Tần Liên!"

Lúc này, một thanh niên bước tới.

Thanh niên mặc một chiếc áo khoác Superme, phía trên thì hồng dưới thì trắng, trông rất mô-đen.

Anh ta có mái tóc xoăn màu vàng, đeo băng đô trên trán, khiến cho người ta cảm thấy đây là một chàng trai vô cùng năng động. Kiểu con trai ấy rất được con gái thích.

Mà trong mắt anh ta lại tràn ngập vẻ kiêu căng ngạo mạn, coi rẻ mọi người, giống như chẳng có gì lọt được vào mắt anh ta vậy.

Lâm Hàn nhìn thấy ánh mắt đó bèn nghĩ ngay đến Hồng Ngọc.

Có điều, Hồng Ngọc là tự tin, còn người này lại là tự phụ.

"Anh là..."


Thấy thanh niên đó gọi tên mình, Tần Liên tò mò hỏi.

"Là tôi, Chàng trai trong gió nè".

Thanh niên nhếch miệng nở nụ cười.

Ánh mắt Tần Liên lóe lên, cô ấy tưởng rằng Chàng trai trong gió mở miệng ra là dùng 10 triệu bao nuôi mình phải là cái loại nhà giàu mới nổi cơ.

Không ngờ lại trẻ tuổi như thế, hơn nữa, nhìn bề ngoài còn vô cùng điển trai.

"Em đóng livestream đi, sau này không cần live nữa, tôi nuôi em", thanh niên nói thẳng:

"Một năm 20 triệu tệ, nếu chê ít thì có thể tăng giá. Chỉ cần gọi là tới để tôi tiết dục là được".

Thanh niên nói chuyện rất thẳng, tự phụ y chang ánh mắt của anh ta.

"Ngại quá, livestream là công việc của tôi, còn chuyện bao nuôi thì mong anh đừng nhắc đến nữa", Tần Liên lạnh nhạt nói.

Cô ấy không ngờ chàng thanh niên trông điển trai sáng sủa thế, mà trong lòng lại bỉ ổi thối nát như vậy.

"Vậy là em từ chối?"

Thanh niên nhướng mày: "Mấy ngày nay, ngày nào tôi cũng tặng quà cho em hơn trăm ngàn tệ, cho thấy tiền tài của mình. Tôi mong em suy nghĩ thêm về đề nghị đó của tôi".

Câu đó không giống như một lời đề nghị mà giống như mệnh lệnh.

"Khỏi, số quà ấy tôi hoàn toàn có thể trả lại cho anh", Tần Liên lạnh lùng nói.

Lại bị từ chối, sắc mặt thanh niên chợt trở nên lạnh lẽo như băng, từ nhỏ đến lớn, anh ta chưa từng bị ai từ chối hết.

"Tự giới thiệu một chút, tôi họ Hồng, tên Hồng Phong, là dân ở đất Kim Lăng này".

Trong mắt anh ta toát ra vẻ đầy kiêu căng ngạo mạn:

"Tần Liên, với sự hiểu biết của em chắc cũng biết họ Hồng ở Kim Lăng đại biểu cho cái gì chứ nhỉ?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận