Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Lâm Hàn lái xe, Dương Lệ ngồi bên cạnh nói:

“Chồng ơi, hình như em lại sắp được thăng chức rồi. Hôm nay công ty giao cho em toàn quyền phụ trách một dự án rất quan trọng”.

“Dự án gì thế?”, Lâm Hàn làm như tò mò hỏi.

“Dự án cải tạo khu Bành Hộ của thành phố Đông Hải!”, Dương Lệ nói:

“Đây là dự án lớn hơn chục tỷ. Em không ngờ công ty lại giao cho em dự án quan trọng như thế. Lúc nhận được thông báo, em sững sờ mất một lát”.

Dương Lệ nhớ lại lúc đó: “Em nghĩ mãi, em là một kế toán, không biết làm gì, tại sao công ty lại giao cho em dự án quan trọng như thế? Sau khi Nhã Thiến biết cũng rất hoang mang, không biết tại sao hội đồng quản trị của Nhân Phàm lại quyết định như thế”.

“Công ty bảo em làm thì tức là họ coi trọng em. Em cứ yên tâm gắng sức mà làm”, Lâm Hàn mỉm cười.

“Vâng, nhưng chuyện này quá lớn. Có liên quan quá nhiều đến lợi ích của các bên, các đơn vị giải phóng mặt bằng, nhà phân phối nguyên vật liệu, cơ quan nhà nước, trưng thu bồi thường thì đến lúc đó nói không chừng là có đổ máu ấy chứ. Em thật sự rất sợ không xử lý được”, Dương Lệ do dự nói.

“Yên tâm đi em, những quản lý của quỹ đầu tư Nhân Phàm không ngốc. Dự án lớn như thế chắc chắn dùng người có kế hoạch. Nếu em có vấn đề cần hỗ trợ thì chỉ cần báo lên cấp trên là được”, Lâm Hàn mỉm cười.

“Vâng!”, Dương Lệ được chồng cổ vũ thì cảm thấy có động lực hẳn lên, đôi mắt tròn to lấp lánh ánh sáng:

“Nếu em làm tốt hạng mục này thì không cần hai ba năm sau mà có khi năm nay, em có thể kiếm được tiền đặt cọc của một căn phòng, đến lúc đó chúng ta có nhà để ở!”

“Ừ, vợ ơi cố lên!”, Lâm Hàn cười nói.

Không lâu sau thì hai người đã đến sân nhà Dương Cảnh Đào, vẫn như lúc trước, cả nhà Triệu Tứ Hải đã đến từ sớm rồi. Chiếc BMW 320 đang đỗ ở bên ngoài.

“Ôi giời, lần nào cũng đến muộn!”, thấy Lâm Hàn, Dương Duyệt lên tiếng xoi mói như một thói quen:

“Mua xe rồi vẫn đến muộn, tôi thấy vốn dĩ cậu không coi bố chúng tôi ra gì”.

Lâm Hàn không buồn tranh luận, ngồi xuống cùng Dương Lệ. Một lát sau đồ ăn đều đã mang lên, cả nhà ăn cơm.

“Lâm Hàn, tôi nghe bố nói, hai ngày trước cậu xấc xược với bố hả?”, Dương Duyệt nói với giọng lạnh lùng:

“Sự việc xảy ra, bố đã nói với tôi rồi. Trên đường Trường Xuân, tuy rằng bố đụng xe vào người ta, có lỗi trước nhưng cậu cũng không thể động tay động chân với bố!”

“Chị cả, tôi không động tay động chân”, Lâm Hàn giải thích nói: “Lúc đó bố muốn đi. Một khi bố đi thì sự việc trở nên nghiêm trọng rồi”.

“Vốn dĩ chỉ là chuyện nhỏ vượt đèn đỏ đụng phải người, dùng tiền giải quyết là xong. Bố cứ đi như thế thì trở thành gây tai nạn bỏ trốn là tội hình sự đấy!”

“Hừ, tôi không cần biết!”

Dương Duyệt hừ lạnh: “Tôi chỉ biết cậu động tay động chân với bố. Bố muốn đi, tại sao cậu không khuyên nhủ mà lại ra tay với ông? Cậu không hiểu gì là kính già yêu trẻ sao?”

Lâm Hàn bất lực. Nếu anh có thể khuyên nhủ Dương Cảnh Đào thì đã không ngăn ông ta.

Hơn nữa, lúc đó Lâm Hàn chỉ kéo Dương Cảnh Đào, vốn dĩ cũng không có gì, hơn nữa hành động đó chỉ xuất phát từ lòng tốt.

“Cậu Lâm Hàn à, không phải tôi nói cậu”, Triệu Tứ Hải vừa bê đồ ăn vừa nói:

“Bố phạm lỗi, cậu ở bên cạnh khuyên nhủ mới đúng, lại đi động chân tay thì thật sự không biện minh được rồi!”

Dương Cảnh Đào ngồi ở ghế chủ nhà, vẻ mặt vô cảm nhìn cảnh này, không hề có ý mở miệng.

“Được rồi, bố, con sai rồi ạ”.

Lâm Hàn xin lỗi luôn. Những chuyện kiểu này, anh là con rể không cần cố chấp. Cố chấp thì là không biết lớn nhỏ, không có lòng hiếu thảo, không bằng nhận sai cho Dương Cảnh Đào một bậc thang đi xuống.

“Con bảo đảm sau này tuyệt đối sẽ không để xảy ra chuyện như vậy nữa”, Lâm Hàn bổ sung một câu.

“Biết sai là tốt”.

Dương Cảnh Đào lạnh lùng nhìn Lâm Hàn: “Không có lần sau”.

“Vâng thưa bố”.

Dương Cảnh Đào gật đầu, bắt đầu gợi chuyện: “Tôi vừa xem thời sự Đông Hải nói gần đây chính phủ bắt đầu kế hoạch cải tạo khu Bành Hộ. Đây chính là một miếng thịt béo bở! Tứ Hải, con làm công trình, dự án khu Bành Hộ này con có đường nào chen chân vào không?”

“Tạm thời chưa có ạ”.

Triệu Tứ Hải bất lực lắc đầu: “Bố, con chỉ xem tin tức nhưng không biết chuyện cải tạo khu Bành Hộ chính phủ đã giao toàn quyền cho Quỹ đầu tư Nhân Phàm xử lý, chắc mấy hôm nữa mới có tin tức công bố”.

“Quỹ đầu tư Nhân Phàm. Đó là cái gì?”, Dương Cảnh Đào nghi ngờ hỏi.

“Đây là một công ty đầu tư toàn cầu, quy mô siêu lớn. Vốn dĩ họ rất ít tham gia vào các dự án, công trình của chính phủ, không biết vì sao gần đây bỗng nhiên thay đổi”, Triệu Tứ Hải bối rối nói.

“Quỹ đầu tư Nhân Phàm trúng thầu. Chuyện này đã lan truyền khắp trong ngành bọn con rồi ạ”.

Anh ta nói tiếp: “Mấy hôm nay, rất nhiều công ty giải phóng mặt bằng, nhà cung cấp nguyên vật liệu đều đến đàm phán hợp tác với Quỹ đầu tư Nhân Phàm, muốn chia một phần thịt. Nhưng thái độ của Quỹ đầu tư Nhân Phàm rất lập lờ, nói chuyện này đều do tổng phụ trách quyết định”.

“Mấy ngày nay lãnh đạo của con cũng chạy đến Quỹ đầu tư Nhân Phàm không ít lần, nhưng kết quả đều là đi không công”, Triệu Tứ Hải than thở:

“Miếng thịt này có thể ăn được vào miệng không cũng khó nói”.

Loại công trình hơn chục tỷ này, Quỹ đầu tư Nhân Phàm là người đứng đầu và cũng là một bậc cửa, chỉ cần được sự đồng ý của Quỹ đầu tư Nhân Phàm thì có thể húp mỡ từ đó.

“Haiz, cứ cố gắng hết sức xem sao”.

Dương Cảnh Đào cũng than thở: “Bố vốn cho rằng, dự án cải tạo khu Bành Hộ lần này chính là một cơ hội của con cá chép hoá rồng, thực sự trở thành rồng phượng trong đám dân thường!”

“Đây đúng là cơ hội của con, nhưng trước mắt con không chen chân vào được”, Triệu Tứ Hải tỏ ra đầy vẻ bất lực.

“Ông xã, đừng nản lòng!”

Dương Duyệt an ủi nói: “Nếu anh không đạt được cơ hội lần này thì anh cũng giỏi hơn Lâm Hàn chỉ biết ăn không ngồi rồi kia gấp mấy lần!”

“Tiểu Duyệt, đừng có kiểu cái gì cũng so với Lâm Hàn!”

Dương Cảnh Đào cau mày: “Mọi thứ đều phải nhìn lên. Con so bì với Lâm Hàn để kiếm sự an ủi sao? Sau này có tương lai sao? Con phải so với những người có chí tiến thủ mới đúng!”

“Bố dậy bảo rất đúng ạ”, Dương Duyệt vội vàng nói.

“Cái đó, bố, con là tổng phụ trách của dự án cải tạo khu Bành Hộ lần này”.

Dương Lệ do dự một lát, vẫn chọn nên nói ra.

Cô vừa nói dứt lời, trong phòng bỗng trở nên im lặng.

Một lát sau, Dương Cảnh Đào mới mở miệng:

“Tiểu Lệ, ăn cơm đi, ở đây không có chỗ cho con nói chuyện, con im miệng đi!”

“Thật đó, bố, con là tổng phụ trách của dự án cải tạo khu Bành Hộ!”, Dương Lệ nói.

“Em sao?”

Dương Duyệt coi thường nhìn Dương Lệ: “Tiểu Lệ, em đừng có bốc phét nữa được không? Công ty Tài Chính Thiên Hải em làm đã sắp phá sản rồi, sao em có thể làm người tổng phụ trách chứ?”

“Tiểu Lệ, không phải anh rể nói em nhưng lời nói của em thật sự không biết nông sâu”, Triệu Tứ Hải cũng nói:

“Tổng phụ trách của dự án cải tạo khu Bành Hộ ít nhất cũng phải có kinh nghiệm công trình mười năm. Phải có kinh nghiệm về nguyên vật liệu, kiến trúc, nhân công, giải quyết ổn thoả những chuyện rắc rối có thể xảy ra trong quá trình bồi thường mới có thể đảm nhận chức vụ này”.

“Mà em thì chỉ là một kế toán, sao có thể trở thành tổng phụ trách? Hơn nữa, Tài chính Thiên Hải so với Quỹ đầu tư Nhân Phàm chỉ nhỏ như con kiến, hai bên chẳng liên quan gì đến nhau, sao em có thể trở thành tổng phụ trách được chứ?”

“Tứ Hải nói có lý”, Dương Cảnh Đào gật đầu, trừng mắt nhìn Dương Lệ:

“Tiểu Lệ, không ngờ con lại học được kiểu bốc phét như thế, có phải Lâm Hàn dạy con không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui