Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

“Nhóc, có nghe thấy chưa, chị dâu bảo mày quỳ xuống dập đầu kìa!”

“Mau quỳ xuống!”

“Nếu không giết hết cả hai đứa tụi mày bây giờ!”

Mấy tên lưu manh kia cầm vũ khí nhao nhao quát.

“Anh Hàn, làm sao bây giờ?”

Ngô Xuyên nhìn Lâm Hàn, ánh mắt lo lắng vô cùng.

Quỳ xuống dập đầu chắc chắn là chuyện không thể.

Nhưng đối mặt với bảy, tám thằng đàn ông vạm vỡ, trên tay còn cầm gậy sắt, ống tuýp thì khó mà đối phó lại nổi.

“Anh nói xem nên làm sao?”, Lâm Hàn nhìn Ngô Xuyên với vẻ bỡn cợt.

“Làm sao…”

Ánh mắt Ngô Xuyên chuyển động, anh ta cắn răng nói:

“Xử tụi nó! Mẹ kiếp!”

Anh ta nhanh chóng xoay người, đi vào phòng bếp rồi lao ra với một con dao làm bếp sắc bén tên tay.

“Má nó, dám vô lễ với anh Hàn của tao à!”

Ngô Xuyên cầm dao, lao lên chém đám lưu manh kia.

Lâm Hàn hơi bất ngờ, Ngô Xuyên đúng là có chút chính trực.

Phụt!

Dao chém một nhát vào cánh tay một tên lưu manh.

Máu tươi chảy ròng ròng.

Vì không lường trước nên mấy tên lưu manh không kịp phản ứng một nhát chém kia.

“A a a! Đau chết ông mày rồi!”

Tên lưu manh quèn kia bụm cánh tay, liên tiếp lùi ra sau, mồ hôi lạnh chảy xuống mặt, máu tươi vẫn nhỏ từ cánh tay xuống đất.

“Lên!”

“Xử nó!”

Sắc mặt mấy tên côn đồ còn lại trở nên tàn ác, nhào về phía Ngô Xuyên.

Tuy Ngô Xuyên chính trực nhưng hai đấm khó địch bốn tay, chưa qua được mười mấy giây, anh ta đã bị khống chế.

“Mẹ mày!”

Một tên lưu manh nện một gậy lên cổ tay Ngô Xuyên.

Keng!

Dao làm bếp rơi trên mặt đất.

“Muốn chết à, thằng ranh! Nhảy tiếp đi!”

Bùm!

Một cú đá tung ra, đá mạnh vào bụng Ngô Xuyên.

Cơ thể Ngô Xuyên bay ngược ra ngoài, đập mạnh vào tường, từ từ tụt xuống.

“Khụ khụ khụ…”

Anh ta không ngừng ho khan, máu tươi chảy ra. Ngô Xuyên cảm thấy toàn thân đau đớn, cơ thể như muốn tách ra thành nhiều mảnh.

“Giết thằng này đi!”

Ba thằng lưu manh bao vây Ngô Xuyên, một tên trong đó đấm mạnh vào mặt anh ta.

Bùm!

Một cú đấm này suýt đánh bể mắt Ngô Xuyên, hai mắt tối đen, trời đất xoay chuyển.

Lại một tên khác cầm gậy sắt đánh vào đầu Ngô Xuyên.

Khi gậy sắt sắp đụng vào đầu Ngô Xuyên.

Vèo…

Một cánh tay trắng nõn vươn ra, chụp lấy gậy sắt.

Người này chính là Lâm Hàn!

Tên lưu manh cầm gậy sắt có cảm giác như cây gậy đã bị túm chặt, không thể nào rút ra.

“Thằng ranh, mày cũng muốn ra tay sao?”, tên lưu manh hung dữ nhìn Lâm Hàn.

“Mọi người cẩn thận! Tên này võ vẽ không tệ, một người không đánh lại đâu!”

Trên xe lăn, mặt mũi anh Thành biến sắc, mở miệng quát to.

“Ít nhất phải có ba người mới đánh thắng nổi!”

Trong mắt mấy tên lưu manh lóe lên, không ngờ võ nghệ Lâm Hàn lại tốt như vậy.

“Ba người?”

Mắt Lâm Hàn nhìn chúng đầy khinh miệt.

Ngay sau đó, anh cử động.

Như hổ lao vào đàn dê, quyền cước mang theo tiếng gió.

Bùm!

Ầm!

Tốc độ của anh rất nhanh, mỗi một đòn đều đánh trúng những vị trí chí mạng.

Huyệt Thái Dương, bộ phận nhạy cảm, cổ, gáy…

“A!”

“Đau chết mất!”

Tiếng hét thảm thương cùng âm thanh từng cú đấm đá vào da thịt vang lên ở hành lang.

Không tới hai mươi giây, bảy, tám tên côn đồ đã ngã lăn ra đất, không thể nhúc nhích, miệng không ngừng rên rỉ.

Nếu Lâm Hàn nương tay, sợ là những người này đã biến thành thi thể rồi.

“Thật… thật đáng sợ!”

Tên xe lăn, anh Thành há hốc mồm.

Võ nghệ thằng nhóc này lợi hại thật.

Vợ hắn ta cũng sợ tới mức ôm hũ tro cốt run lẩy bẩy, nhìn Lâm Hàn đầy sợ hãi.

Sao họ biết được rằng, những người này không hề chiếm được ưu thế số đông khi đứng trước mặt anh.

Dù là bao nhiêu người, mỗi một đòn của Lâm Hàn đều đánh trúng vị trí khiến người ta lập tức mất đi sức chiến đấu.

“Mau mau mau gọi người!”

Anh Thành sợ rồi, vội lấy điện thoại ra bấm số.

Lâm Hàn khoanh tay trước ngực, trên mặt là nụ cười bỡn cợt, không hề muốn ngăn cản.

Mười phút sau.

“Là thằng nào không biết sống chết, dám gây chuyện với anh em của tao vậy hả!”

Một tiếng quát lớn vang lên.

Hai, ba mươi tên côn đồ xông lên từ hành lang khiến nơi này trở nên chật chội, trong tay chúng đều cầm gậy sắt, ống tuýp, kẻ cầm đầu là một tên nhuộm tóc vàng hoe.

“Cuối cùng cũng tới!”

Nhìn thấy tên tóc vàng, trái tim sợ hãi của anh Thành cũng yên ổn.

Tên tóc vàng là này đàn em dưới trướng của Mặt Sẹo xưng bá cả một khu Bành Hộ, tay sai có vài chục đứa, đây cũng là chỗ dựa của gã.

Trong chuyện chó cắn người hôm trước, anh Thành dám uy hiếp Lâm Hàn cũng vì hắn ta là dân bản địa có quan hệ, tất cả đều nhờ có tên tóc vàng này.

“Hả?”

Thấy tên tóc vàng, Lâm Hàn và Ngô Xuyên đều sửng sốt

Trong lần đầu tiên đến khu Bành Hộ này, Lâm Hàn đã đá tên tóc vàng hoe này đi rất xa.

Lần thứ hai gặp nhau là ở bệnh viện, nếu không phải anh Sơn tới thì có lẽ tên này đã bị Lâm Hàn đánh lần nữa.

“Anh Hoàng Mao!”

Anh Thành mừng rỡ, chỉ về phía Lâm Hàn nói: “Chính là thằng ranh này! Nhiều anh em đã bị nó đánh trọng thương!”

“Đáng chết!”

Trong mắt Hoàng Mao hiện lên tia tàn nhẫn, nhìn theo ngón tay anh Thành.

Ngay sau đó, đồng từ của gã co rụt lại, sự sợ hãi dâng lên trong mắt.

“Cậu… cậu Lâm?”

Hoàng Mao lắp bắp.

Chuyện ở bệnh viện Nhân Dân vẫn hiện rõ trước mắt, hai tay Mặt Sẹo bị đánh gãy, còn đang nằm trong phòng ICU, cuối cùng còn phải bồi thường thêm một triệu.

Tất cả đều là vì Mặt Sẹo đắc tội thanh niên trước mặt này.

Nếu nói quan hệ thì cậu Lâm này cũng có chút quan hệ với gã, đây là ân nhân cứu mạng đại ca Trần Vô Cực - là đại ca của đại ca của đại ca của đại ca của gã.

Thân phận địa vị hai người cách nhau cả vạn dặm.

Đối phương duỗi một ngón tay là có thể nghiền chết gã, nhổ một ngụm nước bọt là đủ khiến gã chết đuổi.

Hoàn toàn không cùng một cấp bậc.

Hoàng Mao không thể hiểu nổi tại sao Tiểu Thành lại chọc tới một kẻ máu mặt có thân phận địa vị đáng sợ như vậy.

Quan trọng hơn là giờ còn kêu gã tới giúp.

Thế này không phải là đẩy gã vào hố lửa sao?

Nghĩ thế, Hoàng Mao sợ run cả người.

“Anh Hoàng Mao, ra tay đi ạ!”

Nhìn thấy Hoàng Mao vẫn không động đậy, anh Thành giục.

“Tao ra tay cái đầu mày ấy!”

Hoàng Mao mắng to, quăng một cái tát vào mặt anh Thành, đau đến bỏng rát.

“Hả?”

Anh Thành ôm mặt, trợn tròn mắt: “Anh Hoàng Mao, sao anh đánh em?”

“Đúng vậy, anh Hoàng Mao!”, vợ hắn ta cũng bực, chỉ tay về phía Lâm Hàn, tức tối nói.

“Anh phải đánh thằng hèn hạ này, là nó giết Lạc Lạc của tôi, tôi muốn nó dùng mạng đổi mạng!”

“Tao ** má tụi mày! Hai đứa mày muốn chết thì cũng kéo theo tao!”

Hoàng Mao mắng rồi đá mạnh vào bụng người phụ nữ.

Bịch!

Người phụ nữ bị đá ngã ngồi trên nền đất, khung ảnh chó Berger vỡ nát, hũ tro cốt nứt ra, tro rải đầy ra đất.

“Lạc Lạc, Lạc Lạc của mẹ!”

Sắc mặt người phụ nữ tái mét, ôm hũ tro cốt mà khóc lớn.

Hoàng Mao chẳng thèm nhìn đối phương cái nào mà nở nụ cười đi tới trước mặt Lâm Hàn.

“Cậu Lâm… chuyện kia, tôi không có quan hệ gì với hai người này! Tôi tới để tản bộ thôi!”

“Anh làm bà ta câm miệng giùm đi! Ồn quá!”, Lâm Hàn liếc người phụ nữ kia.

“Nghe thấy chưa, cậu Lâm bảo mày câm miệng kìa! Không thì tao sẽ nhét đống tro cốt đó vào miệng mày đấy!”

Hoàng Mao hung dữ nhìn người phụ nữ.

Người sau sợ tới mức run lẩy bẩy, nghĩ tới hình ảnh mình bị nhét tro cốt vào mồm thì không dám nói tiếp nữa.

“Cậu Lâm…”

Hoàng Mao cười hùa.

“Bảo người của anh quét dọn sạch sẽ chỗ này đi, máu me gì đó đó lau sạch đi, đừng để dính lại gì để, đừng làm vợ tôi tan ca về thấy sợ!”, Lâm Hàn nói tiếp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui