“Chồng ơi, anh nhất định có thể làm được!”
Dương Duyệt cổ vũ: "Chỉ cần lấy được công trình cải tạo khu Bành Hộ, cho dù không mua được con Rolls-Royce đời mới, thì mua một con bình thường cũng chẳng là vấn đề!"
“Đến lúc đó, chúng ta sẽ lái xe tới trước mặt Tiểu Lệ, khịa con E350L của nó, xem xe ai đẹp! Xe ai đắt tiền hơn!”
“Còn tên Lâm Hàn vô tích sự kia thì bỏ đi, đừng nhắc tới cậu ta, người như thế em cũng chẳng muốn nói gì nhiều”, trong ánh mắt Dương Duyệt toát lên vẻ khinh thường nói.
Chỉ chốc lát sau, xe đã chạy tới dưới lầu.
“Ơ, Mercedes-Benz E350L? Lẽ nào Tiểu Lệ lái xe đã tặng cho bố về lại?”, Dương Duyệt thò đầu ra, sửng sốt nói.
Một chiếc xe E350L màu đen sang trọng đang đỗ ở bên cạnh.
“Ha ha, chồng ơi, anh có thấy em gái em keo kiệt không? Giả vờ hiếu thảo đưa xe cho bố chạy, mà giờ mới mấy ngày nó đã lái về rồi!”, Dương Duyệt khinh thường nói.
“Nó đưa xe cho bố chạy chỉ là ra vẻ cho chúng ta xem thôi. Để chúng ta thấy nó hiếu thảo như nào, ai biết đằng sau lại là bộ mặt khác!”
“Đợi đã, em nhìn lại xem, biển số chiếc này không giống với xe của bố", Triệu Tứ Hải nhìn kỹ nói.
Dương Duyệt quay đầu lại nhìn, nói: "Đúng là không giống, xem ra Tiểu Lệ còn có chút lương tâm, biết hiếu thảo bố. Hiểu thảo thì phận là con gái cũng phải có trách nhiệm, không thể chúng ta làm còn nó ngồi chơi được!"
“Có điều, không ngờ cái khu chung cư rách nát này lại có người chạy nổi chiếc Mercedes-Benz, kể cũng kỳ lạ”.
“Một số người có tiền rất khiêm tốn, nhìn bề ngoài thì bộ quần áo không tới hai trăm tệ, ở cũng ở căn nhà rất tệ, làm cái gì đều nhìn vô cùng phèn, nhưng biết đâu lại là người có tiền gửi ngân hàng cả mấy chục triệu tệ”, Triệu Tứ Hải nghiêm túc nói.
“Vậy anh nói xem thằng Lâm Hàn vô dụng kia có phải kẻ có tiền không?”, Dương Duyệt bỗng nhiên hỏi.
“Ặc…”
Triệu Tứ Hải sửng sốt, sau đó ôm bụng cười to, nói: "Vợ à, em hài hước ghê, thằng Lâm Hàn vô dụng kia sao có thể có tiền được! Nếu cậu ta là người có tiền thì tên của Triệu Tứ Hải anh sẽ viết ngược lại! Ha ha ha!"
“Được rồi, được rồi, đừng cười nữa, cười tên vô dụng kia có tác dụng gì, cậu ta lại không có ở đây”, Dương Duyệt cũng khẽ mỉm cười.
“Giờ em bảo Tiểu Lệ xuống lầu rồi chúng ta đến công ty”, Dương Duyệt lấy điện thoại di động ra, bảo Dương Lệ xuống dưới.
Một lát sau, Lâm Hàn đưa Dương Lệ xuống.
“Há, đi làm mà còn phải tiễn à!”
Dương Duyệt ngó đầu ra nhìn về phía Lâm Hàn nói: "Tôi nói này Lâm Hàn, hay là thằng vô dụng như cậu ở nhà làm người giúp việc luôn đi. Mỗi ngày tiễn Tiểu Lệ đi làm rồi nấu cơm cho nó".
“Chị cả à, tôi đây là thương vợ”, Lâm Hàn nói.
“Thương vợ? Ha ha, tôi thấy cậu không có trách nhiệm với gia đình, không dám ra ngoài xã hội bươn trải dốc sức làm việc đối mặt với áp lực, chỉ biết lười biếng ở nhà thì có!”, Dương Duyệt khinh thường nói.
“Cậu cũng không chịu học Tứ Hải nhà tôi nhiều hơn này, coi Tứ Hải xem, anh ấy mới là hình mẫu của một người đàn ông! Vừa lo đi làm còn vừa lo cho gia đình!”
Lầm Hàn lắc đầu, chẳng muốn đôi co nữa.
“Được rồi, Tiểu Lệ, mau lên xe đi, chúng ta đến công ty thôi”, Triệu Tứ Hải hối, anh ta đã có chút mất kiên nhẫn, chỉ ước gì giờ mình đã ngồi trên chiếc ghế tổng phụ trách.
Đến lúc đó, anh ta sẽ vô cùng hãnh diện trước mặt đám đồng nghiệp!
“Đợi đã, Tiểu Lệ, em đừng vội lên xe!”, Dương Duyệt bỗng nghiêm mặt nói: "Xoay một vòng trước mặt chị xem, để chị xem trên người có bẩn hay không. Nếu có thì về nhà thay quần áo rồi xuống, tránh làm dơ xe tụi chị".
“Không cần đâu chị, cho dù bẩn cũng không bẩn xe của chị”, Dương Lệ nhíu mày nói.
“Lẽ nào em muốn gọi xe đi công ty?”, Dương Duyệt sửng sốt rồi tức giận nói: "Vậy sao em không nói sớm, hại chị và Tứ Hải lái xe qua đón em! Tiền xăng đi tốn cả mấy chục tệ đó!"
“Em lái xe của mình”, Dương Lệ lấy chìa khóa xe ra nhấn một cái.
Tít tít!
Đèn trước và sau của chiếc Mercedes-Benz E350L lóe sáng.
“Ơ…”
Triệu Tứ Hải và Dương Duyệt lập tức ngây người, trợn to mắt nhìn.
Chiếc Mercedes-Benz kia... Cũng là của Dương Lệ ư?
Không thể nào, chẳng lẽ cô mua hai chiếc Mercedes-Benz, cộng lại là hơn một triệu tệ đó!
Cô lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?
Thấy Dương Lệ lên xe, trong lòng hai người vô cùng phức tạp.
“Chắc chắn là đi vay để mua!”, Dương Duyệt thầm nghĩ: "Dù Tiểu Lệ có gửi ngân hàng nhiều đến mấy, cũng không thể nào mua được hai chiếc Mercedes-Benz!"
“Nhưng cho vay thì cũng phải trả trước mấy trăm ngàn tệ! Ha ha, em gái mình đúng là keo kiệt, lén lút gửi ngân hàng sau lưng mình, không để lộ ra chút xíu nào”.
“Chồng ơi, em đi đây, anh ở nhà ngoan nhé”, Dương Lệ nhô đầu ra cười nói với Lâm Hàn.
“Vợ đi cẩn thận, chú ý an toàn, có vấn đề gì thì gọi điện thoại cho anh”, Lâm Hàn nói.
“Vâng!”
Dương Lệ khởi động xe, lái ra khỏi khu chung cư Hạnh Phúc.
Triệu Tứ Hải lập tức lái xe đuổi theo.
Tiễn Dương Lệ đi xong, Lâm Hàn bèn bấm gọi cho Tôn Minh.
“Cậu Hàn, mọi thứ đều làm theo sự dặn dò của cậu, tôi sẽ bảo cấp dưới hoàn thành tốt công việc được giao”, giọng nói trầm thấp của Tôn Minh vang lên từ đầu bên kia.
“Tốt!”
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Hàn bèn đi lên lầu.
Reng reng reng!
Anh vừa mới đóng cửa thì chuông cửa lại vang lên.
Lâm Hàn khó hiểu mở cửa ra, sau đó anh lập tức nhíu mày.
“Cô tới đây làm gì?”
Người đứng ở cửa chính là Châu Nguyệt Nguyệt!
Có thể thấy cô ta đã sửa soạn một phen, mặc một chiếc váy bó sát mông, đi tất da, phô bày hết toàn bộ dáng người quyến rũ ra.
Áo cũng hơi hơi hở, lộ ra khe ngực trắng ngần sâu hun hút khiến cho người ta muốn vươn tay sờ thử.
“Tối hôm qua, tôi lại mơ thấy anh”, Châu Nguyệt Nguyệt nói với ánh mắt đỏ hoe.
“Tôi tua lại đoạn video anh đi ngân hàng gửi tiền, thấy bóng dáng của anh thì khóc cả đêm, tôi phát hiện mình không thể quên được anh”.
“Tối qua, tôi lại tua đi tua lại đoạn video kia cả mấy trăm lần, trong đầu toàn là bóng dáng của anh thôi”.
“Đó là chuyện của cô”, Lâm Hàn trợn trắng mắt, chẳng muốn nhiều lời với cô ta, dứt khoát đóng cửa lại.
Thế nhưng, tốc độ của Châu Nguyệt Nguyệt lại nhanh hơn, cô ta giơ tay nắm lấy cánh cửa.
Khóe mắt đỏ hoe rơm rớm nước mắt, nói: "Lâm Hàn, tại sao anh lại vô tình như vậy? Tôi thích anh, anh không thể tiếp nhận tôi ư?"
“Chị hai à, cô muốn tôi tiếp nhận cô như thế nào hả trời!”
Lâm Hàn không kiên nhẫn nói: "Tôi đã kết hôn, có vợ rồi, tôi rất yêu vợ mình! Hơn nữa, dù tôi chưa kết hôn thì cũng không có cảm giác gì với cô hết!"
“Tôi không ngại anh đã kết hôn, tôi bằng lòng làm người thứ ba, chỉ cần chúng ta giấu kín thì sẽ không ai biết!”, Châu Nguyệt Nguyệt thật lòng nói.
“Không có khả năng!”
Lâm Hàn quả quyết nói: "Cô thả tay ra, không thì đóng cửa bị kẹp phải cũng đừng trách tôi nhẫn tâm".
“Tôi không thả!”
Châu Nguyệt Nguyệt giậm chân một cái, nắm chặt lấy cánh cửa không cho Lâm Hàn đóng lại.
“Tại sao anh lại trốn tôi, dù anh không thích tôi thì nói với tôi mấy câu cũng không được ư?”, Châu Nguyệt Nguyệt rưng rưng nước mắt nức nở nói.
“Nếu như bởi vì thái độ trước đây của tôi đối với anh thì giờ tôi xin lỗi, thật sự xin lỗi anh! Nay tôi chỉ muốn nói chuyện với anh mà thôi! Lâm Hàn à!”
“Tôi không muốn nói chuyện với cô, chuyện trước đây, tôi chưa bao giờ để bụng cả, bây giờ, chúng ta chẳng có quan hệ nào hết!”
Lâm Hàn lạnh giọng nói: "Vì vậy, mời cô cách xa tôi ra một chút!"
Lâm Hàn nói xong bèn dùng sức đóng cửa lại.
“Lâm Hàn, tại sao anh lại nhẫn tâm như vậy!”, Châu Nguyệt Nguyệt lớn tiếng khóc, nhào vào người Lâm Hàn.
Mục tiêu của cô ta rất rõ ràng, đôi môi đỏ mọng quyến rũ nhắm thẳng về phía khuôn mặt của Lâm Hàn.