Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Dương Cảnh Đào giơ ly rượu lên mãi vẫn không chịu thả xuống, nói: "Giám đốc Trương, nếu không phải ông giúp tôi chuyển viện thì tôi đã không có được điều kiện chữa bệnh tốt như vậy, biết đâu còn chết thẳng cẳng rồi!"

Sắc mặt Trương Chấn hơi cứng đờ.

"Nếu nói như thế thì sư đoàn trưởng Trương là ân nhân cứu mạng của tôi rồi! Nào, tôi mời ông một ly!", mặt mày Dương Cảnh Đào lộ vẻ biết ơn, uống một hơi cạn sạch ly rượu trong tay.

"Ầy... Chuyển viện, chuyển viện gì?", Trương Chấn không hiểu hỏi.

"Giám đốc Trương, ông đúng là người hay quên mà. Khoảng thời gian trước, tôi bỗng phát bệnh tim nằm viện, là Tứ Hải gọi điện thoại cho ông nhờ ông giúp chuyển tôi đến phòng bệnh cao cấp hơn ấy!"

Dương Cảnh Đào cười nói: "Ân tình này, tôi sẽ mai ghi tạc trong lòng".

"Đâu có đâu, tôi nhớ lúc ấy bên trên tra nghiêm việc lạm dụng tư quyền nên từ chối giúp mà", Giám đốc Trương lộ vẻ khó hiểu, nhìn về phía Triệu Tứ Hải nói: "Tứ Hải, hôm đó trong điện thoại tôi đã nói không giúp được mà nhỉ!"

Triệu Tứ Hải cũng sửng sốt, gật đầu nói: "Giám đốc Trương, ông quả thật có nói thế, nhưng sau bố tôi vẫn chuyển viện nên tôi tưởng ông lại giúp!"

"Thế nhưng tôi nhớ mình có giúp đâu!", Trương Chấn khó hiểu nói.

Dương Cảnh Đào sửng sốt, ông ta chuyển viện không phải là do giám đốc Trương giúp ư?

"Giám đốc Trương, tôi thấy ông đúng là người hay quên đó!"

Dương Duyệt bên cạnh cười nói: "Có lẽ ông có giúp nhưng lại quên. Chuyện như chuyển viện, ông không mở miệng thì ai mà chuyển được? Lẽ nào lại là tên Lâm Hàn vô dụng kia giúp ư?"

Dương Duyệt nói xong bèn trêu tức nhìn Lâm Hàn.

"Tiểu Duyệt, bố nói bao nhiêu lần rồi, trên bàn ăn thì đừng có nhắc tới thằng Lâm Hàn vô tích sự kia, mất cả ngon!", Dương Cảnh Đào trừng mắt nhìn Dương Duyệt răn dạy.

Dương Duyệt lập tức im lặng.

"Lẽ nào tôi quên mất thật?", Trương Chấn chớp chớp mắt, thì thào nói.

Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng xe.

Một chiếc Audi A4L màu đen chạy đến cửa nhà hàng.

"Đó là xe của giám đốc Vương!"

Trương Chấn nhìn sang, vẻ mặt lập tức thay đổi.

"Giám đốc Vương đến đấy ư?"

Tất cả mọi người đều sửng sốt nhìn sang.

Cánh cửa bên phía tay lái mở ra, một thanh niên có vẻ ngoài như thư ký bước xuống xe rồi mở cửa ghế sau ra.

Sau đó, một người đàn ông trung niên bước xuống xe.

Ông ta khoảng bốn mươi tuổi, tóc có chút thưa thớt, ánh mắt sâu thẳm khiến cho người ta cảm thấy rất nghiêm nghị, cả người tràn đầy uy nghiêm.

"Quả thật là giám đốc Vương!"

Sắc mặt Trương Chấn thoáng cái trở nên cung kính, vội bước ra ngoài đầu tiên.

Mọi người lập tức đuổi theo.

Giám đốc sở y tế tự mình đến, đương nhiên phải đi ra tiếp đón rồi!

"Giám đốc Vương!", Trương Chấn bước tới hô một tiếng.

Đám người Dương Cảnh Đào không có mở miệng, chỉ đứng đằng sau, nhìn có vẻ căng thẳng sợ sệt.

Kia chính là giám đốc sở y tế, nhân vật có quyền lực thường xuyên xuất hiện trên tivi của thành phố Đông Hải này đó!

Người như bọn họ sao có thể không căng thẳng sợ sệt cho được?

Vương Vi Dân gật đầu, nhìn lướt qua đám người rồi dừng lại trên người Dương Cảnh Đào.

"Nếu tôi đoán không sai thì chắc vị này chính là ông Dương Cảnh Đào đúng không nhỉ!"

Vương Vi Dân cười ha ha, trông rất gần gũi vươn tay với Dương Cảnh Đào.

Dương Cảnh Đào sửng sốt, vừa mừng vừa sợ, giám đốc sở y tế bắt tay với ông ta ư?

"Tôi... Tôi là Dương Cảnh Đào, giám đốc Vương gọi cả tên lẫn họ tôi là được!", Dương Cảnh Đào căng thẳng bắt tay Vương Vi Dân, trong lòng thì buồn bực nghĩ, tại sao Vương Vi Dân lại có thái độ đó với mình?

"Như vậy sao được, cái gì cần gọi thì phải gọi chứ!", Vương Vi Dân cười nói: "Sức khỏe ông Đào thế nào rồi? Mấy nay tôi bận quá, sau khi ông xuất viện, tôi thật sự là không dành thời gian đến thăm được. Mong ông Đào hiểu cho, cũng đừng trách tôi nhé! Tôi đây xin lỗi ông trước!", Vương Vi Dân nói xong, khom lưng cúi đầu với Dương Cảnh Đào.

Đùng!

Cảnh đó giống như một tia sét đánh thẳng lên người những ai có mặt ở đây.

Ai cũng trợn mắt há hốc mồm!

Vương... Vương Vi Dân cúi đầu khom lưng với Dương Cảnh Đào?

Vương Vi Dân là ai, giám đốc sở y tế thành phố Đông Hải - cán bộ cấp cao, tương lai có thể sẽ trở thành thường vụ thành ủy đầy quyền lực.

Dương Cảnh Đào lại là ai, ông ta chỉ là một người dân bình thường.

Thân phận hai người chênh lệch như trời với đất!

Nhưng bây giờ, Vương Vi Dân lại cúi đầu với Dương Cảnh Đào trước công chúng?

Tại sao cơ chứ?

"Giám... Giám đốc Vương, ông đừng như vậy, tôi tổn thọ mất!"

Dương Cảnh Đào nhũn cả chân, suýt chút nữa thì ngồi bịch xuống đất, may mà có Triệu Tứ Hải đứng cạnh đỡ.

Ông ta lập tức bước tới nắm lấy hai tay Vương Vi Dân nói: "Giám đốc Vương, một người dân như tôi thì ông không cần phải như vậy! Muốn cúi cũng là tôi cúi đầu trước ông!"

Dương Cảnh Đào nói xong bèn không ngừng khom lưng với Vương Vi Dân.

Ánh mắt Vương Vi Dân lóe lên vẻ bất ngờ, nhưng lại được ông ta che giấu rất tốt.

"Được rồi, được rồi, tôi sẽ không khách khí nữa, vào ăn cơm thôi nào!", Ông ta cười ha ha, dẫn đầu đi vào nhà hàng.

Sắc mặt mọi người mỗi người mỗi vẻ.

Trương Chấn xoa cằm, nhìn Dương Cảnh Đào với ánh mắt đầy tò mò, không biết đang suy nghĩ gì.

Còn Trần Tùng thì kích động muốn nhảy cẫng lên, xem ra Dương Cảnh Đào có quen biết Vương Vi Dân!

Nếu có mối quan hệ đó thì con đường thăng quan của anh ta chẳng phải sẽ thuận buồm xuôi gió sao?

Gương mặt Triệu Tứ Hải lộ vẻ bất ngờ, chẳng lẽ bố có quen giám đốc Vương ư? Nếu thật thì có thể giải thích được rồi, có lẽ hôm chuyển viện bố đã nhờ giám đốc Vương giúp đỡ.

Nhưng lúc ấy bố đang hôn mê... Đợi đã, có lẽ bố vừa nằm viện, giám đốc Vương đã nhận được tin nên lập tức sắp xếp chuyển viện cho bố.

Nghĩ như thế thì sự việc đã rõ ràng hết rồi.

Mọi người đi vào nhà hàng lại phát hiện Lâm Hàn đang ngồi một mình bên bàn ăn, bỏ đậu phộng vào miệng chậm rãi nhai.

Mọi người thấy cảnh đó thì lập tức nổi giận.

"Lâm Hàn, rốt cuộc thì cậu có chút lễ phép nào không thế!", chú Trần Đại Lâm lạnh lùng mở miệng.

"Tất cả mọi người đều đi ra tiếp đón giám đốc Vương, tại sao chỉ mỗi mình cậu là ngồi ở đó? Lẽ nào ngay cả giám đốc Vương cậu cũng không coi ra gì!"

"Chắc chắn là như thế rồi!"

Trong mắt Dương Duyệt đầy vẻ chế giễu nói: "Lâm Hàn kia, chẳng những là thằng vô dụng mà còn không biết cách đối nhân xử thế. Giám đốc Vương có địa vị cao, ra cửa tiếp đón là lễ phép cơ bản nhất. Chúng ta ai cũng ra ngoài, chỉ có cậu ta không đi, ngồi ở đó ăn ăn uống uống, rõ ràng là không coi giám đốc Vương ra gì!"

"Lâm Hàn này, tôi biết cậu kiêu căng ngạo mạn".

Triệu Tứ Hải nói tiếp: "Nhưng cậu có kiêu ngạo thì cũng không thể cho rằng địa vị của mình cao hơn giám đốc Vương chứ! Cậu thế mà không thèm đi ra tiếp đón ông ấy!"

"Trước khi đi bố đã đoán trước được Lâm Hàn sẽ khiến bố mất mặt xấu hổ mà, y như rằng là thế!"

Dương Cảnh Đào tức giận mặt mày trợn ngược: "Ban nãy, mất mặt trước sư đoàn trưởng Trương thì thôi, bây giờ còn làm tôi mất mặt trước giám đốc Vương! Dương Cảnh Đào tôi đúng là xui xẻo tám đời mới có thằn con rể vô dụng như thế!"

Sắc mặt Trần Tùng hơi hơi tái đi, nếu chọc giám đốc Vương bực, vậy thì anh ta cũng khỏi cần làm nhân viên nhà nước nữa.

"Lâm Hàn, mời cậu lập tức, lập tức cút khỏi đây!"

Trần Tùng quát: "Loại vô dụng như cậu ở lại đây sẽ chỉ khiến chúng tôi mất mặt xấu hổ mà thôi!"

Lâm Hàn coi mấy lời đó như gió thoảng bên tai, anh vẫn chậm rãi ăn đậu phồng, lơ đẹp Trần Tùng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui