“Bố, có chuyện gì thế?”, Lâm Thu Thanh thấp thỏm hỏi.
“Hỏi vợ của con ấy”, ông cụ đột nhiên nổi giận, giọng nói như sấm rền: “Con hỏi xem vợ con đã làm gì rồi!”
Bà Lâm sợ đến mức kẽ run rẩy, cúi đầu khóc thút thít.
Lâm Thu Thanh không hiểu sao bố lại giận dữ đến thế, chỉ đành đi tới hỏi vợ.
Bà Lâm vừa khóc vừa kể lại chuyện ban ngày, nhưng lại giấu đi một vài chi tiết.
“Tôi nghĩ cho cậu ta hai triệu đã là không bạc đãi cậu ta rồi, cậu ta và Mộng Đình của chúng ta chưa từng gặp nhau cứ thế đến ở rể chắc chắn Mộng Đình sẽ không chấp nhận được. Hơn nữa con gái nhà họ Lâm chúng ta sao có thể cưới một thằng nhóc nghèo từ trong núi đi ra được, nếu chuyện này truyền ra ngoài…”
Lâm Thu Thanh cũng đã hiểu, đương nhiên ông ta cũng biết chuyện con gái có hôn ước từ nhỏ, nhưng ông ta chưa từng để tâm, chỉ coi như một trò đùa.
Không ngờ sau bao nhiêu năm người ta thật sự tìm đến.
“Bà đúng thật là, sao lại không nói với bố một tiếng mà đã tự quyết định rồi”.
“Không phải gần đây bố không được khoẻ sao, tôi nghĩ chút chuyện nhỏ này không cần phải làm phiền bố. Hơn nữa hôn ước là do bố quyết định, bố là một người chú ý thể diện, có một số việc người làm con như chúng ta phải giúp bố san sẻ”.
Những lời bà Lâm nói đều rất có lý, có thể nói là vô cùng trôi chảy, kết hợp với dáng vẻ khóc thút thít của bà ta, khiến những người xung quanh đều thông cảm.
Lâm Thu Thanh cũng cảm thấy vợ mình không sai, bố già nên hồ đồ rồi. Xin hã𝔂 đọc 𝘁r𝘂𝔂ện 𝘁ại ﹟ 𝙏𝗥𝘂𝐌 𝙏𝗥𝑼Y𝓮N.Vn ﹟
Nhưng ông ta không dám cãi lại bố, nên chỉ đành nhìn về phía Lâm Lai Phong cầu cứu.
Lâm Lai Phong là con trai của bác cả, vì bác cả chết sớm luôn khiến ông cụ áy náy, cho nên có lúc ông ta nói chuyện với ông cụ vẫn dễ dàng hơn Lâm Thu Thanh.
Lâm Lai Phong hắng giọng một tiếng:
“Đúng đó chú, Tuệ Mẫn nói rất có lý, chưa nói đến việc không môn đăng hộ đối, chỉ nói hai người trước giờ chưa từng gặp nhau, sao Mộng Đình có thể chấp nhận được? Chú cũng hiểu tính Mộng Đình mà”.
Lâm Thu Thanh nhìn anh họ với vẻ biết ơn, cảm thấy anh họ đã nói giúp như thế rồi bèn tiến lên cất lời: “Bố…’
Ai ngờ ông ta vừa lên tiếng thì Lâm Thượng Nghĩa đột nhiên đứng phắt dậy, cầm lấy bình trà trên bàn đập mạnh một cái.
Một tiếng xoảng vang lên, bình sứ vỡ tan tành.
Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm.
Bình sứ này do một người nổi tiếng làm ra, giá cả không rẻ, cũng là thứ mà ông cụ thích, ngay cả bình sứ cũng ném xuống đất, có thể thấy ông cụ tức giận đến mức nào.
Lần này không còn ai dám nói gì nữa.
“Thằng nhóc nghèo?”, Lâm Thượng Nghĩa cười khẩy: “Nghèo thì sao, mở gia phả xem một lượt ba thế hệ nhà ai chưa từng nghèo không? Nhà họ Nghiêm các cô chưa từng nghèo à?”
“Lâm Thượng Nghĩa tôi năm đó cũng từng nghèo! Lúc tôi gặp khó khăn ngay cả cơm cũng ăn không đủ no, nếu nghĩ như các người thì năm đó tôi có thể cưới được mẹ của người sao?”
“Ông chủ đừng nổi giận, cần gì phải thế chứ”, Lâm Thiền Minh đứng sau lưng Lâm Thượng Nghĩa nhỏ giọng khuyên nhủ.
“Không phải tôi giận mà là đám bất hiếu này quá tệ hại!”, Lâm Thượng Nghĩa chỉ bàn tay run rẩy vào mấy người trong phòng khách: “Tôi không còn sống được bao lâu nữa, nếu tôi đi rồi, ai trong các người có thể kế thừa gia sản khổng lồ như thế? Đuổi Lý Dục Thần đi, các người sẽ phải hối hận!”
“Bố…”, Lâm Thu Thanh không hiểu kế thừa gia sản được hay không có liên quan gì với người tên Lý Dục Thần này, có phải ông cụ hồ đồ rồi không? Nhưng ông ta lại không dám nói như thế mà chỉ hỏi: “Bố nói đi, chúng con phải làm thế nào bố mới có thể hết giận?”
“Tìm! Đi tìm, huy động tất cả mọi người, không tìm được người về…”, ông cụ Lâm chỉ vào Lâm Thu Thanh: “Con cũng đừng làm gia chủ nữa, còn nữa, bảo vợ con cút về thành phố Mai luôn”.
Câu nói cuối cùng khiến Nghiêm Tuệ Mẫn suýt ngã quỵ dưới đất.
Đinh Hương gọi điện thoại cho Mã Sơn, vui vẻ kể qua điện thoại cho gặp lại Lý Dục Thần.
Sau khi cúp máy, cô ấy vui vẻ nói với Lý Dục Thần:
“Anh Dục Thần, anh Mã Sơn nói vấn đề việc làm của anh cứ để anh ấy lo”.
“Ồ”, Lý Dục Thần hờ hững gật đầu, anh không muốn dập tắt sự nhiệt tình của Đinh Hương.
Đinh Hương cứ mãi nhìn chằm chằm vào Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần hỏi: “Em nhìn anh làm gì, trên mặt anh dính cái gì sao?”
Đinh Hương cười hì hì: “Anh Dục Thần, dáng vẻ này của anh không thể đi làm được, chẳng khác nào một đạo sĩ, em dẫn anh đi cắt tóc nhé”.
Sau đó cô ấy im lặng kéo Lý Dục Thần đi tới tiệm làm tóc, để cho thợ cắt tóc tân trang lại cho Lý Dục Thần, cắt mái tóc dài anh nuôi mười mấy năm thành tóc ngắn trông rất có tinh thần.
Đinh Hương lại kéo anh đi tới trung tâm thương mại mua mấy bộ quần áo.
Lý Dục Thần vừa thay quần áo và kiểu tóc lập tức từ đạo sĩ thôn núi nghèo trở thành giới trẻ thời thượng ở thành thị.
Đinh Hương nhìn thấy Lý Dục Thần thay đổi hoàn toàn, trông sáng sủa hẳn thì hơi đỏ mặt, nhỏ giọng khen: “Anh Dục Thần đẹp trai quá!”
Sau đó cô ấy đột nhiên cau mày, thở dài tỏ vẻ tiếc nuối.
Lý Dục Thần ngạc nhiên hỏi: “Sao thế?”
Đinh Hương nói: “Tiếc là chất liệu của quần áo anh mặc quá tệ, không xứng với anh. Hầy, đều do em kiếm được quá ít tiền”.
Lý Dục Thần cười to nhẹ nhàng véo nhẹ mặt Đinh Hương như khi còn bé, cất lời: “Cô bé ngốc, bây giờ em còn là sinh viên, nhiệm vụ của em là học hành chăm chỉ, nghĩ đến chuyện kiếm tiền làm gì. Yên tâm đi, chuyện kiếm tiền cứ việc giao cho anh”.
“Vâng”, Đinh Hương gật đầu thật mạnh.
Không biết vì sao cô ấy lại có một cảm giác tin tưởng vô hình với anh Dục Thần đột nhiên xuất hiện sau mười mấy năm không gặp này.
Sau đó, Lý Dục Thần được Đinh Hương dẫn đi dạo phố cả buổi chiều.
Cả đoạn đường Đinh Hương rất tung tăng, hí hửng giới thiệu cho anh sự thay đổi của thành phố Hoà mười mấy năm qua.
“Anh Dục Thần, anh nhìn chỗ đó đi, nơi đó là chỗ đổ rác mà chúng ta hay đến nhặt phế liệu trước kia đó, bây giờ đổi thành khu kinh doanh trung tâm rồi”, Đinh Hương chỉ dãy nhà cao tầng phía trước, cất lời.