Chương 61
Mã Sơn đáp: “Ăn cơm cho qua bữa, ngủ trên một cái giường, sống chỗ thoải mái làm gì chứ? Đúng là công việc ở quán bar của anh khá phát triển, mấy năm qua chị Na cũng tốt với anh.
Nhưng anh không biết giữ tiền, bạn bè xấu nhiều, chỉ mấy bữa cơm đã tiêu hết tiền lương rồi”.
Lý Dục Thần biết Mã Sơn dễ sống, cũng cảm thấy đàn ông sống thế này cũng không có vấn đề gì, nhưng anh thấy thương cho Đinh Hương.
Đinh Hương ở bên cạnh Mã Sơn, căn phòng đó chỉ có thêm một cái cửa sổ thông gió, khô ráo hơn một chút, với cả Đinh Hương chăm chỉ dọn dẹp sạch sẽ nên trong phòng mới có mùi thơm.
Lý Dục Thần cũng mới biết được bố mẹ của Đinh Hương đều đã qua đời.
Khi còn bé đều ở cùng một cái sân, ba mẹ Đinh Hương rất quan tâm họ, coi anh và Mã Sơn như con mình vậy.
Không ngờ chỉ trong chớp mắt mà ba người đều trở thành trẻ mồ côi.
“Đinh Hương có tiền học đại học không?”, Lý Dục Thần hỏi.
Mã Sơn đáp: “Anh đã để dành được mười nghìn, bình thường Đinh Hương đi làm cũng kiếm được chút ít, có lẽ là đủ”.
“Không phải anh vừa nói không tiết kiệm tiền được à?”
“Đây chẳng phải là vì Đinh Hương sao, anh vốn định để dành năm mươi nghìn, như thế em ấy sẽ có thể yên tâm đi học mà không cần làm việc.
Hầy, đều do anh không kiểm soát được tay mình, anh nên chặt mẹ tay từ lâu cho rồi!”
Mã Sơn căm giận mắng bản thân mình.
Lý Dục Thần ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Muốn mua một căn nhà ở gần đây mất bao nhiêu tiền?”
“Cái này phải xem rộng bao nhiêu, hơn mười nghìn một mét vuông, em tự tính đi”, Mã Sơn đáp: “Sao vậy, em muốn mua nhà à?”
Lý Dục Thần nói: “Phải, em muốn mua một căn nhà để ba người chúng ta ở cùng nhau, sau này không xa nhau nữa”.
Mã Sơn lập tức ngồi dậy từ trên giường: “Em có tiền không?”
Lý Dục Thần lắc đầu: “Không có”.
Mã Sơn cười nói: “Không có thì em nói cái khỉ gì! Ba chúng ta ở cùng nhau, dù hai chúng ta ở chung một phòng, Đinh Hương dù sao cũng phải có phòng riêng, có nghĩa là nhà hai phòng thì ít nhất cũng phải bảy tám trăm nghìn.
Nếu ba phòng thì hơn một triệu.
Em nghĩ dễ mua thế à!”
Lý Dục Thần bèn hỏi: “Cách gì có thể kiếm được tiền nhanh nhất?”
Mã Sơn ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp: “Nếu không vi phạm pháp luật thì là cược đá, đánh quyền anh ngầm…”
Anh ta đột nhiên nhìn Lý Dục Thần, hai mắt sáng lên: “Đúng rồi, võ công của em lợi hại như thế, đánh quyền chắc chắn có thể thắng”.
“Đánh quyền có thể kiếm được bao nhiêu tiền?”
“Anh chỉ biết mấy sàn đấu nhỏ, thắng một trận kiếm được khoảng mấy chục, nghe nói có sàn đấu lớn mỗi trận có thể thắng một trăm nghìn, mấy trăm nghìn.
”
Lý Dục Thần lắc đầu, một trận chỉ kiếm được mấy chục nghìn, ra mặt đánh nhau mấy cái chẳng có ý nghĩa gì cả.
“Cược đá là gì?”