Lợi Châu nằm ở phía tây lãnh thổ, lại có núi non trùng điệp chặn đứng.
Trong ấn tượng của người Trung Nguyên, đây là vùng đất hoang dã, rất ít người muốn tới đây.
Bởi vì Lợi Châu bế quan tỏa cảng, từ xưa ít khi liên lạc với Trung Nguyên.
Người Trung Nguyên không biết nhiều về lợi Châu, cảm giác nơi đây hoang dã khô cằn.
Nếu không phải nó là cứ điểm phía tây đất nước, còn lâu triều đình mới xây dựng quân phủ trên danh nghĩa.
Tiền triều, Lợi Châu nằm dưới sự quản lý của triều đình, thực chất lại “trời cao Hoàng Đế ở xa”.
Từ trước tới nay Hạo kinh mắt nhắm mắt mở với Lợi Châu, thế lực Trung Nguyên cũng không đặt Lợi Châu vào mắt.
Thậm chí bách tính bình dân không ngờ còn có địa phương như vậy.
Thiên thời địa lợi nhân hòa, Tuần Hóa Mộc gia phát triển, dần dần trở thành đại thụ “Thổ Hoàng Đế Lợi Châu”.
Tiền triều hủy diệt, Triệu Thành Minh kết minh với tiết độ sứ Thượng Dương Ấp Hạ Nghiễm, dấy binh chiến đấu hơn năm năm, nắm chặt thế lực các châu Giang Hữu trong lòng bàn tay.
Trên dưới một lòng quyết tâm tiêu diệt triều Đại Thịnh vừa thành lập ở Hạo Kinh, khôi phục giang sơn, xây dựng tân triều.
Suốt hai mươi năm Triệu Thành Minh dẫn quân giằng co với Đại Thịnh ở bờ sông, Lợi Châu nhờ vào tường núi tự nhiên, trở thành chốn thế ngoại đào tiên hiếm hoi còn sót lại.
Phần lớn cường hào và lưu dân Trung Nguyên đều chạy trốn về đây.
Phủ Sóc Nam Vương lập hậu phương, huấn luyện tân binh, chỉnh đốn quân đội ở Lợi Châu.
Suốt hai mươi năm qua, số lượng người Trung Nguyên đặt chân tới Lợi Châu nhiều chưa từng thấy.
Loạn thế khiến Lợi Châu vãng lai trở thành nơi trú ngụ của dân Trung Nguyên.
Lúc này mọi người mới phát hiện, Lợi Châu không cằn cỗi như tưởng tượng.
Nơi đây phong phú giàu sang, hơn nữa nắm giữ nguồn tuyển lính khổng lồ.
“Lợi Châu là cứ điểm chiến lược phía tây quốc gia.” Hạ Chinh phân tích: “Một khi tân triều thành lập, dù cuối cùng ai lên ngôi, người đó tuyệt không mặc kệ Lợi Châu.
Mộc gia là đại thụ Lợi Châu, nắm giữ hai phủ binh sáng và tối.
Triều đình muốn nắm trọn Lợi Châu, trước hết phải nắm trọn Mộc gia.”
Nói cách khác, dù “Mộc Võ Đại lâm trận bỏ chạy” hay không, chỉ cần Mộc gia không phản loạn làm Vương, họ không chạy thoát kết cục trước mặt.
Thật không khéo, tiền triều hủy diệt, cường hào Trung Nguyên và phiên vương nảy sinh dã tâm tranh đoạt.
Bọn họ chinh phạt nhiều năm, không chỉ hao tổn quốc khố, dân sinh khó khăn, triều đình thùng rỗng kêu to.
Thừa tướng Hạ Sở đương nhiệm muốn kết thúc hỗn chiến, đồng ý cho phép Binh Bộ cưỡng ép trưng binh.
Dân chúng kinh kỳ và ba châu Giang Tả phản loạn chống lại quan quân.
Quân địch nhân lúc vườn không nhà trống, mọi người trở thành nô lệ vong quốc.
Đối với người dân, đây là bài học xương máu.
Mắt thấy phục quốc có hy vọng, toàn dân ngóng trông thiên hạ thống nhất.
Lúc này ai còn mơ tưởng xẻo đất tự lập, vậy chẳng khác nào thành bia sống cho vạn dân thóa mạ, tự tìm đường chết.
Thời thế bắt buộc, ý đồ phản loạn của Mộc gia không khả thi.
Mộc Thanh Sương gác đũa, đặt hai tay lên gối, lẳng lặng nghe Hạ Chinh phân tích, ngoài mặt không tỏ thái độ.
Hạ Chinh thấy nàng không lên tiếng, nói tiếp: “Mộc bá phụ nhìn thấu thời thế, vậy nên năm đó mới cực lực xây dựng võ đường Hách Sơn.”
Tuy Mộc Võ Đại hào sảng nhiệt huyết, không quan tâm chuyện cỏn con, nhưng dẫu sao ông nắm quyền Lợi Châu mấy chục năm, tuyệt không phải đấng vũ phu bình thường.
Ông lập kế hoạch xây dựng võ đường Hách Sơn, không tiếc thuế ruộng và mối quan hệ khổng lồ để nâng đỡ, mài những viên ngọc thô trẻ tuổi thành tướng soái tài năng.
Thời điểm các phương cần dùng người, châu quân phủ sẽ mang những người trẻ tuổi tới Trung Nguyên kiến công lập nghiệp.
Cứ vậy, tương lai tân triều thành lập, những người trẻ tuổi xuất thân Lợi Châu giữ vị trí không nhỏ trong triều.
Phần lớn bọn họ sinh ra ở Lợi Châu, lớn lên ở Lợi Châu.
Phần mộ tổ tiên, tông tộc cha mẹ đều ở đây, đời đời kiếp kiếp được Tuần Hóa Mộc gia che chở.
Bọn họ sẽ không trơ mắt nhìn Mộc gia bị người ta chém giết.
Nếu Tân Đế tân triều động thủ Mộc gia, nhất định những người trẻ tuổi sẽ đứng ra bảo vệ Mộc gia.
Chí ít họ có thể đảm bảo Mộc gia không bị đuổi tận giết tuyệt.
Chí hướng và lòng can đảm của Mộc Võ Đại không chỉ dừng ở đó.
Ngoại trừ những người trẻ tuổi xuất thân võ đường Hách Sơn, Hạ Chinh chính là “cửa sống” quan trọng nhất của ông.
...
“Tại sao huynh nói cha coi huynh là con cờ?” Mộc Thanh Sương căng thẳng, nghiêm nghị nhìn Hạ Chinh.
Hạ Chinh thấy nàng căng thẳng, trong lòng hoảng sợ, cẩn thận dò xét, “Muội phải đồng ý nếu huynh nói thật, muội sẽ không tức giận.”
“Huynh nói đi.”
Hạ Chinh hắng giọng: “Năm đó bá mẫu qua đời, ban đầu bá phụ muốn đuổi huynh đi.
Muội còn nhớ không?”
Mộc Thanh Sương gật đầu, môi đỏ hơi nhếch.
Khi đó nàng nổi cáu, huyên náo cả nhà long trời lở đất, lại lừa cha nàng nói đây là con rể nuôi từ bé mẫu thân chọn cho nàng.
Sau này cha gọi riêng Hạ Chinh ra nói chuyện, đồng ý giữ hắn lại.
Mộc Thanh Sương vẫn luôn cho rằng mọi chuyện đơn giản như vậy.
“Khi đó Mộc bá phụ nói chuyện riêng với huynh.
Huynh kể thân thế của huynh cho ông, sau đó huynh được ở lại.” Hạ Chinh mím môi, cúi đầu.
Bởi vì thân thế Hạ Chinh liên lụy tiền triều, do thời thế năm xưa nên không thể khoe khoang.
Khi tới Mộc gia, hắn giữ kín như bưng.
Bây giờ nghĩ lại, năm đó Mộc Võ Đại đã mơ hồ nhận ra vận mệnh bấp bênh của Mộc gia.
Năm năm ở Trung Nguyên, tuy dựa vào chiến công và thân phận “con trai Hạ Sở” từ từ thu nạp dòng nhánh Phong Nam Hạ thị và thuộc hạ, gia thần may mắn sống sót, nhưng Hạ Chinh hiểu rõ, nếu không phải Mộc Võ Đại âm thầm thúc đẩy, mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy.
Chí ít trong vòng năm năm ngắn ngủi, hắn sẽ không đạt được quyền thế như bây giờ.
Mộc Thanh Sương lạnh lùng nhìn hắn, “Ý huynh là năm đó cha đồng ý giữ huynh lại, năm năm qua âm thầm giúp huynh khôi phục Phong Nam Hạ thị, thực chất đều vì lợi dụng huynh?!”
Hạ Chinh phân tích hợp lý, chẳng qua quá mức ngay thẳng, chẳng khác nào nói Mộc Võ Đại mưu mô toan tính…
Mặc dù hắn không có ý như vậy, thực chất hắn chỉ đang trần thuật và phân tích.
Mộc Thanh Sương vốn bao che khuyết điểm, giờ khắc này tình cảm lấn át, hoàn toàn không thể chịu đựng lời Hạ Chinh nói.
Một khi nàng nổi giận, lý trí bay biến.
Nàng không phải không hiểu, phụ thân nắm Lợi Châu to lớn suốt mấy chục năm, sao có thể không có tâm cơ và thủ đoạn.
Hạ Chinh chỉ phỏng đoán, nhưng từng chuyện đều có căn cứ.
Hắn cũng không dùng từ ác ý, chỉ đơn giản trần thuật.
Nếu là người ngoài nói, nàng mỉm cười cho qua.
Nhưng nghe từ miệng Hạ Chinh, không hiểu sao Mộc Thanh Sương nuốt không trôi, mồi lửa bén thẳng tới đỉnh đầu.
Người quen đều biết thời điểm này không thể giảng đạo lý với Mộc Thanh Sương.
“Tiểu bá vương Tuần Hóa” năm đó không phải hư danh.
“Huynh không nói vậy, cũng không có ý đó…” Hạ Chinh thấy nàng xụ mặt, trong lòng sốt ruột, lại không biết nên trấn an nàng thế nào, “Huynh chỉ…”
“Huynh không nói, nhưng huynh nghĩ! Người ngoài nghĩ thế nào cũng được, nhưng huynh không thể! Nghĩ cũng không được!”
Mộc Thanh Sương đập bàn đứng dậy, không màng vết thương trên người.
Nàng nghẹn họng, bực bội chỉ thẳng mặt hắn.
“Hạ Chinh, huynh đúng là con sói mắt trắng! Có phải huynh khinh thường muội không cầm được đao đúng không?”
Hạ Chinh thấy nàng giận tới mức chạm vào vết thương, vội vàng lại gần đỡ nàng, mềm giọng thuận theo: “Có lẽ huynh tìm từ không đúng.
Huynh không chỉ trích Mộc bá phụ, là muội hỏi trước…”
“Huynh câm miệng! Thế nào gọi là ‘có lẽ tìm từ không đúng’? Huynh nói hươu nói vượn!” Mộc Thanh Sương hất tay hắn.
Nếu không phải bị thương, chỉ sợ cái hất tay này đã thay bằng đánh thẳng cẳng.
...
Hướng Quân dỗ Mộc Tễ Chiêu ngủ xong, tiểu nha đầu hốt hoảng chạy vào bẩm báo: “Đại tiểu thư và Hạ Tướng Quân cãi nhau trong nhà ăn”.
Nàng ấy bảo các nha hoàn trông Mộc Tễ Chiêu đang ngủ say, bản thân vội vàng chạy tới nhà ăn.
Lúc tới nhà ăn, Hướng Quân vừa hay bắt gặp Mộc Thanh Sương đang mắng Hạ Chinh là kẻ tàn nhẫn, hung ác, vong ân bội nghĩa.
Nàng ấy mím môi nhịn cười, trong lòng lại ngạc nhiên.
Hướng Quân là người từng trải, hiện tại bình tĩnh lại, cảm giác lần này Hạ Chinh trở về luôn thiên vị Mộc gia… đặc biệt ngoan ngoãn lấy lòng Mộc Thanh Sương.
Thái độ vụng về lấy lòng tuyệt không giống “huynh trưởng khác họ” quan tâm chăm sóc muội muội, càng giống như thiếu niên vụng miệng, xấu hổ không biết nói gì trước mặt người thương.
Mộc Thanh Sương lại buông bỏ thời niên thiếu.
Đối mặt với hắn, nàng không tỏ tình ý như xưa, thậm chí không chút oán hận…
Đối với Hạ Chinh, thái độ bình tĩnh của nàng chẳng khác nào tai họa ngập đầu, đến cả một chút hy vọng cũng không có.
Mắt thấy Mộc Thanh Sương mất lý trí mắng Hạ Chinh, dù Hướng Quân không biết tại sao hai người cãi nhau, nhưng nàng ấy không lo lắng, ngược lại cảm giác mờ ám.
Với tính tình Mộc Thanh Sương, nếu nhận định Hạ Chinh thực sự làm chuyện ác tày trời, nàng tuyệt không đứng tại đây chỉ thẳng mặt hắn, mà sẽ dùng đao chặt hắn thành từng mảnh.
Mộc Thanh Sương mắng mệt rồi, quay đầu gọi nha đầu đi vào đỡ nàng về phòng, đột nhiên thấy tẩu tẩu đứng ngoài cửa cười trộm.
“Sao tẩu tẩu lại ở đây?” Mộc Thanh Sương chưa nguôi giận.
Nàng nắm chặt tay nha hoàn, nói với Hướng Quân, “Không có gì, tẩu về nghỉ ngơi đi.”
Hướng Quân nhịn cười, “Muội bị thương, nổi cáu cái gì? Nếu A Chinh làm sai, cứ nói với tẩu.
Tẩu lập tức sai người trói nó lại, treo bên ngoài viện.”
“Ai muốn ngắm huynh ấy treo ngoài viện!” Mộc Thanh Sương tức giận hừ mạnh, quay đầu trừng Hạ Chinh, hung ác quát: “Con sói mắt trắng! Trong vòng hai mươi tư canh giờ đừng xuất hiện trước mặt muội! Muội không muốn nói chuyện với huynh! Nếu không muội sẽ chém chết huynh! Chém – ngay – tại – chỗ!”
Đe dọa xong, Mộc Đại tiểu thư vịn tay nha hoàn, nhịn đau lê bước về phòng.
Lưu lại Hướng Quân buồn cười và Hạ Chinh sắc mặt tái xanh, tay chân luống cuống.
“Muội ấy đồng ý không giận… đệ mới dám nói.” Hạ Chinh cầu cứu Hướng Quân, giọng nói ồm ồm, giống hệt trẻ nhỏ mách tội.
Hướng Quân phì cười, “Cô nương là vậy.
Muội ấy nói giận, chẳng lẽ đệ tin?”
Hướng Quân nhìn thẳng mắt Hạ Chinh, bỗng nhớ tới A Hoàng gục đầu ủ rũ nghe Mộc Thanh Nghê mắng.
Thật đáng thương..