Rể Quý Rể Hiền

Vẻ mặt đám vệ sĩ mặc đồ đen này không chút thay đổi, tất cả không nói một lời, từ cửa vào bắt đầu đứng thẳng song song.

100 vệ sĩ xếp thành hai đội ở bên trái và bên phải, giống như sếp lớn của giới xã hội đen đi ra ngoài, khí thế vô cùng cường đại.

Người nhà họ Kim thấy mà trợn mắt há miệng, đây là uy phong của cậu Cao sao?

Đây là uy thế của cậu Cao sao?

Quả nhiên là vô cùng phô trương, vô cùng mạnh mẽ!

Bất cứ một cậu ấm nào ở thành phố Hà Nội, ở trước mặt khí thế này, đều là đồ bỏ đi hết!

"Tất cả đứng dậy, nghênh đón cậu Cao đi!” Bà cụ Kim không dám thất lễ, là người đứng dậy đầu tiên.

Những người khác lại càng không dám có bất cứ do dự gì, ngay cả Kim Hồng Vũ bướng bỉnh lì lợm cũng vội vàng đứng dậy.

Ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn về phía lối vào, vẻ mặt đầy chờ mong nhìn anh Cao tiến đến.

Rất nhanh, chỗ lối vào truyền tới tiếng bước chân trầm ổn.

Chỉ thấy một người thanh niên mặc âu phục màu đen, dưới cung kính chờ đợi của một đám vệ sĩ mặc đồ đen, chậm rãi theo lối vào đi tới.

Bước chân của anh trầm ổn có lực, lúc đi đường như long tinh hổ mãnh, rất có hương vị nhìn chúng sinh ở phía dưới.

"Ô! Đây là anh Cao sao, quả nhiên là dung mạo bất phàm!” Mắt của Kim Ngọc Dung sắp lồi ra tới nơi rồi.

Mấy cô gái khác nhà họ Kim thì càng lộ ra vẻ mặt sùng bái, giống như thấy được bạch mã hoàng tử của mình.

Bà cụ Kim tiến lên trước vài bước, mở miệng gọi: "Cậu Cao..."

Chẳng qua người thanh niên kia không nói một lời.

Chỉ liếc mắt nhìn người nhà họ Kim một cái, sau đó đột nhiên nghiêng người, đứng sang một bên.

Kế tiếp, người thanh niên này trực tiếp khom lưng 90 độ cúi đầu, nói với phía sau: “Anh Cao! Mời!”

"Anh Cao, mời!” Một trăm tên vệ sĩ mặc đồ đen cùng cúi đầu kêu lên, âm thanh chấn nhiếp cả đại sảnh.

Lúc này người nhà họ Kim mới hiểu rõ, hóa ra người thanh niên này không phải là cậu Cao, chỉ là một người chạy việc mà thôi.

“Cộp, cộp.”

Ngay sau đó, là tiếng bước chân truyền tới.

Tiếng bước chân này càng trầm ổn có lực hơn tiếng bước chân của người thanh niên kia, chỉ nghe tiếng bước chân, đều có thể cảm nhận được khí thế vĩ đại của người tới.

Đôi mắt của tất cả người nhà họ Kim, đều trừng to giống như chuông đồng.

Chỉ có Kim Tuyết Mai khẽ thở dài một tiếng, lẳng lặng ngồi một bên.

Nhưng mà lúc này, không có ai chú ý tới cô.

Ở lối vào, xuất hiện một người thanh niên.

Người thanh niên này mặc bộ đồ đuôi tôm màu đen, vừa nhìn là biết bộ quần áo này được đặt may riêng, còn là do nhà thiết kế nổi tiếng ở Ý làm thủ công.

Chỉ riêng bộ đồ đuôi tôm màu đen đại biểu cho thân sĩ này, đã có giá trị mấy trăm triệu!

Kiểu tóc được xử lý tỉ mỉ, chải chuốt một lượt, vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt, khiến người ta không nhìn ra được ý nghĩ trong lòng anh.

Đôi mắt như vì sao trên trời lại càng vô cùng thâm thúy, giống như cất giấu vô số bí mật, khiến người ta không nhịn được tìm tòi ra kết quả.

Chiếc áo sơ mi trắng được thiết kế cầu kỳ với chiếc nơ đen ở cổ áo, càng tăng thêm khí chất thân sĩ của anh.

Bộ đồ đuôi tôm màu đen khiến dáng người anh càng thêm thon dài cân xứng, nhìn giống như là minh tinh, thậm chí còn nổi bật hơn cả minh tinh nam.

Người thanh niên này vừa xuất hiện, một trăm vệ sĩ mặc đồ đen kia lập tức cúi đầu càng sâu hơn, trên gương mặt tràn ngập vẻ tôn kính.

Ngay cả hai vệ sĩ canh giữ ở cửa lúc trước, cũng khom lưng 90 độ cúi đầu, bày tỏ sự cung kính.

Không hề nghi ngờ, người thanh niên hiện giờ, chính là anh Cao mà mọi người vẫn luôn chờ đợi.

Nhưng mà thấy rõ gương mặt của người thanh niên này xong, người nhà họ Kim đều trợn tròn mắt rồi.

Cả đám há to miệng có thể nhét một quả trứng vịt vào, trong mắt lại càng là vô cùng khiếp sợ, tràn đầy không thể tin được.

Kiều Thu Vân vội vàng xoa hai mắt mình, sau khi xác nhận rất nhiều lần xong, bà ấy vội vàng đẩy Kim Tuyết Mai bên cạnh.

"Mẹ, mẹ đừng đụng vào con.” Tâm trạng của Kim Tuyết Mai không được tốt cho lắm, nhẹ nhàng trả lời.

Vào ngày kỷ niệm kết hôn của mình, nhìn người khác được thổ lộ vô cùng long trọng, mà người đàn ông của mình lại biến mất không thấy tăm hơi.

Kim Tuyết Mai nói trong lòng không khó chịu, là giả.

"Không phải, Tuyết Mai con nhìn người trước mắt đi, con nhìn xem cậu ấy...” Kiều Thu Vân không biết nên giải thích thế nào với Kim Tuyết Mai, bà ấy rung động tới mức không thể nói rõ được rồi.

"Con không nhìn." Kim Tuyết Mai cố chấp nằm sấp trên bàn, giống như con mèo lang thang không có ai để ý, một mình một người trốn trong góc.

"Không, con nhất định phải nhìn xem, con xem cậu ấy là ai? Cậu ấy là ai kìa?” Kiều Thu Vân cố gắng nhỏ giọng nói, trái tim đập nhanh hơn, ước gì có thể lớn tiếng nói.

Kim Tuyết Mai hơi nghi ngờ quay đầu lại, không phải là anh Cao này chỉ có chút tiền thôi sao, chẳng lẽ còn vô cùng đẹp trai?

Đẹp trai tới mức ngay cả Kiều Thu Vân đều không kìm nén nổi sao?

Trong lòng tràn ngập nghi ngờ, Kim Tuyết Mai nhìn về phía cửa, liếc mắt nhìn với vẻ tùy ý.

Chỉ là vừa mới nhìn, cô không thể dời mắt được nữa rồi...

"Trời ạ, anh, anh Cao, Cao Phong...” Kim Tuyết Mai vội vàng vươn tay che miệng, đôi mắt đẹp mở to hết cỡ, khó mà tin được nhìn về phía người thanh niên kia.

Không sai, người thanh niên này, chính là người mà bọn họ vừa mới nói tới, Cao Phong!

Tên rác rưởi Cao Phong!

Bà cụ Kim ngây ngẩn cả người, Kim Ngọc Dung ngây dại, vẻ mặt Kim Hồng Vũ thì khiếp sợ, đôi mắt của Kim Hùng Sơn cũng trợn to như mắt trâu.

Tất cả người nhà họ Kim đều chấn động rất mạnh, khó mà tin được giống như thấy ngày tận thế.

Ai cũng không ngờ tới, tên đàn ông rác rưởi Cao Phong mà vừa rồi bọn họ còn trào phúng bàn tán ở sau lưng, vậy mà lúc này lại dùng phương thức long trọng như vậy xuất hiện, đi tới trước mặt bọn họ.

Người nào cũng không ngờ tới, vị trí vốn thuộc về anh Cao, lúc này thực ra là Cao Phong đứng ở đó.

Mà lúc này Cao Phong lạnh nhạt nhìn thoáng qua người nhà họ Kim, lúc nhìn thấy Kim Tuyết Mai thì vẻ mặt anh rất ấm áp, muốn đi về phía cô.

Nhưng nhìn thấy người nhà họ Kim đều ở đây, anh do dự một lát, lại đứng vững bước.

"Cao Phong! Có phải là anh điên rồi không, đó là vị trí của anh Cao, vậy mà anh dám đứng ở chỗ đó sao?” Kim Ngọc Dung kịp phản ứng, rống to với Cao Phong.

Cho tới bây giờ, cô ta vẫn không thể tiếp nhận được sự thực, Cao Phong chính là anh Cao.

Chuyện này thật sự quá hoang đường, quả thực là vô cùng hoang đường, tên phế vật Cao Phong này, sao có thể là anh Cao được chứ?

Nhưng những người khác nhà họ Kim, bao gồm cả bà cụ Kim ở trong đó, đều không nói gì, hiện giờ bọn họ cũng không nắm chắc, rốt cuộc Cao Phong là người như thế nào?

Nghe lời Kim Ngọc Dung nói, Cao Phong chỉ lạnh nhạt nhìn cô ta một cái.

Ánh mắt anh vô cùng bình tĩnh, giống như người máy không có một chút tình cảm nào, càng giống đôi mắt của đế vương quan sát chúng sinh.

Chỉ một ánh mắt như vậy, lập tức khiến Kim Ngọc Dung bị dọa sợ, vội vàng câm miệng lại, thậm chí còn không tự chủ được lùi về sau vài bước.

Đó là khí thế cường đại cỡ nào, đó lại là ánh mắt như thế nào?

Dưới ánh mắt nhìn thấu mọi thứ, cùng với khí thế cường đại không thể địch lại nổi đó, trong lòng Kim Ngọc Dung không sinh ra nổi chút can đảm dám phản kháng.

Chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn Kim Ngọc Dung một cái, Cao Phong lập tức nâng bước đi về phía lối vào sân thượng.

Đối với tất cả người nhà họ Kim ở trong phòng VIP, ngay từ đầu Cao Phong đã không có ý định nhìn nhiều hơn một lần.

Một trăm vệ sĩ mặc đồ đen kia đi theo sát phía sau Cao Phong, giống như là cẩm y vệ ở bên cạnh đế vương, ở bên cạnh bảo vệ sự an toàn của Cao Phong.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui