Rể Quý Rể Hiền

Sau mấy ngày ở chung, ở trước mặt Cao Phong, Kim Tuyết Mai càng thêm không che giấu gì, ngay cả việc nũng nịu, hiện tại cũng trở nên rất tự nhiên.

"Vậy anh sẽ đút cho em ăn cả một đời nhé?” Cao Phong cưng chiều nói.

"Em không cần! Sau khi em khỏe, em muốn tự mình ăn cơm, không cần anh phải đút nữa.” Kim Tuyết Mai nghiêng đầu sang một bên khác.

Cao Phong bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó tiếp tục đút cho Kim Tuyết Mai.

“Cao Phong à, anh nói xem, chúng ta, như thế này có giống như đang hưởng tuần trăng mật không?” Kim Tuyết Mai bỗng nhiên nói, trên mặt cô tràn ngập khát khao.

"Không tính là tuần trăng mật!” Cao Phong lập tức lắc đầu.

"Vì sao chứ?” Kim Tuyết Mai hơi nghi hoặc.

“Chờ sau khi em khỏe, anh sẽ dẫn em đi tận hưởng một tuần trăng mật vui vẻ nhất, có ai lại trải qua tuần trăng mật trong bệnh viện chứ!” Cao Phong rất câm nín.

"Anh nói cũng đúng.” Kim Tuyết Mai cảm thấy anh nói rất đúng, cho nên khẽ gật đầu.

"Cao Phong à, ngày đó sau khi em hôn mê, rốt cuộc anh đã dùng cách gì để cứu em ra thế?" Kim Tuyết Mai rất tò mò hỏi.

Cao Phong dừng một chút, sau đó cười nói: “Sau đó Vũ Hoàng Minh biết sai, lập tức thay đổi, anh ta chủ động thả em ra.”

Cao Phong không muốn để cho Kim Tuyết Mai biết quá nhiều về chuyện này, như thế sẽ khiến cho cô có áp lực tâm lý rất lớn.

Thật ra ngày đó, Kim Tuyết Mai hôn mê cũng là một chuyện tốt, nếu không, để cô nhìn thấy cảnh tượng súng máy tự động loại nhỏ bắn phá đám người kia, nhất định sẽ mang đến bóng ma tâm lý sợ hãi không thể xóa nhòa trong cô.

"Thôi đi, anh cho rằng em sẽ tin tưởng vào lý do này ư, vậy bây giờ Vũ Hoàng Minh đâu rồi?" Nhắc đến cái tên Vũ Hoàng Minh này, cơ thể của Kim Tuyết Mai không nhịn được hơi run lên.


Sau cùng, trong lòng cô vẫn bị Vũ Hoàng Minh dọa cho sợ hãi, có một chút bóng ma tâm lý.

Cho dù mấy ngày nay, Cao Phong khuyên nhủ cô rất nhiều, nhưng cô vẫn cần một thời gian để làm dịu nỗi sợ này.

Chuyện này, Cao Phong không giúp được cô, chỉ có thể dựa vào thời gian dài, chậm rãi xóa nhòa đi bóng ma tâm lý trong lòng cô.

“Đúng rồi, Cao Phong, hôm nay là ngày bao nhiêu?” Kim Tuyết Mai bỗng nhiên nhớ đến chuyện gì, cô vội vàng hỏi.

"Là ngày mười một, sao thế?” Cao Phong lập tức trả lời.

Hôm Kim Tuyết Mai xảy ra chuyện, đó là ngày mùng tám, việc này đã qua ba ngày, hôm nay, đương nhiên là ngày mười một.

“Ôi thôi, hỏng rồi, Tuyết Ngọc nói, hôm nay em đi đón con bé, em lại quên mất chuyện này.”

"Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, bây giờ em có thể xuất viện luôn không?”

Kim Tuyết Mai có chút nóng nảy nói.

"Tuyết Ngọc sắp trở về rồi ư?" Cao Phong sững sờ, sau đó có hơi ngạc nhiên hỏi.

Kim Tuyết Mai có một cô em gái, tên là Kim Tuyết Ngọc, Cao Phong đã từng ở chung với cô ta trong một khoảng thời gian.

Năm đó Cao Phong đến nhà họ Kim ở rể, Kim Tuyết Ngọc còn đang đi học.

Gần hai năm qua, Kim Tuyết Ngọc ra nước ngoài du học, tính toán thời gian, quả thật cũng đã đến ngày về nước.


Nghĩ đến Kim Tuyết Ngọc, Cao Phong không nhịn được đưa tay lên ôm trán, cô em vợ Kim Tuyết Ngọc này, quả thật là một tiểu ma nữ.

Tuy cô ta và Kim Tuyết Mai là chị em gái, nhưng tính cách lại rất khác biệt, tuy vẻ bề ngoài, Kim Tuyết Mai giống như một nữ cường nhân, thế nhưng Cao Phong biết, thật ra tính cách của Kim Tuyết Mai thiên về dịu dàng.

Chẳng qua có rất nhiều chuyện, cô không thể không đi làm, cho nên nhìn cô mới giống như một nữ cường nhân.

Nhưng Kim Tuyết Ngọc này thật đúng là một cô nàng ngổ ngáo nhí nha nhí nhảnh, không ai quản được cô ta.

Năm đó sau khi Cao Phong ở rể nhà họ Kim, anh đã phải chịu không ít trêu chọc từ cô ta.

“Phụt, có phải anh nhớ đến lúc bị Tuyết Ngọc trêu đùa không?” Kim Tuyết Mai nhìn vẻ mặt này của Cao Phong, cô không nhịn được, cười rộ lên.

"Anh vẫn ổn.” Cao Phong có chút câm nín.

Tính cách của Kim Tuyết Ngọc mạnh mẽ, thỉnh thoảng sẽ làm ra một số thứ kỳ quái.

Cô ta căn bản không xem Cao Phong như anh rể để đối đãi, không có việc gì làm thì thích trêu chọc, đùa giỡn.

Chính bản thân Cao Phong cũng biết, khi đó chính mình không có gì, thật ra Kim Tuyết Ngọc xem thường anh, cho nên mới dùng phương thức này để biểu đạt sự chán ghét của mình với Cao Phong.

"Em chưa thể xuất viện được, để anh đi đón con bé, đưa con bé về nhà” Cao Phong nói.

“Ồ, có được không vậy?” Kim Tuyết Mai có hơi do dự.

"Đương nhiên là được, bây giờ em cần phải tĩnh dưỡng nhiều hơn, để anh đi đón con bé." Cao Phong khẽ gật đầu.


"Được rồi, anh nhớ kỹ giờ nhé, máy bay hạ cánh vào lúc bốn giờ chiều nay, hiện tại anh có thể xuất phát.” Kim Tuyết Mai nhìn thoáng qua đồng hồ.

"Anh đi nhé, em yên tâm ở đây chờ anh” Cao Phong khẽ gật đầu, sờ lên mặt Kim Tuyết Mai, sau đó cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.

Sân bay quốc tế Hà Nội.

Một chiếc máy bay màu xám bạc vùn vụt đi đến, hạ cánh xuống sân bay.

Mọi người đi ra, tự mình gọi điện thoại tìm người thân.

Trong đó có một cô gái mặc áo khoác jean nữ kiểu lửng, quần soóc ngắn, đầu đội mũ lưỡi trai, dáng vẻ tràn ngập sức sống, trên tay kéo theo một chiếc vali đi ra.

Cô gái này có dáng dấp rất xinh đẹp, miệng nhỏ, gương mặt đẹp như tranh vẽ, làn da trắng nõn.

Nhìn thoáng qua vầng trán của cô ta, có mấy phần tương tự với Kim Tuyết Mai.

Lúc này đây, trong miệng cô ta đang nhai kẹo cao su, nghênh ngang đi ra.

"Tuyết Ngọc, chị gái của cậu đâu, chẳng phải cậu nói chị gái cậu sẽ đến đón chúng ta u?" Bên cạnh Kim Tuyết Ngọc còn có một cô gái.

Cô gái này mặc tương tự như Kim Tuyết Ngọc, nhưng dáng dấp không được xinh đẹp như Kim Tuyết Ngọc.

"Đúng thế, chị gái tớ nói sẽ đến đón chúng ta, chẳng lẽ là do công ty quá bận rộn?”

"Nhưng như thế cũng không đúng lắm, nếu như chị ấy không đến được, chị ấy nhất định sẽ gọi điện thoại cho tớ.”

"Tớ nói cho cậu biết, chị ấy đối xử với tớ rất tốt." Kim Tuyết Ngọc hơi nghi hoặc nhìn ra bên ngoài.

“Ôi chao, trong hai năm nay, cậu đã nói bao nhiêu lần rồi, tớ biết mà, cậu có một người chị gái rất tốt, nhưng lại lấy phải một người đàn ông vô dụng, đúng không?” Cô gái có chút bất đắc dĩ lắc đầu.


Câu nói này, cô ta đã nghe Kim Tuyết Ngọc nói ít nhất ba mươi lần, lỗ tai của cô ta sắp chai rồi.

"Lâm Đan Phượng, cậu có tin tớ sẽ đánh cậu không, cậu lại dám chế giễu tớ!" Kim Tuyết Ngọc oán trách nhìn Lâm Đan Phượng.

"Ha ha ha, được rồi, được rồi! Vậy bây giờ chúng ta về bằng cách nào đây? Gọi xe à?" Lâm Đan Phượng cười nói.

"Để tớ nghĩ đã, hay là để tớ gọi điện thoại cho chị gái xem sao.” Sau khi nói xong, Kim Tuyết Ngọc lấy điện thoại di động ra.

"Tuyết Ngọc." Đúng lúc này, một giọng nói vang lên.

“Hả?” Kim Tuyết Ngọc lập tức ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy Cao Phong vẫy tay với mình.

Sau khi Cao Phong vẫy tay, anh đi thẳng về phía Kim Tuyết Ngọc.

"Wow, wow, wow, Tuyết Ngọc, chẳng lẽ đây là bạn trai của cậu à, anh ấy cao thật đấy, rất đẹp trai!”

"Ở trong nước, cậu có một người bạn trai tuấn tú như thế, chẳng trách ở nước ngoài, nhiều nam sinh theo đuổi cậu như thế, cậu cũng không đồng ý!”

"Nếu như tớ có một người bạn trai tuấn tú như thế chờ mình, như vậy cho dù có chết, tớ cũng không hối tiếc!” Lâm Đan Phượng ngạc nhiên nói.

"Thôi đi, anh ta không phải là bạn trai của tớ." Trong nháy mắt khi nhìn thấy Cao Phong, trong mắt Kim Tuyết Ngọc lóe lên sự khinh thường.

“Ôi, tuy phong cách của anh ấy có phần đơn giản, nhưng anh ấy thật sự rất đẹp trai! Cậu không cần thì tớ cần!” Lâm Đan Phượng nửa đùa nửa thật nói.

Kim Tuyết Ngọc không nói gì, có chút bực bội nhả kẹo cao su sang một bên.

Trước đó cô ta đã nói với Lâm Đan Phượng, nói chị gái mình là quản lý cấp cao của công ty, còn cố ý dặn dò chị gái nhất định phải lái xe đến đón cô ta.

Kết quả thì sao, người đến lại Cao Phong?

Cao Phong sẽ không lái cái xe chạy bằng điện kia đến đón cô ta đây chứ? Cô ta càng nghĩ, trong lòng lại càng cảm thấy bực bội.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận